[ĐN Twilight] Máu Và Lửa

Chương 6


3 giờ


Gia tộc Ora vốn sở hữu sức mạnh phi thường chảy trong huyết quản của họ. Ngay cả trước khi bị biến đổi, các thành viên nhà Ora đã thể hiện tài năng đáng kinh ngạc, điều này cũng đồng thời mang lại tai họa cho bọn họ. Các ma cà rồng ở Romania đã nhắm đến tài năng của họ, nhưng không ngờ rằng họ sẽ phản kháng. Họ là những người khổng lồ hiền lành, chỉ lộ răng nanh khi cần thiết.

Hai trăm năm trước, Juan và con rể của mình đã bị Blood Hunter sát hại. Chúng lợi dụng thói quen tôn trọng giao ước của nhà Ora, mời gia chủ Juan đến đàm phán và gia tộc Ora cao quý đã không hề đề phòng. Cuối cùng, họ bị bao vây bởi cả Blood Hunter và ma cà rồng Romania, trở thành nạn nhân của hành vi hèn hạ.

Tất nhiên, gia tộc Ora đã trả thù. Với sự hỗ trợ của gia tộc Volturi, cuộc chiến đó đã khiến Blood Hunter ở Đông Âu gần như biến mất. Trong số đó, ma cà rồng tiêu diệt nhiều kẻ thù nhất chính là Peter Ora.

Aro rất mong được chiêm ngưỡng phong cách chiến đấu của Peter. Ông thậm chí đã có ý định mời Peter gia nhập Volturi, nhưng cuối cùng đã từ bỏ ý định này vì tình bạn giữa hai gia tộc.

Sau hai trận chiến, Dominic lần đầu tiên sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Kỹ năng chiến đấu của Peter rất đơn giản nhưng mạnh mẽ, mỗi chiêu đều chí mạng. Dominic chỉ có thể dựa vào sức mạnh thuần túy để duy trì.

Thời tiết hôm nay không được đẹp lắm, mây đen dạo chơi trên bầu trời. Diana cảm thấy ngột ngạt, cô dịch lại gần Elsa hơn.

"Cháu nóng à?" Elsa dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho cô và đưa cho cô cốc nước đá đã chuẩn bị sẵn.

Diana nói một cách yếu ớt: "Cháu muốn ăn kem."

Yêu cầu trẻ con này khiến những lão ma cà rồng xung quanh bật cười. Aro đưa ra lời mời: "Nói đến kem, cô phải đến Ý để ăn mới đúng. Cô có thể cân nhắc việc đến thăm thành phố Volterra?"

Caius nhìn Aro với ánh mắt tán thưởng. Hắn chờ đợi câu trả lời của Diana, nhưng thay vào đó lại nhận được sự từ chối từ Elsa.

"Ở lâu đài cũng có kem, lại còn do Mia tự tay làm cho cháu. Chờ lát về nhà rồi ăn."

Nếu nói về rào cản lớn nhất để tiếp cận Diana, đó chắc chắn không phải là sự lạnh nhạt của nàng, mà là sự bảo vệ không kẽ hở như bức tường đồng vách sắt của gia tộc Ora.

Caius vô cùng bất mãn với Elsa, bầu không khí lại trở nên căng thẳng. Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên từ xa, Peter đã đánh bại Dominic, khiến hắn nằm bẹp dưới đất, tạo thành một hố lớn. Dominic không thể động đậy.

Tiếng vỗ tay vang lên, Aro hoan hô cho chiến thắng của Peter, nhưng những người khác không hào hứng đến thế, vì kết quả quá hiển nhiên.

Peter kiêu ngạo đến trước mặt tiểu bối để khoe khoang: "Thế nào? Dao vẫn còn sắc chứ?"

Orlando lặng lẽ nói: "Theo em thấy, ngược lại còn tụt lùi."

"Cái gì?" Peter không phục, dường như vẫn muốn chứng minh bản thân.

"Thôi nào." Elsa ra mặt để giữ trật tự: "Vì Mary đã tự nguyện rút lui, vậy giờ chỉ còn lại Brandon. Các người cứ tiếp tục đi."

