Mùa hè ở Boston mưa liên miên, những cơn mưa dầm dề bao phủ cả thành phố. Cảnh vật như bị vây trong một lớp sương mù mơ hồ, tạo nên một thế giới huyền ảo như trong mơ, khiến mọi người cảm thấy lạc lối và mơ màng.

Diana vừa hoàn tất việc dọn dẹp chung cư, trao lại chìa khóa cho chủ mới. Cô mang theo ba chiếc rương lớn, đó là toàn bộ tài sản từ những năm học tập và sinh sống ở Mỹ. Chiếc xe tải đã đậu sẵn dưới lầu, Diana lần lượt xếp hành lý lên xe. Khi cô vỗ nhẹ lên thùng xe, động cơ nổ máy kèm theo một làn khói mỏng hòa lẫn với nước mưa, tạo ra một mùi khó chịu. Lần tới khi nhìn thấy những món hành lý này, chúng sẽ ở Debrecen.

Máy bay chiều nay mới có thể cất cánh. Trước khi rời đi, Diana vẫn muốn gặp gỡ những người bạn của mình.

Ở Mỹ, quán cà phê luôn hiện diện khắp nơi và chúng gần như là nền tảng của đời sống đô thị. Đây là cách Diana tự đùa với mình về nước Mỹ.

Cô bước vào một tiệm cà phê, nước mưa còn đọng lại dưới chân tạo thành những vũng nhỏ. Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa cho cô một chiếc khăn lông ấm áp và thông báo rằng người cô chờ đợi đang ở tầng hai, nơi đã được đặt chỗ sẵn. Diana nhận lấy khăn, gửi áo mưa cho nhân viên và lên lầu. Chưa kịp lau khô người, cô đã nghe thấy một giọng nói vui vẻ vang lên:

“Diana!”

Một cô gái trẻ với phong cách huyền bí, từ phía sau vươn ra ôm chầm lấy Diana. Nước mưa còn sót lại trên áo khiến cô cảm thấy một cơn lạnh buốt đến tận xương.

“Alice thân ái, có thể buông tớ ra được không? Tớ sắp bị đông chết rồi!”

“Thật vui khi được gặp lại người bạn cũ.”

Một bàn tay vòng qua Diana, kéo Alice ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Jasper Hale.

Jasper nói: “Lạnh quá cũng không tốt đâu. Suốt ngày bị bao bọc trong lớp băng như thế, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bệnh phong thấp, có phải không?”

“Dù sao thì cũng có Carlisle chữa trị cho tôi” Diana đáp.

Nói xong, Diana bước tới ôm chầm lấy Carlisle, như thể gặp lại một người trưởng bối lâu ngày. Dù trời lạnh, nhưng cô cảm thấy thật thỏa mãn.

“Cháu có khỏe không?” Carlisle hỏi với vẻ quan tâm.

Esme nói: “Khi chúng ta nghe tin thì lập tức chạy đến đây ngay. Margaret là bạn tốt của gia đình bọn ta, nên chuyện này xảy ra làm cho mọi người thật sự đau lòng.”

Trong trí nhớ của cô, hình dáng của người phụ nữ đó đã mờ nhạt, nhưng Diana vẫn nhớ rõ cảm giác của bà. Cảm giác đó giống như của gia đình Cullens, lạnh lẽo và tĩnh lặng như một mùa đông đầy tuyết.

“Mọi người biết không, có lẽ bà đã chờ đợi ngày này rất lâu. Bà chưa từng tưởng tượng ra sự giải thoát này. Đối với một ma cà rồng mà nói, đây có thể là một niềm hạnh phúc như lên thiên đường.”

Lúc này, các thanh viên trong gia đình Cullens không hẹn mà cùng nắm chặt tay người bạn lữ của mình, trong ánh mắt toát lên sự ôn nhu vĩnh hằng.

Diana xuất thân từ một ngôi làng nhỏ nằm ở khu vực giáp ranh giữa Hungary và Romania, có tên là Mystis. Ở đó có một lâu đài cổ, cũng chính là nhà của cô.

