“Phong cảnh ở Hungary chưa bao giờ làm ta thấy chán.”
Aro đứng trên một vách đá trong khu rừng sâu, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm của núi rừng. Làn da hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng không tính che giấu bản thân.
Đứng sau hắn là Elsa, một người phụ nữ nghiêm nghị. Dù bà được biến đổi khi mới năm mươi tuổi nhưng trên khuôn mặt đã đầy vẻ già nua, khí chất trang nghiêm của một ma cà rồng được thể hiện rõ ràng trên người bà.
Trong lúc nghỉ giữa chừng, Aro đề nghị Elsa đi dạo xung quanh, còn Caius thì gọi Marcus đi chợ Mystis, điều này khiến Elsa thả lỏng cảnh giác, lúc này bà không cần lo lắng về tình cảnh cháu gái tội nghiệp của mình.
“Không nghĩ đến việc mời Sulpicia cùng thưởng thức sao?” Elsa cố ý hỏi.
Ánh mắt của Aro hiếm khi trở nên tàn bạo, “Rồi để cô ấy rơi vào nguy hiểm bị sát hại sao? Tuyệt đối không!”
Elsa nhắc nhở hắn: “Ngài đang cầm tù nàng.”
“Ồ, Elsa thân ái, ít nhất thì Sulpicia rất hạnh phúc.”
Elsa nhìn về phía mấy tên thủ vệ Volturi cách đó không xa, khinh thường nói: “Chúng ta đều biết rõ lý do của sự hạnh phúc đó.”
Aro có chút không vui: “Colin chỉ đang làm công việc của mình, khả năng mang lại niềm vui và sự thỏa mãn ấy thật sự là một thiên phú hiếm có trên đời, đó là món quà mà số phận ban tặng cho Sulpicia … Vậy rốt cuộc thì bà muốn nói gì?”
Elsa giải thích: “Cách Volturi đối xử với người bạn lữ của mình như thế nào, tôi không có quyền can thiệp và cũng không liên quan đến tôi. Tôi chỉ muốn nói rằng, không phải ai cũng muốn sống một cuộc đời như vậy, ngay cả khi bị Colin tẩy não, cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Ta nghĩ ta hiểu ý của bà rồi, Elsa.” Aro bổ sung: “Nhưng số phận đã đùa giỡn với chúng ta chưa đủ sao?”
Elsa lập tức đề nghị: “Vẫn còn có cơ hội! Caius chưa xác nhận Diana là bạn đời, hắn ta chỉ đang hứng thú với con bé thôi. Chỉ cần chúng ta can thiệp, chuyện này sẽ không xảy ra.”
Aro nghiêm túc suy nghĩ, chau mày nói: “Tin ta đi, Elsa. Ta cũng không muốn chuyện này xảy ra như bà, nhưng đây không phải là điều mà chúng ta có thể kiểm soát. Nếu Diana thực sự là định mệnh của Caius, thì dù chúng ta có ngăn cản thế nào cũng vô ích.”
“Chỉ là giả định thôi, bây giờ vẫn chưa chắc chắn. Điều các ngài cần làm là kiềm chế Caius, giữ hắn ta cách xa Diana và tôi sẽ nhanh chóng tìm cho Diana một người chồng. Con bé xứng đáng có một cuộc sống yên bình.”
Aro nghiêm túc nhìn Elsa, lo lắng hiện rõ trên gương mặt: “Ta nghĩ bà chưa biết, lần này chính Caius tự nguyện đến Hy Lạp để bảo vệ Diana.”
“Cái gì!”
Aro như đang tự nói với mình: “Có lẽ tất cả chúng ta đều bị Caius che mắt.”
Vào lúc này, tại lâu đài Mystis ở phía xa, một màn náo nhiệt đang diễn ra trong thư viện ở góc tháp.
“Có lẽ chúng ta có thể ra khỏi đây qua cửa sổ. Ta có thể bế cô lên.”
Diana nhìn về phía khối ô vuông nhỏ, rồi lườm hắn: “Năng lực của ma cà rồng không bao gồm thu nhỏ xương chứ? Hơn nữa, tôi cũng không đồng ý để ngài phá hủy tòa lâu đài, xin hãy tôn trọng mong muốn của tôi với tư cách là một nhà khảo cổ học.”
Caius sờ vào cửa chống trộm, "Có lẽ là cánh cửa này? Nó không phải là văn vật phải không?"