"Trước khi làm điều đó, Elsa thân ái." Aro gọi bà lại: "Ta có vài điều muốn thảo luận riêng với bà, về vấn đề ranh giới lãnh thổ của gia tộc Ora. Có lẽ chúng ta nên cho họ một chút thời gian nghỉ giữa hiệp."

Elsa và Aro nhanh chóng rời đi. Khi hai người đứng đầu của hai gia tộc vắng mặt, những người còn lại dường như bắt đầu một buổi tiệc trà. Peter trao đổi kỹ thuật chiến đấu với các vệ sĩ của Volturi, Mia và Mary cũng đang hàn huyên với Jane, trong khi Brandon và Orlando tỏ ra rất hứng thú với tư duy của Marcus. Vì vậy, một cách tự nhiên, chỉ còn lại Caius nói chuyện với Diana.

"Không định đến Ý xem một chút sao?" Caius di chuyển đến trước mặt Diana, ngồi xuống vị trí của Elsa. Chiếc áo choàng đen của hắn che phủ một nửa vai của cô.

Hơi lạnh từ áo choàng của Caius khiến Diana, người đang nóng đến khó thở, cảm thấy dễ chịu. Cô không né tránh.

"Tôi đã từng đến Ý để làm công việc khảo cổ."

"Nhưng cô chưa từng đến thành phố Volterra."

Diana không biết nên trả lời thế nào, Caius tiếp tục: "Ở đó có một tiệm kem rất ngon."

Diana không tin: "Làm sao ngài biết? Ma cà rồng đâu có nếm được vị đồ ăn của con người."

"Tiếng đồn truyền xa," Caius bổ sung. "Nếu cô đến Volterra, ta sẽ đưa cô đi ăn."

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng thái độ của Caius đối với Diana dường như đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Hôm nay, Caius không còn vẻ xâm lấn mạnh mẽ, cũng không có ánh mắt đáng sợ. Hắn thực sự đang trò chuyện với cô như những người bạn bình thường.

Sự thay đổi này khiến Diana bối rối, "Tôi... tôi hiện giờ không muốn ăn kem nữa."

"Vậy sao?" Caius xoay người về phía cô. Do vóc dáng cao lớn, hắn cúi đầu xuống để dễ nói chuyện với Diana. Điều này cũng giúp Caius dễ dàng nhìn vào mắt cô hơn, đôi mắt của cô đang đảo quanh, né tránh như đom đóm.

"Vậy chúng ta hãy nói về những món ăn khác. Ta nghĩ cô là người thích ẩm thực, cô sẽ không từ chối thành phố Volterra đâu."

"Tôi quả thật thích..." Giọng Diana càng lúc càng nhỏ, mất một lúc cô mới thốt ra được từ đó.

"Pizza."

Quả nhiên, Caius không nể nang cười thành tiếng. Diana cảm thấy xấu hổ, cô nghiêng người sang một bên, tiếng tim đập lại bắt đầu trở nên ồn ào.

"Diana?" Caius gọi cô.

"Gì vậy?"

"Khi nói chuyện phải nhìn vào đối phương, như vậy mới lịch sự."

Tất nhiên cô biết phép lịch sự cơ bản này, chỉ là cô không dám nhìn Caius, hay đúng hơn là cô không thể. Một khi nhìn vào Caius, cô sẽ quên mất rằng đôi mắt của mình dùng để nhìn vạn vật, chứ không chỉ thuộc về ma cà rồng này.

"Hôm qua tôi ngủ dậy bị sái cổ, không xoay được."

Caius nhìn thấu trò lừa bịp này của cô, hắn giơ tay nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của đối phương. Cảm giác ấm áp khiến cổ họng hắn trở nên khô khốc, giọng nói trầm thấp.

"Ta có thể giúp cô xoa bóp."

Diana như một chú mèo bị túm gáy, không thể cử động. Cô nhìn quanh cầu cứu gia đình, nhưng tất cả đều đang bị các thành viên Volturi chiếm giữ. Những chiếc áo choàng đen vô hình chung tạo thành một rào cản người giữa Diana và gia đình Ora. Vì ma cà rồng không ngửi được mùi của Diana, nên nhà Ora không thể nhận ra được cảm xúc đang hỗn loạn của cô.

Diana chỉ có thể tự giải quyết, "Cảm ơn ngài, tôi đã đỡ hơn nhiều."

