Nửa phút trước, Lâm Nhiên mờ mịt ngồi trên sofa, đôi tay tóm lấy cổ áo của chính mình, ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông xa lạ đang đứng khoanh tay ngoài cửa phòng ngủ. 

Đó là một người đàn ông trẻ, trông chỉ lớn hơn Lâm Nhiên vài tuổi, thân hình thon dài. Anh mặc quần áo giản dị, khác biệt hoàn toàn so với những người Lâm Nhiên thường gặp gỡ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhiên lộ rõ vẻ kinh hãi, há hốc miệng như thể chuẩn bị hét lên. Lý Triết giữ thái độ bình thản, dường như đã quen với việc bị Lâm Nhiên trừng mắt,  mở miệng lên tiếng: “Rạng sáng đêm qua cậu say xỉn ở quán bar, dùng ứng dụng gọi xe, tôi là tài xế của cậu.”

Đêm qua?

Lâm Nhiên say rượu đau đầu, nhất thời không nhớ ra chuyện đêm qua.

Tài xế xe công nghệ?

Nhìn xung quanh căn phòng khách không lớn, nội thất đơn giản và sạch sẽ. Có một chiếc kệ sách ở góc phòng, trên đó đựng khá nhiều sách.

Lâm Nhiên không để ý đến những gì người đàn ông nói, kéo chiếc chăn lông trên người xuống, lại kéo áo, cúi đầu kiểm tra dây quần của mình. Có vẻ như không có ai cởi đồ của cậu  — nhưng nếu có ai động đến, sau đó lại mặc lại, thì cũng chẳng biết được. Cơ thể cậu không có cảm giác gì kỳ quái.

Hẳn là đối phương chưa làm gì cậu đâu nhỉ?

Không được, cậu phải kiểm tra lại thân dưới, rồi mới cân nhắc xem có nên báo cảnh sát không.

“WC ở đâu?” Lâm Nhiên đứng dậy, ra vẻ bình tĩnh.

Lý Triết hất cằm chỉ về một hướng, nói: “Đêm qua tôi đưa cậu về tiểu khu Hoa Vân, vốn định thả cậu xuống rồi mặc kệ, nhưng cậu cứ túm lấy tay tôi không buông. Nếu cậu còn nghi ngờ, tôi có thể đưa cậu về cửa tiểu khu để cậu tự kiểm tra.

Lâm Nhiên tâm trí rối bời, không nghe rõ Lý Triết đằng sau nói cái gì, cũng không tin những điều người xa lạ này nói.

Cậu vào nhà vệ sinh, khóa kỹ cửa. Lâm Nhiên hít sâu một hơi, bắt đầu cởi quần áo, tỉ mỉ kiểm tra cơ thể. Sau khi xác nhận trên người quả thật không có dấu vết xâm phạm, thần kinh căng thẳng của cậu mới có thể thả lỏng.

Lâm Nhiên gọi điện cho người bạn uống rượu cùng mình đêm qua, giờ cậu đã nhớ ra chuyện đêm qua đi uống rượu ở quán bar.

“Là thế này, tôi uống nhiều tới mức chẳng nhớ được gì cả, nếu không tôi hỏi cậu làm gì?”

“Cái gì? Sao tôi có thể bỏ mặc cậu say rượu như thế mà đi được? Tối qua tôi cũng không uống nhiều lắm?”

“Tôi cũng không biết làm sao mà say tới mức đó nữa.”

“Ấy, đừng nói chuyện đáng sợ thế chứ, sao tôi có thể bị người ta bỏ thuốc vào rượu được!”

Lúc nói chuyện, Lâm Nhiên không tự chủ được mà cao giọng, tuy rằng cách một cánh cửa, âm thanh vẫn lọt ra bên ngoài. Đây là lần đầu cậu gặp phải tình huống này, say đến mơ màng, thậm chí không thể nhớ được làm thế nào lại tỉnh dậy ở nhà người khác.

Tiếng gõ cửa vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của Lâm Nhiên. Lâm Nhiên mở cửa, thấy người đàn ông lạ mặt kia đứng ở bên ngoài, tay cầm một chiếc áo khoác đưa ra trước mặt cậu, lạnh nhạt nói: “Nếu không còn việc gì khác, thì mời cậu về cho.”