Trong gia đình, các trưởng bối đã kể cho cô rằng họ là những quý tộc Châu Âu đã suy tàn, bị hãm hại cách đây ngàn năm và phải trốn đến nơi này. Tổ tiên của họ đã thành lập ngôi làng Mystis. Dòng họ của họ là một bí mật, không ai biết đến.

Từ nhỏ, Diana đã lớn lên dưới sự dạy dỗ của những giáo lý bí ẩn, nhưng cô không trở thành một người cổ hủ. Ngược lại, Diana rất hiện đại và là một con người bình thường. Đây chính là khả năng của cô— cô có thể xử lý mọi tình huống vượt ngoài mức cho phép một cách bình thản.

Thậm chí việc trưởng thành với sự chăm sóc của một gia đình ma cà rồng cũng trở nên quen thuộc đối với Diana. Khả năng này có thể là nguyên nhân khiến cô trở nên lạnh lùng hơn so với người thường.

Sau khi uống xong cốc nước nóng, tay cô dần ấm lên. Diana hỏi về ba người vắng mặt còn lại:

“Việc Rosalie và Emmett không đến cháu có thể hiểu, vì không biết bọn họ ở đâu nhưng Edward thì sao? Chẳng lẽ máy bay từ Seattle đến Boston đã hết chỗ ngồi rồi à?”

Carlisle có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thằng bé gặp phải một số rắc rối và đang tìm bà con chúng ta ở Alaska.”

Jasper thêm vào: “Những rắc rối của tuổi trưởng thành.”

“Trưởng thành? Ma cà rồng cũng trưởng thành sao?” Diana bị Jasper chọc cười.

Alice bí ẩn kéo dài âm thanh: “Rắc rối ngọt ngào, đúng vậy.”

“Tên kia đang yêu? Thật sao? Đối tượng là ai?”

Esme đánh gãy lời cô nàng bát quái Alice: “Alice, chúng ta còn chưa xác định được điều này có chắc chắn xảy ra hay không.”

Alice cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, cô lặng lẽ cười thầm trong lòng, còn không quên nháy mắt với Diana.

Chuyện này thực sự khiến người ta cảm thấy tò mò. Diana rất muốn biết người mà Edward gọi là “phiền toái” là ai, nhưng cô không có cơ hội để hỏi.

“Quay lại vấn đề chính.” Carlisle đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Margaret vừa qua đời, ai sẽ kế thừa vị trí của bà? Cháu có nghĩ đến điều này không?”

Diana suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Gia tộc Ora có đặc thù riêng, cháu cảm thấy chuyện này có lẽ không nằm trong phạm vi quản lý của gia đình cháu.”

Esme cảnh giác nói: “Có thể là Volturi.”

Diana nhìn ra sự cảnh giác và sợ hãi trong mắt của bà, không khỏi cảm thán rằng danh tiếng của Volturi mấy năm gần đây đã ngày càng xấu đi. Cô rất muốn nói với Esme rằng Volturi vẫn còn là một hoàng tộc ma cà rồng cao quý và có những nguyên tắc riêng.

“Không liên quan, Esme. Gia tộc Ora luôn giữ một lối sống an phận, Volturi từ trước đến nay chưa bao giờ nhắm đến họ. Theo cách mà mọi người thường nói, Volturi là những chính trị gia; Hale là nghệ sĩ; Ora là những học giả; còn Cullens, Cullens thì đương nhiên là những người làm từ thiện.”

Diana tiếp tục với giọng điệu nhẹ nhàng: “Các gia tộc ma cà rồng không lớn mạnh và đông đảo như con người. Gia tộc Ora hiện tại chỉ có ba ứng cử viên phù hợp. Tuy nhiên, cháu nghĩ rằng anh họ của cháu sẽ không có cơ hội, vì anh ấy đang sống mơ màng ở một nơi nào đó không rõ tại Hà Lan."

Esme nói: “Chúng ta lo lắng không phải chuyện đó, mà là...”