Cô đưa tay lên nắm lấy bàn tay lạnh giá đang giữ cổ mình, vô tình rơi vào một cái bẫy. Caius nắm chặt lấy tay Diana, giữ chặt cô trong lòng bàn tay.

"Xin hãy buông tôi ra." Diana cố gắng hạ thấp giọng, cô không muốn gây sự chú ý.

Caius dừng lại vài giây, hắn không làm khó Diana nữa và buông tay để cô thoát đi, chút hơi ấm còn lưu lại trong lòng bàn tay như muốn khắc sâu vào da thịt.

"Ta hy vọng cô sẽ không sợ ta." Caius cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe dịu dàng hơn: "Cô có sợ ta không? Diana?"

"Chưa nói đến sợ hay không, tôi không quen biết ngài."

"Điều đó thật đáng buồn." Caius lẩm bẩm bằng tiếng Ý, rồi chuyển sang mời Diana: "Ta cảm thấy chúng ta đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ. Có lẽ chúng ta có thể tận dụng thời gian này để hiểu nhau hơn. Xin hỏi tối nay cô có kế hoạch gì không? Cô có thể dẫn ta đi tham quan thư viện lần nữa được không? Ta còn rất nhiều cuốn sách cổ muốn khám phá."

Diana vừa định từ chối thì đã bị ánh mắt đầy nguy hiểm của Caius làm cho chùn bước. Rõ ràng hắn đang uy hiếp cô.

Diana nói với vẻ không hài lòng: "Tôi không muốn đồng ý vì sợ hãi. Xin cho tôi suy nghĩ một chút."

Thấy Diana không hoàn toàn từ chối mình, Caius lập tức thừa thắng xông lên: "Ta không muốn biết lý do cô đồng ý là gì. Ta chỉ hy vọng cô sẽ xuất hiện đúng giờ vào tối nay. Nếu không, ta chỉ có thể tự mình đến phòng của cô."

Giả tạo! Phong thái quý ông và giọng điệu ôn hòa vừa rồi đều là giả tạo! Caius xé toạc lớp mặt nạ giả dối để lộ bản chất thật, như một con sư tử đẫm máu. Thật lòng mà nói, Diana không hề ngạc nhiên. Điều khiến cô sửng sốt là Caius lại có thể duy trì hình tượng giả tạo đó đến hơn mười phút.

"Tôi sẽ đến." Diana chỉ có thể đồng ý.

"Tuyệt quá. Vậy chín giờ tối, ta sẽ đợi cô ở cửa thư viện."

Caius kịp thời rời xa Diana trước khi Elsa và Aro quay lại. Buổi tiệc trà kết thúc, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.

So với những thành viên khác trong gia đình, Brandon không có tài năng đặc biệt về chiến đấu. Cậu có khả năng xâm nhập vào giấc mơ, nhưng điều đó không có tác dụng gì trên đấu trường. Trong trận đấu, cậu chỉ như một cỗ máy nghe theo bản năng của cơ thể mà làm theo, không có gì đặc biệt, không có bất ngờ, nhưng cũng khó bị đánh bại.

Cuộc chiến giữa Peter và Brandon kéo dài đến tận khi mặt trời lặn. Diana đã ngáp liên tục từ lâu, ngay cả Aro cũng dần cảm thấy chán. Hai người này cứ lặp đi lặp lại vài động tác giống nhau, Brandon không biết mệt mỏi, còn Peter lại không tìm ra cách để phá vỡ thế trận.

Cuối cùng, Brandon chán ngán vòng lặp vô tận này. Cậu cố tình để lộ sơ hở trong động tác để lộ ra điểm yếu. Peter không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, anh lao về phía Brandon đang không phòng bị, răng nanh chạm vào cổ đối phương.

Cuối cùng, cuộc thi đấu kéo dài hai ngày đã kết thúc với chiến thắng đầy gian nan của Peter. Volturi bày tỏ sự tôn trọng đối với gia tộc Ora, Aro thậm chí còn vô cùng phấn khích, gọi đây là sự kiện tuyệt vời nhất của thế kỷ.