“Lớp bảo vệ bên ngoài được xây thêm sau này, nhưng bên trong vẫn là cổ vật.”
Sau khi nắm rõ tình hình, Caius chậm rãi đi đến bàn, ôm lấy cuốn sách và ngồi xuống, tiện tay lau chỗ ngồi bên cạnh.
“Có vẻ như chúng ta có thể ở riêng một mình rồi.”
Hắn đang mời Diana cùng đọc sách, trông rất chân thành, cũng không có ý trêu chọc cô.
Thôi được, Diana thở dài, cũng không có việc gì khác để làm, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Caius, nhưng vì trên người hắn tỏa ra khí lạnh nên không khỏi dịch sang bên cạnh một chút.
Caius lịch sự đẩy cuốn sách về phía Diana, ra hiệu cho cô bắt đầu: “Ta chưa đọc cuốn sách này, cô có thể giải thích cho ta được không?”
Diana lật trang sách, trước mắt là một bài thơ ngắn viết bằng cổ ngữ, cô cảm thấy có chút nhàm chán.
“Không có gì đáng xem, đây là những câu thơ cổ được ai đó chép lại, có lẽ nhằm mục đích giải trí. Bối cảnh và người sở hữu chúng đã không thể điều tra được nữa, suy đoán ban đầu cho rằng chúng thuộc về một quý tộc Hy Lạp sống vào thế kỷ thứ ba trước Công nguyên.”
Caius đưa tay ra, ngón tay thon dài chỉ vào những câu thơ cổ, khiêm tốn hỏi: “Đây là ý gì?”
Diana nhìn qua, trong lòng nhanh chóng dịch câu thơ ra tiếng Hungary, cô chậm rãi đọc những vần thơ cổ xưa lộng lẫy ấy, như một nữ pháp sư đang niệm thần chú, còn người đàn ông bên cạnh đã sớm bị khuất phục dưới sức mạnh ma thuật của cô.
“Diomedes dũng mãnh, ngươi cần gì hỏi về dòng dõi của ta? Như lá cây tàn úa, thế hệ của loài người cũng vậy, gió thu rải lá khô khắp nơi, xuân đến rừng lại đâm chồi nảy lộc, loài người cũng thế, một đời sinh ra một đời tàn lụi.”
“A.” Caius thốt lên khen ngợi: “Đây là một câu trong Iliad. Rất hay, tiếp tục đi thân ái.”
Caius lật vài trang, cuối cùng ngón tay dừng lại trên một bài thơ ngắn, nét chữ thanh tú phản chiếu dưới ánh nến. Diana tiến lại gần cuốn sách để xem chữ viết, hoàn toàn không nhận ra cô đang dần rơi vào một cái bóng đen.
"Ngôi sao của ta, trong khi em đang ngắm nhìn các vì sao, ta nguyện trở thành bầu trời, để hàng triệu đôi mắt có thể ngắm nhìn em."
Diana tiếp tục nói: “Hình như đây là của Plato viết, tôi không nhớ rõ nữa.”
“Bài tiếp theo thì sao?”
Diana lật qua trang khác, đột nhiên nhận ra phía sau toàn là những bài thơ tình mà cô ghét, cô định tìm một số nội dung khác, lúc này mới phát hiện mình đã bị vòng tay của Caius vây quanh, không khí lạnh lẽo xung quanh xâm nhập vào đầu óc cô, một lần nữa khiến cô quên mất cách trốn chạy.
Bóng dáng cao lớn phủ bóng lên người cô, sinh vật trước mắt không hề che giấu tính xâm lược của mình, khung cảnh lúc này giống hệt một bức tranh sơn dầu - Bắt cóc Ganymede. Diana biết, đối phương không phải là thần Zeus, cô cũng không phải là chàng thiếu niên yếu đuối.
Trong đầu cô gào thét, mau chạy đi, hét lên đi, mau cầu cứu đi, chỉ cần gọi to Peter sẽ phát hiện ra mình, nhưng cô đã mất quyền kiểm soát cơ thể, trận chiến này chưa bắt đầu đã kết thúc bằng việc cô đầu hàng, đây là một cuộc tàn sát đơn phương.
Caius không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa họ, trong khi Diana ngoài việc căng cứng người ra không thể làm gì khác, hắn tiện tay lật qua một trang sách, chỉ vào câu thơ trên đó, ánh mắt lại đuổi theo đôi mắt đang né tránh của Diana.
