[ĐN Twilight] Máu Và Lửa

Chương 4


1 tháng


Lâu đài Mésa dưới ánh trăng đêm trông thật mơ mộng, những ánh đèn le lói từ cửa sổ tăng thêm phần bí ẩn cho tòa lâu đài nghìn năm tuổi này. Người dân ở xa không khỏi tò mò, tự hỏi đám người thắp nến bên trong lâu đài kia là ai?

Phòng nghị sự của lâu đài Mésa lúc này có phần chật chội. Phải công nhận rằng gia tộc Volturi rất coi trọng chuyến viếng thăm lần này, Aro gần như mang theo toàn bộ hộ vệ của gia tộc. Diana âm thầm ghi nhớ số lượng người để thuận tiện cho công việc tiếp đón sau này của cô.

Làn da gần như trong suốt của Aro dưới ánh nến trông như một khối ngọc quý lấp lánh, giờ phút này trông ông ta rất thư thái.

"Elsa thân ái, sự thẳng thắng thành khẩn của bà luôn là món quà khiến ta an tâm nhất. Vì bà đã chủ động nói ra, ta cũng không muốn từ chối một cách giả tạo. Xét cho cùng, đây chẳng phải chính là lý do chúng ta đến sao?"

Elsa thở phào nhẹ nhõm, "Thật quá tốt khi ngài nghĩ như vậy."

Aro tiếp tục nói: "Trước hết, ta cho rằng sức mạnh của tất cả thành viên nhà Aola là không thể bàn cãi, tất nhiên, trừ tiểu bồ câu đáng yêu của chúng ta."

Ông ta nhìn về phía Diana, giống như một người lớn tuổi đang trêu đùa trẻ con. Diana cười gượng một cách ngượng ngùng, rồi thu người lại vào ghế.

"Nhưng với tư cách là gia chủ, ta cho rằng điều này không chỉ cần sức mạnh, mà còn phải có bản lĩnh để bảo vệ cả gia đình. Về điểm này, ta nghĩ không ai phù hợp hơn Elsa."

Elsa lập tức từ chối: "Tất nhiên chúng ta đều biết điều đó là không thể."

"Thật đáng tiếc." Aro thở dài: "Giá mà được gặp lại Juan thì tốt biết mấy, ta rất nhớ hắn."

Suy nghĩ của Aro chuyển đổi quá nhanh khiến Caius không thể không nhắc nhở hắn.

"Anh trai, hãy quay lại vấn đề chính đi, chúng ta đang thảo luận về việc chọn lựa gia chủ cho Aola"

"Ồ, đúng rồi, vậy với chuyện này, em có ý kiến gì không? Em trai tốt của anh."

Người đầu tiên có phản ứng là tượng đá Marcus, khi Aro nhắc đến Caius, ông ta lại nhìn về phía Diana. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ lịch sự mỉm cười nhưng dường như có một dự cảm không lành.

Caius tao nhã cởi bỏ găng tay màu đen và ném chúng lên bàn, có vẻ hơi không kiên nhẫn: “Việc khảo hạch là phương án tốt nhất. Các ngươi có thể tổ chức thi đấu, từ đó tổng hợp sức mạnh và quyết đoán để chọn ra người xứng đáng làm gia chủ, thực lực mới là tất cả.”

Aro gật đầu và Elsa dường như cũng nghĩ thế. Bà nói: “Tôi cũng có ý đó. Nếu quý ngài Aro không có ý kiến khác, thì chúng ta cứ làm như vậy.”

“Thật tốt quá, rất mong chờ sự thể hiện của mọi người. Hy vọng chuyến đi này sẽ không tệ.”

Vốn tưởng rằng cuộc họp sắp kết thúc, Caius lại lên tiếng: “Tất cả mọi người sẽ tham gia sao?”

Elsa trả lời: “Đương nhiên, trừ tôi và Diana, tất cả các thành viên trong gia tộc đều sẽ tham gia.”

Caius quay đầu nhìn Diana bên cạnh, người đang chống tay lên mặt với bộ dáng buồn ngủ. Hắn cười một cách quỷ dị, nói: “Cô có lẽ sẽ trở thành một ma cà rồng mạnh mẽ hơn tất cả bọn họ.”