“Cháu biết.” Diana nắm lấy tay Esme: “Cháu biết mọi người lo lắng cho cháu, nhưng cháu không sao. Dù sao đó cũng là gia đình của cháu và việc cháu là người duy nhất còn mang dòng máu nhân loại, họ cũng sẽ không ép buộc cháu phải kết hôn ngay bây giờ. Cháu tin tưởng họ.”

Carlisle an ủi: “Điều này Diana nói đúng. Gia tộc Ora quý trọng nhất là dòng máu con người này, họ đã gìn giữ cẩn thận suốt gần nghìn năm. Trừ khi Diana muốn trở thành một người vô dục vô cầu, sẽ không có ai làm khó cô ấy.”

Alice lo lắng nói: “Cậu không phải là người như vậy đâu!”

“Dĩ nhiên là không rồi!” Diana phản bác: “Mọi người đều biết tớ từng có bạn trai mà!”

Alice nhún vai: “Nếu cậu cảm thấy đó là cách gọi bạn trai.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, việc từ biệt với gia đình Cullens đầy khó khăn, nhưng Diana cảm thấy rằng họ sẽ sớm gặp lại. Alice kiên quyết muốn đưa Diana ra sân bay, vì vậy Jasper cũng đi cùng.

Alice là một cô gái kỳ lạ và đáng yêu, luôn thân thiện và nhiệt tình với mọi người. Đối với Diana, một người con gái nhân loại xuất thân từ gia đình ma cà rồng, Alice thực sự là một người bạn tuyệt vời. Mối quan hệ của họ có thể được xem là thân thiết.

Trước khi chia tay, Alice tiến đến ôm chầm lấy Diana thật lâu dường như không muốn buông ra. Diana đã quen với việc thường xuyên bị các ma cà rồng ôm ấp như vậy. Đó là vì sự hiện diện của cô đối với họ gần như không có mùi vị. Do đặc thù thể chất của mình, ma cà rồng có thể đến gần cô mà không cần phải lo lắng việc chịu đựng mùi máu từ con ngưởi tỏa ra.

Alice thích ôm Diana vì cô cảm thấy như đang ôm lấy phần con người đã từng là chính mình.

“Chúc cậu thuận buồm xuôi gió, Diana.”

“Tạm biệt, Alice.”

Alice dùng tốc độ của ma cà rồng để thực hiện một động tác nhanh chóng và khó bị phát hiện, trong khi Diana không hề nhận ra có bao nhiêu thứ đã được bỏ vào túi của mình.

Chiếc máy bay lướt qua Boston, bầu trời đầy mây đen dần sáng lên và ánh mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện. Diana thưởng thức những tia sáng trong tay, cảm nhận được sự ấm áp nơi tâm hồn và đắm chìm vào hồi ức.

“Đây là lịch sử của gia tộc chúng ta, Diana, con cần phải học chúng.” Charlie nói.

“Con đã biết, cha. Bọn họ đều là ma cà rồng và đã sống rất nhiều năm rồi.”

“Không.” Charlie bế con gái lên và chỉ vào bức tranh trên tường đá cổ. Trên đó có khắc chín người, tất cả đều mặc trường bào và đang nhắm mắt, chỉ có một người là ngoại lệ.

Charlie chỉ vào người ở trung tâm, đó là một cô gái bé nhỏ. Đứa trẻ mặc trang phục của gia tộc, trong tay cầm một viên đá quý và chỉ có đôi mắt của cô là đang mở, xuyên qua thời gian lẳng lặng nhìn về phía Diana.

“Đây là Ora, gia tộc duy nhất mang dòng máu nhân loại và con là hậu duệ của họ. Chúng ta gánh vác việc duy trì gia tộc và dòng máu của con là tài sản quý giá nhất. Mặc dù chúng ta là con người và họ là ma cà rồng nhưng tất cả đều là một gia đình, mãi mãi.”

Một ngàn năm trước, các bộ tộc ma cà rồng ở Romania để củng cố quyền lực và báo thù gia tộc Volturi, đã chế tạo ra các ma cà rồng ở khắp nơi. Họ đã nhắm vào các quý tộc ở Mystis đầu tiên, vì gia tộc này có tiềm năng trở thành ma cà rồng bẩm sinh.