Caius khẽ thì thầm bằng ngôn ngữ cổ xưa, Diana đoán, đó hẳn là cách đọc ban đầu của những bài thơ này. Cô không thể nghe hiểu, nhưng cô nhìn thấy chữ viết trên giấy, theo từng lời Caius nói ra, cô chậm rãi dịch những câu này trong lòng.
"Chàng thiếu niên có ánh mắt như trinh nữ, ta đuổi theo người, người không đoái hoài."
Caius từ từ siết chặt vòng tay, ngón tay hắn như con rắn độc bò lên má Diana.
"Nàng nào biết được dây cương linh hồn ta."
Bàn tay còn lại của ma cà rồng cũng tham gia vào cuộc bao vây, chúng giam cầm người phụ nữ bất lực ở giữa, để chủ nhân thưởng thức hơi thở của nàng.
"Đang nằm trong tay nàng."
“Diana.”
Một con chim bay vụt qua cửa sổ, tiếng vỗ cánh của nó trong tai Diana như tiếng ầm ầm, cô nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của mình và tiếng máu chảy trong thành mạch, cơ thể cô đang hét lên điều gì đó, nhưng những lời này đều tan biến trong màu đỏ trước mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Caius, màu sắc này xâm chiếm suy nghĩ của cô, cướp đi lý trí của cô, cô có thể cảm nhận được, có điều gì đó trong lòng cô đang sụp đổ.
Một nụ hôn lạnh giá rơi xuống mắt phải của cô, Diana hít vào một hơi lạnh, chui ra khỏi vòng tay Caius như đang chạy trốn, cô che má mình, cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình ổn, nhưng mạch máu không thể nói dối, gương mặt cô đỏ như ráng chiều.
“Ngài... ngài làm vậy là quấy rối tôi!"
Caius nở nụ cười, đột nhiên che tai một cách khoa trương, ra hiệu cho Diana im lặng.
"Cô có nghe thấy âm thanh gì không? To quá!"
"Cái gì cơ?"
"Dĩ nhiên là tiếng tim đập của cô rồi, thân ái."
"..."
Diana vừa xấu hổ vừa tức giận, nhất thời không nói nên lời, cô ước gì có thể chui vào một cái lỗ nào đó và không bao giờ ra nữa. Còn Caius dường như rất thích thú với biểu cảm hiện tại của Diana, tâm trạng hắn vui vẻ tột đỉnh.
"Tôi đối xử lịch sự với ngài vì ngài là khách quý của Volturi, vậy mà ngài lại nói năng tùy tiện như thế, ngài không thấy điều này có phần không phù hợp sao?"
"Như thế là nói năng tùy tiện sao?" Caius nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên!"
Caius như chợt bừng tỉnh hiểu ra, hắn bước về phía Diana, dấu chân hình chữ "Z" phía sau khiến hắn giống như một con rắn độc đang bò.
"Vô cùng xin lỗi Diana, ta không biết rằng sự theo đuổi của ta trong mắt cô lại là hành động nói năng tùy tiện, nhưng xin hãy tin ta, ta tuyệt đối không phải đang đùa giỡn với cô."
Lần này đổi lại Diana cảm thấy nghi hoặc “Ngài theo đuổi cái gì?”
“Đương nhiên là cô.”
Diana tức giận đến mức bật cười: "Tôi nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó, chúng ta mới vừa quen nhau, thậm chí hầu như không biết nhau, tôi không biết những suy nghĩ kỳ lạ này của ngài từ đâu ra, nhưng vì tình bạn giữa Volturi và gia tộc Ora, xin ngài hãy nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người."
Nét mặt của Caius lập tức lạnh đi, một khí thế khiến người ta sợ hãi ào ạt tuôn ra, nếu lúc này Diana là một con thỏ, cô chắc chắn sẽ bỏ chạy bằng mọi giá.
"Chuyện này ta sẽ nghĩ cách giải quyết, cô chỉ cần làm theo lời ta nói là được."
Giống như đang ra lệnh, lời nói của Caius không cho phép người khác từ chối, mặc dù Diana nhát gan nhưng cô không muốn từ bỏ phẩm giá của mình, cô rất không hài lòng với thái độ tự cho mình là đúng của Caius.