Lời nói vừa được phát ra, toàn bộ thành viên của gia tộc Aola lập tức đứng dậy, như thể chuẩn bị đối mặt với một mối nguy lớn. Elsa không còn thái độ cung kính như trước, nhìn Caius bằng ánh mắt ác quỷ.

Không chỉ gia tộc Aola, ngay cả Volturi cũng cảm thấy lời nói của Caius là quá mức mạo phạm. Aro và Marcus đều đứng dậy để trấn an mọi người.

Chưa kịp để Aro lên tiếng, Elsa đã bước đến bên Diana, trong khi Mia trực tiếp che chắn cô.

“Xin phép để tôi nhắc lại một lần nữa về thỏa thuận giữa Volturi và gia tộc Aola. Aola sẽ thần phục Volturi, với điều kiện là huyết mạch của chúng tôi có thể kéo dài.”

Ánh mắt giữa Elsa và Caius đấu đá không ngừng, như thể lửa đạn đang nổ ra. Aro không thể không đứng ra hòa hoãn: “Đây là điều đương nhiên, ta tin rằng Caius chỉ đang đùa giỡn, phải không em trai?”

Elsa không có ý định từ bỏ chủ đề này. Ngay từ đầu, bà đã nhận ra tâm tư của Caius, chưa kể Marcus có khả năng nhìn thấu mối liên kết giữa con người với nhau. Ánh mắt di chuyển qua lại giữa Caius và Diana của Marcus khiến Elsa gần như sụp đổ. Có vẻ như những gì Orlando đã nói với bà là đúng, lão già kia đã nhắm vào Diana từ khi ở Hy Lạp.

"Về chuyện đùa giỡn hay không, chúng ta có thể nói sau. Tôi muốn nói rằng Diana là con người và con bé sẽ mãi như vậy cho đến khi kết thúc cuộc đời, giống như tổ tiên của nó trước đây. Và người bạn đời của con bé cũng sẽ là nhân loại."

"Caius, ngài hiểu chứ?"

Lời nói của Elsa không cho phép người khác phản đối. Dường như Caius vẫn còn cố chấp, đôi mắt xinh đẹp của hắn lúc này trở thành hai khe hẹp hiểm ác, như đang khinh thưởng lời đe dọa của Elsa, với bộ dáng chắc chắn dành chiến thắng. Phòng hội nghị im phăng phắc, không ai lên tiếng, chỉ có Marcus, ông ta đang thở dài nặng nề.

Aro vỗ vai Caius, nói: "Chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó. Elsa, ta đảm bảo với bà, Diana sẽ luôn được bảo vệ an toàn."

Elsa vẫn không thả lỏng, bởi vì Caius không hề đưa ra bất kỳ lời cam đoan nào trong suốt quá trình.

Dominic cũng tiến lên để hòa hoãn bầu không khí: “Các vị Volturi, phòng cho khách đã được chuẩn bị xong. Xin hãy nghỉ ngơi một chút và chỉnh đốn, đợi chúng tôi sắp xếp xong công việc liên quan thì cuộc tuyển chọn sẽ được bắt đầu.”

Brandon và Orlando ra hiệu cho các thành viên Volturi rời phòng, Aro cùng Marcus lần lượt di chuyển, trong khi Caius vẫn tiếp tục đấu mắt với Elsa. Cuối cùng hắn phải nhượng bộ và theo sau các anh trai của mình, khi đi ngang qua Diana, hắn cố ý hít một hơi thật sâu đầy khiêu khích, như thể đang thưởng thức hương vị của cô.

Sau lưng Diana đẫm mồ hôi lạnh. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng không hề nghi ngờ rằng nó có liên quan đến mình. 

Sau khi các thành viên Volturi rời đi, Elsa ôm Diana và rời khỏi lâu đài, hướng về phía sâu trong khu rừng.