Vì vậy, vào đêm giao thừa năm mới, khi gia tộc Ora đang tổ chức liên hoan, họ đã bị tập kích. Thời điểm Steven chuẩn bị dùng nanh của mình để tấn công đứa trẻ cuối cùng, ông nội của đứa trẻ, gia chủ Juan, đã dùng tốc độ cực nhanh để chuyển biến và chống lại ba ma cà rồng xâm nhập. Với sức mạnh phi thường, ông đã xé toạc một ma cà rồng, trong khi hai ma cà rồng còn lại chạy trốn trong hoảng sợ.

Đứa trẻ con người còn lại, dưới sự bảo vệ tuyệt đối của gia đình đã may mắn sống sót. Sự việc này khiến gia tộc Volturi vô cùng khiếp sợ và họ đưa ra một cành ôliu hòa bình với gia tộc Ora. Gia tộc chúng ta vui vẻ chấp nhận nhưng với một điều kiện: Volturi phải đồng ý giữ lại dòng máu con người duy nhất này.

Gia tộc Ora sở hữu sức mạnh to lớn nhưng họ không hiếu chiến hay tham vọng quyền lực. Ngược lại, họ rất khiêm nhường, điều này đã khiến gia tộc Volturi tôn trọng và ngưỡng mộ. Vì vậy, đứa trẻ con người duy nhất, Helena, có thể duy trì dòng máu gia tộc cho đến hôm nay.

Đọc đến đoạn này, Diana hỏi: “Volturi có phải là nhóm mặc áo đen mà đã đến Hungary lần trước không? Tại sao cha không đưa con đi gặp họ?”

Charlie giải thích một cách kiên nhẫn: “Đúng vậy, bọn họ là gia tộc đáng kính. Lần trước họ đến để giúp chúng ta chống lại kẻ thù.”

“Có phải là nhóm ma cà rồng đã giết ông nội Juan không?” Diana hỏi.

“Đúng vậy, Diana, đó là các ma cà rồng Romania,” Charlie trả lời.

“Họ có thể gây hại cho chúng ta sao?”

“Nhưng con sẽ luôn được an toàn, Diana. Gia đình sẽ bảo vệ chúng ta. Dòng máu này luôn được giữ kín, chỉ cần họ không biết về chúng ta, con sẽ mãi mãi được an toàn.”

“Vì vậy, chúng ta lấy họ là ‘Ora’, có nghĩa là tấm khiên bảo vệ các thành viên vĩnh viễn. Còn gia đình chính là tài sản quý giá nhất của chúng ta.”

“Con hiểu rồi, thưa cha.”

Tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Diana nhìn thấy cảnh vật quen thuộc của Hungary và lòng cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự bình yên. Đây chính là quê hương của cô.

Vừa bước xuống máy bay, cô đã thấy một nụ cười quen thuộc từ xa. Peter giơ cao tấm biển lớn có viết tên cô một cách phóng đại, lắc lư như thể anh chưa đủ nổi bật.

“Anh nghĩ thế này vui lắm à?” Diana cười hỏi.

Peter hưng phấn như một đứa trẻ và đúng là anh trông như một thiếu niên mới trưởng thành.

"Anh chưa từng đi đón ai ở sân bay đâu! Hãy để anh tận hưởng một chút nhé nhóc con."

Diana luôn rất ngưỡng mộ Peter, người đã sống hàng ngàn năm mà vẫn thấy mọi thứ đều kỳ diệu.

“Chỉnh lại một chút nhé, em năm nay 24 tuổi rồi, đã sớm là người trưởng thành.”

“Vẫn thấy không quen lắm, đứa trẻ đáng yêu đó đâu rồi?”

Hai người vừa cười nói vừa đi cùng nhau, thì điện thoại của Diana bất ngờ reo lên.

Là một cuộc gọi từ giáo sư đang nghiên cứu ở Hy Lạp của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play