"Ngài có nhầm lẫn không vậy, tôi nghĩ tôi đã từ chối ngài một cách rõ ràng rồi, xin đừng dựa vào việc mình đẹp trai mà muốn làm gì thì làm."
"Vậy cô thừa nhận là ta có sức hấp dẫn đối với cô?"
Diana quay mặt đi chỗ khác, "Tất cả ma cà rồng đều rất đẹp."
"Ta coi đó là một lời khen."
Thấy Caius không có ý định dừng lại, Diana quyết định phải làm gì đó. Cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tiếp tục ở một mình trong phòng với gã đàn ông thất thường này.
Cô gân giọng hô to: "Peter! Em bị khóa trong thư viện! Mau đến mở cửa! Peter! Peter!" Vẻ mặt của Caius không được vui vẻ cho lắm, hắn nhíu mày, trông giống như một công chúa cao quý phát hiện chiếc váy của mình bị dính nước mưa. Nghe thấy tiếng gọi của Diana, Peter lập tức xuất hiện ở cửa thư viện. Cánh cửa được mở ra, ánh sáng bên ngoài xuyên qua bóng tối trong phòng. Diana lao ra ngoài như một tù nhân vừa được tự do, kéo theo Peter và chạy đi.
"Có chuyện gì vậy Diana bé nhỏ, hắn đã làm gì em sao?"
Diana nhớ lại thái độ của Elsa, cô không muốn gây ra xung đột. Gia tộc Ora đang ở thời điểm chuyển giao quyền lực nhạy cảm, sự ủng hộ của Volturi là không thể thiếu. Tuyệt đối không thể để mình là nguyên nhân gây bất hòa giữa hai nhà.
"Không có gì đâu, hắn chỉ muốn em dẫn đi xem các bộ sưu tập sách trong thư viện thôi, cửa bị gió đóng lại." Diana giải thích: "Anh ngàn vạn lần đừng kể chuyện này với bà nội nhé, bà sẽ nghĩ nhiều đấy."
Peter vốn luôn nghe lời Diana, thường cô nói gì anh đều tin tưởng mà không chút nghi ngờ. Là một ma cà rồng đã sống hàng nghìn năm, đầu óc của anh có lẽ quá đơn giản, đôi khi còn không bằng người bình thường. Diana thích nhất điểm này ở anh.
Peter lại nói: "Anh tưởng hắn đã đi cùng Marcus đến chợ Mystis tham quan, hắn đã nói với bọn anh như vậy."
"Có lẽ hắn đã thay đổi ý định giữa chừng." Diana nhàn nhạt nói, trong lòng đã có câu trả lời.
Hóa ra vì thế mà Caius đến lâu đài lâu như vậy mà không bị ai phát hiện, hắn đã dùng Marcus làm cớ. Tên ma cà rồng xảo quyệt.
Peter cõng Diana chạy nhanh, gió thổi qua làm dịu đi sự nóng bừng trên mặt cô. Cô càng lúc càng sợ hãi, nhưng lần này nỗi sợ có chút khác biệt so với trước đây.
Cuộc thi đấu buổi chiều sắp bắt đầu, Diana cố tình buộc tóc lên để tránh bị Orlando ngửi thấy điều gì đó, Elsa không phát hiện ra điều bất thường. Diana giống như một đứa trẻ vừa trốn đi chơi rồi mới về, âm thầm mừng vì người lớn không biết gì.
Caius đã đến từ lâu, hắn lại khoác chiếc áo choàng đen, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là ánh mắt hắn luôn dõi theo bóng dáng của Diana.
"Ai là người tiếp theo? Orlando phải không?"
Cuộc thi đấu tiếp theo là một trận đấu so tài, điều này tiết kiệm được khá nhiều thời gian. Trận đấu cha con giữa Dominic và Orlando kém thú vị hơn so với trận trước đó, vì Orlando không thích bạo lực và cũng không hiếu chiến, anh cũng không muốn sử dụng sức mạnh của mình. Vì vậy, thời gian của trận đấu này được rút ngắn đáng kể, mọi người được nghỉ ngơi trước khi mặt trời lặn.
Diana không muốn về sớm như vậy, cô muốn đến thị trấn thăm người bạn thời thơ ấu của mình, đã lâu rồi cô không gặp Hank.