Màn thể hiện của các thành viên sẽ được đánh giá ngay sau đó, kết quả thi đấu không phải là tiêu chí duy nhất. Tất nhiên còn có nhiều yếu tố khác như khả năng phản ứng, sức mạnh, kỹ năng và sẽ được ba vị trưởng lão của gia tộc Volturi cùng với Elsa đánh giá. Nói chính xác hơn là do Aro và Elsa quyết định.

Đoàn người trở về lâu đài. Elsa và Aro hẹn 8 giờ tối sẽ bàn bạc công việc tại phòng họp. Điều này có nghĩa là sau 8 giờ, Caius có thể tự do tiếp cận Diana ở trong lâu đài Mystis, người nhà Ora sẽ không bảo vệ cô như gà mẹ ấp con nữa. Caius nở một nụ cười ẩn ý với Diana, nhắc nhở cô về cuộc hẹn tối nay.

Diana vội vàng trốn vào phòng mình. Cô thậm chí không có tâm trạng ăn tối, chạy thẳng vào phòng tắm và xối nước lạnh với hy vọng có thể bình tĩnh lại, nhưng dường như điều này không có tác dụng.

"Diana, hãy nhớ kỹ." 

Cô chợt nhớ đến câu nói của bố cách đây rất lâu. "Họ sẽ luôn bảo vệ chúng ta, nhưng luôn có những việc chỉ có con mới có thể đối mặt, bởi vì đó là cuộc đời của con."

Diana nhìn mình trong gương. Cô đã hoàn toàn trưởng thành, là một người trẻ tuổi tự lập bước vào xã hội. Nhưng mỗi lần trở về lâu đài, cô lại quên mất điều này. Sự chăm sóc tận tình và bảo vệ cẩn thận của gia đình khiến cô đắm chìm, cô đã quên mất rằng mình thực sự rất mạnh mẽ, cô có thể tự đối mặt với nhiều thứ.

Khi còn du học ở Mỹ, cô đã có thể bình tĩnh đối phó và thoát hiểm thành công trước bọn cướp có vũ khí đáng sợ. Cô tự sửa chữa ống nước và đồ điện trong căn hộ. Trong thời gian học cao học, cô đã giành được sự ưu ái của Steve nhờ năng lực vượt trội, sau đó thành công gia nhập đội khảo cổ hàng đầu thế giới.

Cô sống thoải mái trong thế giới loài người, không có lý do gì để cô phải như một người tàn phế trong thế giới ma cà rồng.

Diana mở cửa, nói với Peter đang đứng gác bên ngoài: "Peter, ở đây rất an toàn, anh không cần phải canh gác cho em suốt đêm đâu."

"Nhưng bà nội nói lúc em ngủ anh không được rời đi."

"Đối với em, còn có nơi nào an toàn hơn lâu đài Mystis không? Bà nội chỉ bảo vệ quá mức thôi, chắc anh cũng thấy không cần thiết phải không?"

Peter nhún vai: "Nếu em nói vậy thì được thôi. Vậy anh về phòng đây, có chuyện gì thì gọi anh nhé."

Để Peter bảo vệ Diana quả thật rất an tâm, nhưng Elsa luôn quá tự tin vào tính cách ngây thơ dễ bị lừa của Peter.

Trong phòng, Diana ngồi yên trước giường. Cô nhìn kim giây nhảy từng nhịp, giống như trái tim đập trong lồng ngực mình. Sự căng thẳng khiến Diana cảm thấy khó thở, sau lưng cũng thấm chút mồ hôi. Cô không ngừng tự động viên mình, nói mình đừng sợ hãi, đối phương chỉ là một ma cà rồng cáu kỉnh sống được ba nghìn năm mà thôi, cô từng gặp những kẻ theo đuổi còn điên cuồng hơn thế này, cô sẽ không sao đâu.

Khi kim phút chỉ tám giờ năm mươi lăm, Diana cuối cùng cũng lê bước chân cứng đờ. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, chỉ hy vọng rằng những ma cà rồng trong lâu đài đều có việc riêng phải làm, không ai chú ý đến hành động của cô.

Một tay cầm giá nến, một tay vịn tường, cô leo lên cầu thang với tốc độ cực kỳ chậm chạp. Trước khi bước ra khỏi cầu thang, cô không kìm được hít một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm, rồi mới dám xuất hiện trên hành lang.