Khu rừng giống như một vương quốc khác. Diana còn nhớ khi cô còn nhỏ thường đến đây để bắt côn trùng vào mùa hè, cha cô sẽ theo sau và còn có Peter và Mia, họ sẽ luôn bảo vệ cô bên cạnh, vì vậy dã ngoại ở rừng rậm chưa bao giờ làm cô sợ hãi.

"Ma cà rồng một khi đã nhận định một người thì sẽ theo đuổi không ngừng, cho đến khi người đó trở thành bạn đời của mình, cháu có còn nhớ điều này không, Diana?"

Diana rất không muốn nói về chủ đề này, nhưng cô biết mình phải đối mặt với nó.

"Nhớ ạ, bạn đời đối với hầu hết ma cà rồng có nghĩa là sinh mệnh. Khi Margaret mất đi người mình yêu thương, cô ấy trở thành một cái xác không hồn."

Diana thật sự không hiểu và cũng không tán thành loại tình cảm mãnh liệt này. Cô nghĩ con người nên làm chủ cảm xúc của mình, chứ không phải là nô lệ của chúng. Nếu đánh mất tình yêu đồng nghĩa với việc mất đi sinh mệnh, thì cô thật sự không biết ma cà rồng là loài sinh vật mạnh mẽ hay yếu ớt. Trong cuộc đời còn rất nhiều khám phá tuyệt vời khác, tại sao phải quá bám víu vào một điều như vậy?

“Orlando nói với bà rằng, khi ở Hy Lạp, Caius đã có hành động không đứng đắn với cháu, đúng không?”

"Không đứng đắn?" Diana cẩn thận suy nghĩ một chút: “Hắn thật sự có ý định ăn cháu, nhưng dường như hắn chỉ muốn dọa cháu sợ, chứ không thật sự làm tổn thương cháu.”

Elsa có vẻ rất tức giận: “Diana, cháu có biết mình đã bị lão già kia đùa giỡn không? Hắn có ý đồ xấu với cháu!”

“Cái gì!” Diana sợ ngây người, sững sờ tại chỗ. Trong đầu cô, ký ức về ngày hôm đó hiện lên rõ ràng. Cảm giác răng nanh của hắn di chuyển trên động mạch của mình và cô như ngửi thấy mùi hương của cỏ cây một lần nữa.

Elsa nói đúng, một ma cà rồng tàn nhẫn và quyết đoán như Caius, sẽ không đơn thuần đùa giỡn với thức ăn của mình, cũng không có tâm tình trêu chọc một con người. Hắn chỉ đơn giản là đang tán tỉnh. Có điều hành vi này trong mắt Diana quá mức khủng bố, cô căn bản không hề nghĩ tới.

Đột nhiên ý thức được điều gì đó, Diana nắm chặt tay áo của Elsa: "Hắn sẽ không... Bà nội, cháu không muốn trở thành ma cà rồng, cũng không muốn trở thành bạn lữ của hắn. Cháu sợ hắn, thậm chí không biết hắn là ai và cháu không muốn gặp lại hắn! Hắn nói rằng hắn có thể ngửi thấy mùi của cháu nhưng chưa từng có ma cà rồng nào có thể ngửi được, ngay cả các người cũng không thể. Vậy làm sao hắn có thể ngửi thấy? Và lời hắn nói lúc nãy... có phải hắn định cắn cháu không?"

“Sẽ không!” Elsa lập tức đánh gãy lời cô: “Bà sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra. Nếu Volturi dám cả gan xé bỏ hiệp ước, gia tộc Aola sẽ lật đổ bọn họ! Cho dù Caius có không coi ai ra gì nhưng cũng chưa đến mức làm ra những chuyện như vậy. Yên tâm đi đứa nhỏ, cháu sẽ được bảo vệ.”

Elsa ôm lấy Diana, khẽ vuốt những lọn tóc xoăn của cô: “Cháu sẽ không sao đâu, không có việc gì cả.”

Một đêm định sẵn là không ngủ được, Diana nằm trên giường, trừng mắt nhìn lên trần nhà. Cô chưa bao giờ cảm thấy thính lực của mình nhạy bén như vậy, nghe rõ tiếng bước chân của Peter đi qua lại ngoài cửa, tiếng giày da cọ xát mặt đất, thậm chí cả tiếng gió ngoài cửa sổ, mặc dù lá cây không hề lay động.