Buổi chiều tà ở Mystis đẹp như một bức tranh sơn dầu, chợ phiên đã bắt đầu nhộn nhịp, những chàng trai cô gái trẻ lần lượt xuất hiện khi màn đêm buông xuống, người dân địa phương bận rộn chuẩn bị bữa tối, trong khi du khách vẫn không ngừng chụp ảnh lưu niệm.
Diana len lỏi qua đám đông, mùi thơm mặn của bánh mì chiên Lángos đánh thức cơn thèm ăn của cô. Cô tiện tay mua vài cái, ông chú ở quầy hàng rất vui khi thấy cô, liên tục khen cô trông càng ngày càng xinh đẹp, khiến Diana mua thêm hai cái nữa.
"Em ăn nhiều thế này, còn ăn tối nữa không?" Peter hỏi cô.
Diana miệng đầy thức ăn, trong lòng vui sướng vì được nạp đầy carbohydrate, "Em vốn không định về nhà ăn, ăn no ở đây rồi mới đi."
"Bà biết lại mắng em đấy."
Diana đẩy vai Peter: "Anh không nói cho bà biết là được mà?"
Rẽ qua góc phố này, phía trước có một cửa hàng giày, biển hiệu cũ kỹ thể hiện lịch sử lâu đời của nó. Bóng dáng già nua trên quầy khiến Diana cảm thấy vô cùng thân thiết, cô lập tức tiến lên chào hỏi.
"Ông John! Chào ông ạ."
“A! Là Diana bé nhỏ đã về rồi!” Ông lão vui vẻ tiến lên ôm Diana, rồi quay lại gọi: “Hank! Mau ra đây xem ai tới!”
Một thanh niên từ trong tiệm chạy ra, trên tay còn cầm một cuộn da. Khi nhìn thấy Diana, cậu bỗng ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ.
“Diana! Chị trở về từ khi nào?”
“Ngày hôm qua, chị tranh thủ thời gian đến đây thăm cậu. Đây là món quà lưu niệm từ nước Mỹ.”
Hank hào hứng mở món quà ra, đó là một quả cầu thủy tinh mô phỏng tượng Nữ Thần Tự Do. Cậu cẩn thận lấy ra nhưng có chút thất vọng.
“Chỉ có cái này sao? Chị vẫn không có chút sáng ý nào.”
“Cậu muốn chị mang cái gì về? Nước Mỹ không có nhiều đặc sản lắm, hotdog sao? Cái đó thì đã không còn ăn được.”
Hank cười hì hì đáp: “Dù sao thì chị trở về là tốt rồi!”
Ông lão nhờ Hank dẫn Diana vào tiệm ôn lại chuyện xưa. Peter chọn ở lại bên quán rượu để giải khuây. Hank chuẩn bị các món ăn ngon từ nhà để chiêu đãi Diana và hai người ăn uống vui vẻ trong tiếng cười hạnh phúc.
“Cậu đã cao lên không ít đấy.”
Hank tự mãn: "18 tuổi rồi, tất nhiên là cao lên nhiều chứ."
"Thời gian trôi nhanh thật, thằng nhóc ngày nào giờ đã thành người lớn rồi."
"Chị cũng đã thành bà già rồi, thế nào, có chuyện tình yêu nào xảy ra không? Em nhớ lần trước chị gọi điện nói đang hẹn hò với một bạn cùng lớp, nhưng chắc là chia tay rồi nhỉ, nhìn thái độ tệ hại của chị kìa."
Nhắc đến chuyện này Diana có vẻ hơi buồn, cô lườm để phản đối: "Mối tình hỏng bét không muốn nhắc đến nữa, ai bảo chị xui xẻo gặp phải đồ tồi chứ?"
"Còn cậu thì sao?" Cô hỏi: "Không có thích cô gái nào à?"
Hank đột nhiên trở nên ngượng ngùng, mặt cậu bỗng ửng đỏ như ánh hoàng hôn, ánh mắt cậu xuyên qua sân vườn hướng về phía cửa hàng hoa đối diện, nơi có một cô gái xinh đẹp như đóa hoa đang đứng ở cửa, cô vừa gói xong một bó hoa cho đôi tình nhân đi qua, mỉm cười tiễn họ đi xa.
"Emily à? Cậu thích Emily à? Mắt nhìn người cũng cao thật đấy."
Hank không phục: "Em cũng đâu có tệ đến thế! Hơn nữa Emily cũng thích em, chúng em chỉ là chưa đến bước đó thôi."