Nhận ra chiếc áo khoác này là của mình, Lâm Nhiên nhận lấy. Cậu hối hận không thôi, nếu thật sự bị bỏ thuốc, thì hẳn phải nghi ngờ người đàn ông xa lạ này đầu tiên.

Lén lút bỏ thuốc vào rượu của người khác, chờ cho đối phương bất tỉnh nhân sự rồi đưa họ về nhà thực hiện hành vi phạm tội, chuyện thế này thực sự có thể xảy ra.

Lâm Nhiên mặc áo khoác vào, ngẩng đầu hỏi: “Anh có gì để chứng minh mình là tài xế của ứng dụng gọi xe?”

Lý Triết không hề bối rối, lấy điện thoại di động ra bấm bấm 2 cái rồi quay màn hình điện thoại về phía Lâm Nhiên, trên đó hiện lên thông tin của tài xế và chiếc xe, tên tài xế đề: Tài xế Lý. 

“Nhớ ra rồi thì thanh toán tiền xe.” Lý Triết không kiên nhẫn mà thu lại điện thoại ngay lập tức.

Chẳng lẽ trong cái xã hội thượng đẳng này lại thực sự có người tốt bụng như vậy sao?

Lâm Nhiên nhìn chăm chăm khuôn mặt lạnh lùng như băng của anh ta, im lặng.

Cậu rút điện thoại di động của mình ra, mở ứng dụng đặt xe, phát hiện mình thực sự có một cuốc xe chưa thanh toán, và tài xế trong ảnh đại diện đúng là tài xế Lý đang đứng trước mặt cậu.

Nửa phút sau.

Lâm Nhiên dùng sức nắm lấy tay của Lý Triết, lớn tiếng cảm ơn: “Thật sự xin lỗi anh! Là lỗi tôi suy nghĩ lung tung dẫn tới hiểu lầm, cảm ơn tài xế Lý đã tốt bụng đưa tôi về nhà.”

Thấy đối phương cười có vẻ gượng gạo, Lý Triết lạnh lùng nói: “Không cần cảm ơn.”

Sau lại thấy cậu cười đến khom lưng, che bụng lại, có vẻ không ổn, Lý Triết nhíu mày: “Cậu lại làm sao vậy?”

Lâm Nhiên ngồi quỳ hai chân xuống sàn, tay siết chặt thành nắm đấm, nhỏ giọng than: “Đau quá.”

“Gì cơ?” Lý Triết không nghe rõ, bèn phải khom thân mình cao lớn lại gần phía Lâm Nhiên.

“Hôm qua tâm trạng tôi không tốt, chưa ăn gì đã uống rượu, ôi cha đau bụng quá…” Dạ dày cậu vốn không khỏe, giờ lại đói đến mức co rút, Lâm Nhiên gần như quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

Một bát mì trứng nóng hổi tỏa hương thơm nức mũi đặt trước mặt. Lâm Nhiên nhận lấy đôi đũa, nói lời cảm ơn rồi vùi đầu ăn ngấu nghiến chẳng khác gì quỷ đói.

Mì trứng vô cùng đơn giản, chỉ thêm chút hành lá thái nhỏ rắc lên trên. Bình thường Lâm Nhiên khinh thường mấy loại đồ ăn này, nhưng hôm nay vì quá đói nên cậu không thể nhịn được.

Đúng là không ăn một bữa thôi mà đã đói phát sợ.

Ăn một mạch hết một tô lớn, thậm chí húp cạn cả nước dùng một giọt cũng không sót, Lâm Nhiên xoa xoa cái bụng, lúc này thấy cảm thấy mới ngượng ngùng, cậu cười xấu hổ.

Lâm Nhiên môi đỏ răng trắng, cười lên rất đẹp, khiến Lý Triết nhìn mà ngẩn ngơ.

Rạng sáng đêm qua, chủ nhân của gương mặt tươi cười này quấn lấy Lý Triết không buông. Hai chân loạng choạng, đi đường không vững, một hai muốn đi theo Lý Triết.