Ở cuối hành lang tối om, một hình ảnh bạc xuất hiện. Quả nhiên, Caius đã đợi cô.

Nhìn Diana đi về phía mình từ đầu bên kia của hành lang, Caius cảm thấy mỗi bước chân của cô đều là một sự an ủi to lớn đối với mình. Nhịp tim của cô, hơi thở của cô, mùi hương của cô, cô mang đến cho hắn một loại thuốc an thần.

"Chào buổi tối, Diana."

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đôi mắt của ma cà rồng, Diana nhớ về những đêm trăng ở Hy Lạp, lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, gần như không thể giữ chặt giá nến.

"Chào buổi tối."

Diana lấy chìa khóa mở cửa, Caius nói: "Cô có thể gọi tên ta."

Cô bước vào, sau khi Caius theo sau, cô dùng một thanh gỗ chặn cửa để ngăn chuyện lần trước lặp lại.

"Làm như vậy thật bất kính."

Góc tháp vào ban đêm chìm trong bóng tối, Diana không thể nhìn rõ vị trí của giá nến, cô dựa vào tường dò dẫm, một bàn tay đã nhận lấy giá nến từ tay cô, ngón tay hắn vô tình chạm nhẹ mu bàn tay cô, Caius thắp sáng giá nến đầu tiên, xua tan bóng tối trước mắt Diana.

"Cô có thể đặt ta ở vị trí ngang hàng, như vậy sẽ thoải mái hơn phải không?" Hắn vừa nói vừa đi dọc theo tường, những giá nến nơi hắn đi qua lập tức được thắp sáng, chẳng bao lâu, cả tòa tháp đã ngập tràn ánh lửa.

Diana không còn căng thẳng như trước nữa, cô chấp nhận đề nghị của Caius: "Được rồi, vậy hôm nay ngài muốn đọc sách gì? Ngài Caius... Caius."

Khi nghe tên mình được thốt ra từ miệng Diana, tâm trạng Caius bỗng trở nên vui vẻ, hắn nhìn quanh và chọn một cuốn sách mỏng. Hắn đến trước bàn ngồi xuống, như thường lệ vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, Diana chậm rãi đi qua ngồi, không khỏi ngạc nhiên khi thấy tên sách trong tay anh.

"O. Henry?"

Caius lật qua một trang sách, hứng thú đọc: "Có gì lạ sao?"

"Tôi chỉ nghĩ phong cách của ngài phù hợp với những tiểu thuyết dài như ‘Chiến tranh và Hòa bình’ hơn."

Ngón tay Caius nhẹ nhàng vuốt cằm, hứng thú nhìn Diana: "Thời gian gần đây ta rất thoải mái, không muốn đọc những cuốn sách quá nặng nề, chỉ thích xem những câu chuyện thú vị. Thân ái, sao cô không chọn một cuốn sách để đọc cùng? Hay là cô muốn đọc cùng một cuốn với ta?"

Trong lúc vô tình, Diana đã quen với khoảng cách giữa cô và Caius, cô thậm chí còn không nhận ra có gì không ổn. Cô đứng dậy tìm kiếm cuốn sách muốn đọc, nhận ra rằng não bộ của mình hiện tại cũng không thể đọc những thứ quá sâu sắc, nên đã chọn một cuốn mỏng hơn.

Cô ngồi đối diện Caius, ánh mắt của hắn rời khỏi trang sách và nhìn vào bìa sách đầy màu sắc trong tay Diana.

"Peter Rabbit?"

Biểu cảm của Caius như muốn nói Diana rất trẻ con, Diana đưa bìa sách về phía hắn để cho hắn xem tranh minh họa.

"Câu chuyện có thể trẻ con, nhưng tranh minh họa rất tinh xảo, đây là phiên bản đầu tiên, đắt hơn cuốn trong tay ngài đấy."

Caius khẽ cười: "Cô có tinh thần cạnh tranh mạnh thật đấy."