"Vậy chị xin chúc cậu may mắn trước nhé." Diana lau miệng, "À này, sau này chị sẽ đi Hy Lạp làm việc một thời gian, cậu không phải muốn đi du lịch ở đó sao? Đi cùng chị luôn đi, coi như là chuyến du lịch tốt nghiệp."
Hank trở nên hứng thú: "Thật không? Ở đâu của Hy Lạp vậy?"
"Bán đảo Peloponnese, bọn chị đã phát hiện ra những di vật mới ở đó, cậu sẽ thích nơi ấy."
"Tuyệt quá, vậy cứ quyết định thế nhé, đến lúc đó nhớ gọi em đấy!"
Trước khi Hank ra đời, Diana không có bất kỳ người bạn nào và gia đình kỳ lạ của cô cũng không cho phép cô có bạn bè quá thân thiết. Cho đến khi cửa hàng giày Hale phục vụ cho gia đình Ora, cô mới có Hank làm bạn. Cô rất trân trọng Hank, đối với Diana, Hank giống như một cậu em trai tinh nghịch, đồng thời cũng là một cánh cửa giúp cô hiểu về thế giới con người.
Sau khi hàn huyên xong, Diana nghĩ đến việc về muộn sẽ khiến gia đình lo lắng, đang định rời đi thì John lại đề nghị cô ở lại qua đêm. Ông hy vọng Diana có thể ở lại chơi một đêm như hồi còn nhỏ, ông nói mình đã già rồi, có lẽ sẽ không còn nhiều cơ hội như thế này nữa.
Lý do như vậy Diana đương nhiên không thể từ chối, cô nhờ Peter về nhà xin phép bà và mang thêm ít quần áo để thay.
Vì vậy tối nay cô nằm trên đệm bên cạnh giường của Hank, giống như hồi nhỏ, họ nằm trên dưới, trò chuyện đến tận khuya, chỉ có điều giờ không cần phải lén lút uống rượu hút thuốc nữa.
Hank cứ thao thao bất tuyệt nói về Emily và nhờ Diana phân tích xem liệu có chàng trai nào khác cũng thích Emily không. Diana cảm thấy cậu đang hỏi những câu hỏi thừa thãi, Emily xinh đẹp như vậy, chắc chắn có vô số người theo đuổi trong thị trấn, điều này đủ để Hank buồn rồi.
"Người đẹp thì có nhiều, nhưng em khác với những người khác, họ thấy ai cũng yêu, còn em chỉ thích mỗi Emily, cho dù cô ấy xấu hay đẹp... Thật kỳ lạ, tại sao em cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, linh hồn em bị cô ấy điều khiển tùy ý, nhưng em lại cam tâm tình nguyện."
Những lời của Hank khiến Diana chìm vào hồi ức. Buổi chiều ở thư viện thật tối, dù đã thắp sáng vô số ngọn đèn, cô chỉ nhớ cảnh tượng trong vòng tay người đàn ông đó, sắc đỏ câu hồn người, bên tai cô vang lên bài thơ mà Caius khẽ đọc.
"Nàng nào biết được dây cương linh hồn ta, đang nằm trong tay nàng."
Thật là một bài thơ độc địa.
"Sao chị không nói chuyện?" Hank đưa điếu thuốc cho Diana.
Diana nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ phun khói, khói thuốc tụ lại thành một đám mây bao quanh mặt trăng.
"Cậu sến quá, chị không muốn tiếp lời."
"Cái gì? Chị căn bản không hiểu tình yêu!"
Trong tiếng than phiền và giáo huấn lải nhải của Hank, Diana chìm vào giấc mơ.
Thị trấn Mystis của con người đã chìm vào giấc ngủ, trong khi lâu đài bị ma cà rồng chiếm đóng lại sáng đèn rực rỡ.
Caius đứng bên cửa sổ nhìn về phía Mystis, lúc này hắn hết sức nóng nảy bất an, toàn thân tản ra cỗ khí tức đáng sợ, chỉ cần chờ lâu hơn một giây nữa thì hắn có thể bị nghẹt thở mà chết
Ngay khi hắn sắp không kiềm chế được mà nhảy qua cửa sổ hướng về phía Mystis, Aro lên tiếng nhắc nhở:
"Ta nghĩ em sẽ không muốn chiến đấu với Peter Ora đâu, sẽ rất phiền phức đấy."