Lý Triết rời mắt khỏi người Lâm Nhiên, xua đi ký ức phiền muộn đêm qua, cúi đầu ăn mì.

“Thật sự cảm ơn anh nhiều, tài xế Lý.”

Lâm Nhiên đẩy ghế dựa ra, đứng thẳng người, cẩn thận khom lưng cảm tạ Lý Triết một cách lịch sự. Sau khi lấp đầy cái bụng, sắc mặt Lâm Nhiên hồng hào, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng.

“Không chỉ cho tôi ở nhờ một đêm mà còn không hề tính toán chuyện hiểu lầm lúc nãy mà làm bữa sáng cho tôi, đây là lần đầu tôi gặp được người tử tế như tài xế Lý đó!” 

Lâm Nhiên vô cùng cảm kích, liền trao danh hiệu người tốt cho tài xế Lý. Lúc này dạ dày cậu đã không còn réo ầm ĩ, cảm giác được ăn no thật tuyệt vời! 

“Lý Triết.” Lý Triết giới thiệu tên mình, người nọ cứ liên tục gọi tài xế Lý làm anh cảm thấy mình như đã già rồi vậy. 

“À, tôi còn chưa tự giới thiệu, tên tôi là Lâm Nhiên, Lâm trong rừng rậm, Nhiên trong tự nhiên.” Lâm Nhiên nhiệt tình bắt tay Lý Triết, dùng sức nắm chặt.

Lý Triết phát hiện tay đối phương rất mềm.

Lý Triết rút tay ra, gật đầu ra hiệu là anh đã biết.

Lâm Nhiên nhận thấy thái độ của Lý Triết vẫn lạnh nhạt như trước, thầm nghĩ bản thân trước đây đã hiểu lầm anh, có lẽ anh vẫn còn giận.

Lý Triết đề nghị: “Để tôi đưa cậu về, cùng nhau đến phòng điều khiển của tiểu khu nhà cậu để xem lại video ghi hình lúc 1 giờ sáng hôm qua.”

Là một quân tử luôn giữ sự bình tĩnh, bị hiểu lầm là kẻ biến thái, anh rất khó nói rằng mình không để bụng.

“Tôi…” Lâm Nhiên lúc này đã không còn nghi ngờ gì Lý Triết nữa, hơn nữa còn cảm thấy xấu hổ. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm.

“Hửm?” Lý Triết tiến đến gần, nhướng mày.

“Xin lỗi anh rất nhiều.” Lâm Nhiên chân thành xin lỗi.

“Tôi biết rồi.” Lý Triết đáp.

Hai người lần lượt ra khỏi cửa, đứng cùng nhau chờ thang máy. Lý Triết xách một chiếc cặp máy tính, đeo mắt kính, ăn mặc chỉnh tề. Thang máy đến, họ bước vào bên trong, mỗi người đứng một bên, im lặng không nói chuyện. Lâm Nhiên quan sát Lý Triết qua gương, phát hiện anh có đôi môi mỏng, gương mặt nghiêm nghị, mũi cao và thẳng.

Lâm Nhiên không thấp, nhưng so với cậu, Lý Triết còn cao hơn nửa cái đầu, đôi chân dài thẳng tắp.

“Anh muốn đến công ty làm việc sao?” Lâm Nhiên nhịn không được mà tò mò.

“Ừm.” Mặt Lý Triết không có biểu cảm gì, thân người vẫn đứng thẳng.

Lâm Nhiên nhìn chằm chằm con số trên thang máy nhảy qua từng tầng, hỏi dò: “Như vậy là anh làm hai công việc đúng không? Ban ngày đi làm, buổi tối thì nhận lái xe qua app?”

Dừng mắt nhìn đôi giày thể thao tiền vạn của Lâm Nhiên, Lý Triết bình thản nói: “Cuối tuần rảnh rỗi tôi sẽ chạy xe công nghệ.”

Tối qua Lý Triết không để ý Lâm Nhiên là con nhà giàu, sáng nay mới phát hiện ra người này mặc từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu.

“Lý Triết, anh làm việc ở công ty nào?” Lâm Nhiên cố gắng giữ giọng điệu bình thường, không tỏ ra quá tò mò về chuyện riêng tư của người khác.