Diana lại nghĩ tới Caius, cô không có cách nào ngăn mình ngừng nghĩ về hắn, nên cứ mặc kệ cho nó lang thang.

Diana nhớ rất rõ năng lực của Caius. Cha đã từng nói rằng, hắn có thể gieo rắc nỗi sợ hãi cho bất kỳ ai, ngay cả người anh hùng dũng cảm và cao quý nhất trên thế gian cũng sẽ phải khuất phục trước nỗi sợ hãi nguyên thủy mà hắn gây ra, thậm chí từ bỏ việc chạy trốn và chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Điểm này Diana tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì cô nhớ rõ thời điểm chạm vào hắn. Một nỗi sợ hãi sâu thẳm trong linh hồn thuộc về bản năng sinh học, khiến đầu óc cô trống rỗng. Cô không thể suy nghĩ chuyện gì khác ngoài việc quỳ xuống để cầu xin sinh vật mạnh mẽ này tha cho mình một con đường sống. Đây có thể cũng là lý do cô bị mê hoặc, Caius rất giỏi trong việc sử dụng năng lực của mình."

Theo sự sắp xếp của Dominic, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của cuộc tuyển chọn gia chủ và tất cả mọi người đều phải tham dự sự kiện này. Diana rất không muốn đi, dù rằng đây là ý của Elsa. Nhưng chung quy lại thì đó cũng là sự kiện của gia tộc Aola nên không nhất thiết phải vắng mặt chỉ vì một người ngoài. Nếu như Diana không tham gia thì có vẻ như là một động thái nhằm nhấn mạnh sự hiện diện của Caius, vì vậy Elsa đã yêu cầu cô phải tham dự, xem mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.

Tuy nhiên, Diana cảm thấy phương án này có hiệu quả rất nhỏ.

Cuộc tỷ thí được tổ chức trong một khu rừng sâu xa vắng vẻ, nơi sân thi đấu nằm trong một thung lũng rộng rãi. Trong đó, có một hồ nước xanh đẹp như tranh vẽ, giống như cảnh trong “Hồ thiên nga”.

Gia tộc Aola đã tạm dựng một khán đài trên khu đất trống và Elsa đã đặc biệt sắp xếp cho Diana ngồi ở hàng ghế đầu, ngay bên cạnh mình và Aro. Những người còn lại thì ngồi ở phía sau.

Cuộc khảo hạch lần này được chia làm hai phần: phần đầu là thi đấu võ thuật ngay tại đây và phần còn lại là buổi hội đàm ngay sau đó. Volturi sẽ có một cuộc thảo luận với các ứng cử viên để hiểu và phân tích họ. Dĩ nhiên, Elsa cũng sẽ có mặt vì ý kiến của bà quan trọng không kém.

Buổi rút thăm bắt đầu, các thành viên của gia tộc Aola lần lượt tiến lên. Trận đấu đầu tiên là giữa Dominic và Mia. Không biết khi một người có sức mạnh chiến đấu đối đầu với một người có khả năng cảm nhận sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào. Aro ở bên cạnh Diana dường như rất phấn khích, liên tục xoa xoa tay như một đứa trẻ đang háo hức chờ đợi mở quà Giáng Sinh.

Hắn nói với Diana: “Thật sự là rất thú vị phải không, thân ái? Cuộc chiến giữa hai ma cà rồng mạnh mẽ, lâu lắm rồi ta mới được chứng kiến.”

Diana hậm hực đáp: “Đáng tiếc là tôi chẳng thấy gì cả, chỉ thấy một đám bóng đen đánh nhau thôi."

"Không có thị lực của ma cà rồng quả thật là điều đáng tiếc."

Giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo vang lên, Diana có thể cảm nhận được hắn ngồi ở phía sau mình. Đột nhiên, vai cô bị chùng xuống, một bàn tay lạnh băng đặt lên đó. Đập vào mắt cô là những sợi tóc trắng, Diana không nhịn được mà ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực của Caius phản chiếu hình ảnh của cô.