Caius tức giận cực độ, chỉ có thể giật phăng áo choàng để trút giận, hắn nghiến răng, căng người ngồi xuống đối diện Aro, hoàn toàn không hứng thú đến ly máu tươi trước mặt, nó chỉ khiến hắn nhớ đến mùi vị của Diana, làm cho hắn càng nóng nảy.
"Caius thân ái, đây là một vấn đề khó xử, nhà Ora sẽ không giao ‘công chúa’ Diana cho em đâu và Volturi cũng tuyệt đối không muốn mất đi sự ủng hộ của nhà Ora. Ta phải thừa nhận, ngoài sức mạnh to lớn của họ ra, tình nghĩa bao năm qua cũng khiến ta không muốn trở thành kẻ thù của họ, em có hiểu không?"
Thanh âm trầm thấp của Caius thể hiện sự không hài lòng, hắn hỏi Demetri: "Nhà Ora không có người thừa kế nào khác sao? Dù chỉ là một người?"
Demetri dè dặt trả lời: "Thế hệ cha của tiểu thư Diana chỉ có hai người, Vincent đã mất tích trong một tai nạn máy bay trước khi Diana ra đời, còn cha của tiểu thư Diana, Charlie, đã qua đời vì bệnh từ rất sớm nên thế hệ này chỉ còn mỗi cô ấy."
Caius vẫn chưa từ bỏ: "Vincent chỉ là mất tích, có thể tìm được không?"
Aro không nhịn được phải khuyên: "Tai nạn máy bay kiểu đó, nếu em tìm thì chắc ngay cả quần áo cũng chẳng còn, hãy chấp nhận sự thật đi, em trai."
Caius nắm chặt tay vịn ghế, trên đó đã xuất hiện những vết nứt nhỏ, hắn đưa ra ý kiến cuối cùng, hay nói đúng hơn là thông báo:
"Ta nhất định phải có được Diana, đó là câu trả lời của ta."
Nghĩ đến ánh mắt kiên định của Elsa, Aro bắt đầu lo lắng: "Em thật sự làm khó ta, tại sao trước đây em không nói gì? Nếu không phải vì chuyến viếng thăm này, ta thậm chí không biết em đã có ý định này từ lâu."
Marcus kịp thời giải thích cho Caius: "Ta nghĩ, trước đây Caius cũng không thể chắc chắn, dù sao lần đầu tiên hắn gặp Diana, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh nhưng mùi hương của trẻ sơ sinh không đủ để thức tỉnh tình cảm của ma cà rồng, hắn chỉ nhớ mùi hương của Diana, cho đến khi họ gặp nhau ở Hy Lạp, hắn đã gặp một Diana trưởng thành."
"Khi còn là trẻ sơ sinh, nàng không có mùi." Caius phàn nàn: "Ai biết được nhà Ora đã cho nàng ăn gì mà khiến máu có mùi như vậy!"
Những người có mặt ở đó trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng họ đều không biết mùi hương khiến Caius đau đầu như vậy là gì, đối với họ Diana giống như không khí, vô màu vô vị.
Aro lại hỏi: "Vậy tại sao em lại chủ động đến Hy Lạp bảo vệ cô ấy?"
"Ta muốn xác nhận một điều." Giọng Caius bỗng trở nên nhẹ bẫng, như đến từ một không gian khác.
"Điều gì?"
"Ta muốn biết, liệu nàng có phải là kiếp sau của Agnes không."
Caius ngẩng đầu lên, thoát khỏi sự trầm tư, trong ánh mắt hắn có sự kiên định và ánh sáng mà Aro chưa từng thấy ở hắn.
"Đúng là cô ấy."
Aro thở dài: "Nhưng với Agnes, em chỉ có lòng hối hận và tiếc nuối, không cần phải mang nỗi ám ảnh ngàn năm của em lên kiếp sau của cô ấy."
"Không phải như vậy, anh trai."
Lúc này, Caius, người vẫn luôn được biết đến với danh xưng Thần Chết khiến các ma cà rồng khiếp sợ, lại lộ vẻ bất lực. Bàn tay đang nắm chặt của hắn bỗng thả lỏng, như từ bỏ nỗ lực cuối cùng.
"Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng ở Hy Lạp, ta đã biết, đây không phải điều ta có thể khống chế được."
Caius nhìn các anh trai của mình, không biết đang thương xót cho ai.
"Các anh hẳn phải hiểu rõ hơn ta."