“Khoa học Kỹ thuật Đỉnh Thăng.”

Lý Triết vẫn trả lời ngắn gọn.

“Ồ!” Lâm Nhiên kinh ngạc.

Lý Triết khó hiểu nhìn Lâm Nhiên.

“À… không có gì.” Biểu cảm của Lâm Nhiên có phần kỳ quặc.

Thang máy đến bãi đỗ xe. Lý Triết mở cửa xe mời Lâm Nhiên lên. Trên đường đi làm, anh phải đi qua khu nhà nơi Lâm Nhiên ở, tiện đường chở cậu một đoạn.

Bên trong xe, ghế sau còn vương lại mùi ẩm ướt. Trên đệm còn có một vệt nước chưa khô, trông như dính phải thứ gì bẩn rồi lại được lau bằng khăn ướt nhiều lần.

“Đêm qua cậu nôn ở phía sau xe.”

Lý Triết nhìn thẳng phía trước, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

“Xin lỗi anh, lúc đó tôi say rượu không tỉnh táo! Tôi sẽ trả tiền rửa xe.” Lâm Nhiên chắp tay trước ngực, khuôn mặt đầy vẻ hổ thẹn, hai má đỏ lên.

Cậu không nhận được bất kỳ lời đáp nào, Lý Triết vẫn tập trung lái xe. Lâm Nhiên lén nhìn bóng dáng của anh, chú ý đến chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay anh. Chiếc đồng hồ đó khá bình thường, theo Lâm Nhiên đánh giá thì nó thuộc loại đồng hồ giá rẻ.

“Lý Triết, anh thường xuyên chạy xe ở khu vực Tân Nam Lộ sao?”

Lâm Nhiên quay mặt về phía cửa sổ xe, nhìn dòng xe cộ đông đúc như nước chảy trên đường phố.

Chờ một lúc lâu, mới nghe thấy Lý Triết nhẹ nhàng nói: “Ở đó nhiều đơn đặt hàng, nhưng đều là khoảng cách ngắn, tiền ít, tôi thường không đi.”

Ánh mặt trời chiếu lên người Lý Triết, tóc anh như phát sáng dưới nắng.

Hai người dường như không còn xa lạ, Lý Triết có vẻ đã chấp nhận mọi chuyện xảy ra từ đêm qua đến sáng nay, cách anh nói chuyện cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.

“Vậy là tối hôm qua đúng lúc anh đưa khách đến Tân Nam Lộ thì nhận được đơn đặt hàng của tôi? —— Anh thật là xui xẻo.” Lâm Nhiên cười rạng rỡ.

“Khụ khụ, ý tôi không phải thế, tôi muốn nói là tôi thật may mắn… Rất vui khi được gặp anh!”

Lâm Nhiên chân thành nói, không chút giả dối.

Lý Triết nhíu mày, anh không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Lý Triết, Lâm Nhiên im lặng, không dám lên tiếng nữa.

Khi xe đến gần tiểu khu Hoa Vân nơi Lâm Nhiên sống, cậu xuống xe, một lần nữa cảm ơn Lý Triết. Lý Triết gật đầu, rồi lập tức lái xe đi.

Gió thu mát lạnh thổi qua, Lâm Nhiên nhìn theo chiếc ô tô đang rời đi của Lý Triết.

Cậu bước đến cổng lớn của tiểu khu, ngẩng đầu nhìn camera gắn bên trên, nghĩ thầm: Có nên tiện đường đến phòng điều khiển để kiểm tra camera cổng lớn vào lúc 1 giờ sáng qua không nhỉ?

Lâm Nhiên đã không còn nghi ngờ gì Lý Triết nữa, chỉ cảm thấy kỳ quái. Theo lời Lý Triết, tối hôm qua chính cậu đã say rượu rồi quấn lấy anh. Cậu thực sự không tưởng tượng được, tình huống đó diễn ra như thế nào?

Bảo vệ ở phòng điều khiển nhiệt tình phối hợp với Lâm Nhiên, họ mở video giám sát lúc 1 giờ rạng sáng hôm qua phát lại cho cậu xem.