Diana không đáp lại, cô bắt đầu im lặng đọc sách. Ban đầu vốn lo lắng Caius sẽ có những hành động không phù hợp như lần trước, nhưng hắn lại cư xử bình thường đến bất ngờ, thực sự chỉ đang đọc sách mà thôi. Diana thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Có vẻ đã trôi qua một khoảng thời gian, nến tan chảy tụ lại trên cây giá tạo thành một đám mây, Diana say mê ngắm nhìn những tranh minh họa có màu sắc tươi sáng, đến nỗi cô mãi vẫn chưa lật sang trang thứ hai. Lúc này, Caius đột nhiên mở lời.

"Đây là cuốn sách cô đọc hồi còn bé sao?"

Diana ngẩng đầu lên, hóa ra Caius đã không còn đọc sách từ lâu, không biết từ khi nào đã bắt đầu nhìn cô chằm chằm, thậm chí chưa lật một trang sách nào.

"Bố thường đọc cho tôi nghe trước khi đi ngủ." Diana trả lời: "Tôi thích tranh minh họa hơn."

Bất ngờ thay, Caius không tiếp lời. Hắn không hiểu rõ về bố của Diana - Charlie, nhưng hắn biết ranh giới riêng tư của con người, những chủ đề như thế này nên đợi đối phương tự nguyện nói ra mới không gây khó xử.

Sau một khoảng lặng, cả hai đều quay lại với cuốn sách của mình. Trong lúc vô tình, mí mắt của Diana đã bắt đầu nặng trĩu.

"Ta đọc xong rồi, còn cô?"

"Cô buồn ngủ rồi sao?"

Diana vươn vai: "Tôi là con người, tôi cần ngủ."

Caius đặt sách về vị trí cũ, hắn đưa tay về phía Diana: "Để ta đưa cô về phòng."

Diana do dự: "Tôi không nghĩ đó là ý kiến hay."

"Ta có nói đây là ý kiến hay đâu." Caius kiên quyết, tay hắn chặn trước mặt Diana, cản đường đi: "Nhanh lên nào, chắc cô mệt lắm rồi."

Tiếp tục giằng co chỉ làm cho Caius tức giận, Diana thích vẻ quý ông lịch thiệp hiện tại của hắn hơn, cô nắm lấy tay Caius. Hắn kéo tay cô để cô tựa vào mình, bóng dáng hai người khiến những ngọn nến trong phòng lay động, chúng đong đưa như đang thì thầm trò chuyện.

Caius dẫn Diana chậm rãi bước đi, bọn họ như một đôi bóng ma đang dạo bước trong lâu đài cổ.

"Một buổi đọc sách thú vị, phải không?" Caius hỏi.

"Vâng." Thực ra Diana không phải đang cố chiều lòng Caius, cô thật sự cảm thấy rất thoải mái.

Sợ Caius nghĩ mình đang nói dối, cô bổ sung: "Tôi đã lâu không đọc sách trong thư viện lâu đài rồi, gần như quên mất cảm giác đó là như thế nào."

Caius thuận miệng hỏi: "Vậy tối mai tiếp tục nhé?"

Diana cảm thấy như vậy không ổn, cô không ngờ Caius sẽ lại đưa ra lời mời. Còn Caius thì cho rằng Diana đang lo lắng mình sẽ có hành động đi quá giới hạn.

"Cô thấy đấy, tối nay ta rất đúng mực, nên cô không cần phải lo lắng."

Bọn họ đã đi tới trước phòng của Diana, Caius quay sang nắm tay cô, ánh mắt chân thành tha thiết: "Ta sẽ sớm rời Hungary, nếu cô có thể ở bên cạnh ta thêm một chút nữa thì tốt biết mấy."

Những lời này nghe thậm chí có chút đáng thương, Diana còn nghi ngờ tai mình nghe nhầm, lúc này cô đang vật lộn với chính mình, răng gần như cắn rách môi dưới đến chảy máu.

Ai ngờ Caius lại lùi một bước, "Tối mai ta sẽ đợi cô ở cửa thư viện, hy vọng cô sẽ đến."

Hắn cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bài tay Diana, au đó không níu kéo thêm nữa.

"Chúc ngủ ngon, Diana."

Bóng lưng Caius khi rời đi có vẻ hơi cô đơn, Diana không tiếp tục nhìn theo, cô chạy vào phòng và cuộn mình trong chăn, mu bài tay như bùng cháy một ngọn lửa nóng bỏng, giống như nhiệt độ trên gương mặt cô vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play