Aro và Marcus trao đổi ánh mắt, hiểu rõ trong lòng, chỉ có điều Aro càng thêm đau đầu.
"Có lẽ có một cách dung hòa, em biết đấy, bạn đời của Carlisle đã sinh con rồi mới được biến đổi, tất nhiên, cô ấy có thể biến đổi cũng vì đứa con đã chết yểu, nhưng đúng là đó cũng là một cách."
Caius đập bàn đứng dậy, trong nháy mắt khôi phục lại bản tính nóng nảy, lần này có thêm không ít lửa giận.
"Anh muốn ta đợi đến khi nàng sinh con nối dõi cho nhà Ora sao? Để ta nhìn nàng kết hôn và sinh con với một người đàn ông khác? Anh trai, anh không hiểu ta chút nào sao?"
Lúc này, trong lòng các vệ sĩ của Volturi đã oán trách vị trưởng lão vô lý này không biết bao nhiêu lần. Nếu nói ai hiểu rõ ba vị trưởng lão nhất trên đời này, thì chắc chắn là các vệ sĩ của Volturi, những người già dặn nhất trong số họ đã theo Volturi được ba nghìn năm.
Họ hiểu sự nham hiểm của Aro, biết được sự buồn bã dịu dàng của Marcus và càng hiểu rõ sự tàn bạo vô đạo và thất thường của Caius. Tuy vậy, một Caius vô lý và không quan tâm đến đại cục như thế này, họ cũng lần đầu tiên được chứng kiến.
Với tính cách của Caius và mức độ điên cuồng hiện tại của hắn, họ hoàn toàn không nghi ngờ rằng Caius có thể làm ra chuyện bất chấp mối quan hệ hòa thuận giữa nhà Ora và Volturi mà lao ra cắn Diana. Vì vậy, mỗi người bọn họ đều nâng cao cảnh giác tới mức tối đa, sẵn sàng ngăn chặn Caius nổi điên bất cứ lúc nào, dù họ cũng không chắc có thể ngăn được hay không.
"Cái này không được, cái kia cũng không xong, thật là tiến thoái lưỡng nan." Aro có vẻ rất mệt mỏi, mặc dù hắn không cần phải như vậy nhưng hắn chọn dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thế mới có thể tránh ánh mắt bức thiết của Caius.
"Chuyện xảy ra đột ngột, chúng ta có thể bàn bạc thêm được không? Có lẽ còn cách khác, xin em đấy, chúng ta không thể làm tổn thương nhà Ora."
Đối mặt với lời thỉnh cầu tha thiết của anh trai, Caius cuối cùng cũng nhượng bộ.
"Em chỉ có thể hứa không cắn nàng, nhưng em không thể khống chế được việc không đến gần nàng, đây là sự cố gắng lớn nhất em có thể làm."
Nếu Aro vẫn còn bộ não con người, thì lúc này nó đã nổ tung rồi.
"Tùy ý em, miễn là đảm bảo cô ấy vẫn là con người là được, cũng đừng quá trớn, những việc khác anh và Marcus sẽ che chắn cho em, chúng ta còn vài ngày trước khi rời đi, có lẽ em có thể chiếm được trái tim của Diana. Phải biết rằng, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho em đấy. Nhà Ora quan tâm đến Diana không chỉ vì cô ấy là người thừa kế huyết mạch, mà còn vì cô ấy là gia đình, họ cũng mong muốn người thân của mình được hạnh phúc."
Marcus hỏi: "Em có tự tin không? Ta luôn cảm thấy Diana rất kháng cự em."
Caius, người vốn luôn tự tin, lúc này lại không chắc chắn, "Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ nàng sẽ chấp nhận ta, ta có cảm giác như vậy."
Câu trả lời này khiến tất cả mọi người có mặt không nói nên lời. Aro không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm, có lẽ các Volturi đã quá say mê trò chơi quyền lực trong thời gian dài, khiến Caius đã sớm quên mất cách theo đuổi một người là như thế nào. Hắn chỉ cầu mong Diana là một người khoan dung, bởi vì có thể chịu đựng được một sinh vật thiếu tự nhận thức như Caius, trên đời hiếm có, hay nói cách khác, trên đời không có.
Trong giấc mơ, Diana đột nhiên hắt hơi, cô thức giấc một cách nghi hoặc, rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, như một đứa trẻ trong nôi, hoàn toàn không biết cơn bão sắp ập đến.