Lúc 1 giờ 34 phút sáng, một chiếc ô tô dừng lại ở ngoài cổng chính của tiểu khu.

Một tài xế trẻ bước ra từ ghế lái, đi ra phía sau. Anh duỗi tay mở cửa ghế sau, một lúc sau, anh mới lôi từ trong ra một người say như chết.

Lâm Nhiên nhận ra tài xế đó chính là Lý Triết, và người say rượu kia chính là mình.

Tình huống diễn ra đúng như lời Lý Triết kể. Lâm Nhiên ngồi bệt xuống đất, gắt gao túm chặt cánh tay Lý Triết không buông.

Lý Triết vất vả lắm mới thoát khỏi sự dây dưa của Lâm Nhiên. Lâm Nhiên lại lảo đảo đứng dậy, không chịu bỏ cuộc mà nhào về phía Lý Triết. Lý Triết nghiêng người tránh đi, Lâm Nhiên vồ hụt, ngã sầm xuống đất.

Nhìn cảnh tượng trên màn hình, Lâm Nhiên che mặt, cảm thấy thật sự quá mất mặt!

Tối hôm qua xem ra cậu thực sự say đến quay cuồng, có lẽ sau khi bạn bè rời quán bar, cậu đã ở lại một mình tự uống thêm khá nhiều rượu.

Bảo vệ điều khiển con chuột, biết điều định tắt video giám sát, nhưng Lâm Nhiên vội vàng ngăn lại: “Đừng tắt, phát chậm lại, tôi còn muốn xem.”

Bảo vệ di chuột điều chỉnh tốc độ phát lại từ bình thường sang chậm.

Lâm Nhiên quỳ rạp trên mặt đất, vị trí ngay cạnh cổng lớn của tiểu khu, chỗ đó ánh đèn lờ mờ. Ban đêm còn mưa, mặt đất ẩm ướt. Lý Triết ban đầu đã tránh ra, nhìn như chuẩn bị rời đi, nhưng anh lại đột nhiên quay đầu lại, tựa hồ buông tiếng thở dài.

Lý Triết đi tới bên cạnh Lâm Nhiên, gập đầu gối, nắm lấy cánh tay kéo cậu dậy khỏi mặt đất.

Lý Triết dìu Lâm Nhiên đi tới phòng bảo vệ, nhưng phòng bảo vệ lúc này lại không có một bóng người. Trong phòng tối om, nhân viên bảo vệ không biết là đã mắc tiểu chạy đi vệ sinh ở đâu, không làm tròn nhiệm vụ.

Lý Triết buông Lâm Nhiên ra, lôi di động ra định gọi điện thoại, có lẽ anh định báo cảnh sát chăng?

Lúc này, Lâm Nhiên lại một lần nữa kéo áo Lý Triết, cả người dán chặt vào Lý Triết. Vẻ mặt cậu hiện lên ý cười, miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Bên ngoài màn hình, Lâm Nhiên khó xử, căng da đầu quan sát.

Lý Triết nhận ra rằng không thể để mặc con ma men này tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa, sau khi báo cảnh sát, anh còn phải ở lại hiện trường chờ họ đến. Qua một hồi lăn lộn, lúc này đã gần hai giờ sáng, Lý Triết thực sự không muốn lãng phí thêm thời gian.

Lý Triết đi về phía chiếc xe đang đỗ một cách chậm rãi. Lâm Nhiên nghiêng ngả đi theo sau. Lý Triết bất đắc dĩ đỡ Lâm Nhiên vào ghế sau, chở cậu đi cùng.

“A a….” Lâm Nhiên khẽ thốt lên, suýt chút nữa đã phát ra tiếng kêu rên trong phòng điều khiển.

Cậu cũng không nghĩ rằng bản thân mình say xỉn lại trông như thế này, như một trò hề, tửu lượng quá kém. 

—————

Tác giả có điều muốn nói: 

Lý Triết (lên mạng phàn nàn, lạch cạch gõ phím, viết tiêu đề): 18/8, đi lái xe công nghệ mà gặp được khách hàng kỳ quái. 

Đạo diện: Đã lâu không gặp, nhớ ghê!

Đạo diễn: Tiểu thuyết này lấy bối cảnh năm 2016.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play