“Cô vẫn chưa chào hỏi ta, Diana thân ái.”

“Chào… chào buổi sáng.”

Diana lắp bắp thì thầm, dường như bị mắc kẹt trong cái nhìn chằm chằm kéo dài này. Elsa đúng lúc ngắt lời họ.

“Cuộc tỷ thí đã bắt đầu, xin hãy tập trung một chút, thưa ngài Caius. Tôi cần ý kiến của ba vị trưởng lão.”

Ngay khi Elsa ra lệnh, Mia và Dominic đang đứng ở hai bên khu vực rộng rãi, gần như trong nháy mắt đã vượt qua thung lũng và lao thẳng vào nhau. Tiếng va chạm vang lên như sấm rền, khiến cả bầy chim xung quanh bay lên tứ phía.

Hai bóng đen nhảy lên nhảy xuống, ngoài âm thanh to lớn và những tảng đá rung chuyển, Diana không cảm nhận được gì khác. Ngược lại, Aro bên cạnh ngày càng phấn khích, thỉnh thoảng ông ta vỗ tay tán thưởng, cũng không biết đang cổ vũ cho ai.

Diana bắt đầu cảm thấy nhàm chán nên che tai lại, cô co đầu gối và tựa cằm lên đó rồi ngủ thiếp đi.

“Năng lực của Dominic quả thật khỏi phải bàn, Mia hầu như không thể lay chuyển được hắn.”

Caius chậm rãi mở miệng, như đang đưa ra nhận xét. Diana cảm thấy tỉnh táo hơn, cô ngồi thẳng người, nghiêng tai lắng nghe.

“Nhưng sức mạnh của hắn không phải là tuyệt đối. Năng lực cảm giác của Mia giúp cô ta phát hiện ra nhược điểm trong động tác của Dominic vì vậy cuộc đấu khá cân sức, chẳng qua…”

"Chẳng qua cái gì?"

Diana không thể kìm nén sự tò mò, chủ động hỏi thêm. Ngay lập tức, cô nhận ra mình đã lỡ lời. Elsa liếc nhìn Caius với ánh mắt cảnh cáo nhưng hắn không để ý, vẫn tiếp tục say mê giải thích.

Caius cúi người, ghé vào tai Diana, tiếp tục nói: “Chẳng qua, Mia không biết cách che giấu bản thân. Cô ta là một con mồi khinh suất, nếu không học được cách ẩn nấp trong chiến đấu, thì chỉ có thể bị tóm lại.”

Caius bất ngờ nắm lấy vai Diana, hắn chỉ dùng một lực nhẹ nhưng cô cảm thấy như bị một con ong mật chích vào. Diana lập tức nhảy khỏi chỗ ngồi và yêu cầu đổi chỗ với Elsa.

Đúng như Caius đã nói, cuộc chiến kéo dài suốt buổi sáng kết thúc với việc Mia bị Dominic tóm cổ.

Diana cần ăn trưa, vì thế Peter đưa cô trở về lâu đài để nghỉ ngơi, trong khi những người khác ở lại sân đấu để trò chuyện. Diana mệt mỏi đến mức không có khẩu vị, cô chỉ ăn một ít súp rồi quay về phòng ngủ trưa. Peter nhắc nhở cô rằng họ chỉ có một giờ và anh sẽ đánh thức Diana vào lúc hai giờ.

Thời tiết oi ả làm cả người Diana không còn chút sức lực nào, cô ngã xuống giường mà quên cả việc cởi giày. Khi vừa mới chợp mắt, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Chẳng lẽ đã đến hai giờ nhanh như vậy? Diana cảm thấy như mình mới vừa thiếp đi. Cô mơ màng đứng dậy mở cửa, một cơn gió lạnh lùa vào lòng cô. Vị khách đứng ngoài cửa làm Diana tỉnh táo ngay lập tức.

Tóc của Caius được xõa tung. Hắn đã cởi bỏ chiếc áo choàng đen của gia tộc Volturi và mặc một chiếc áo sơ mi mùa hè màu trắng bên trong. Làn da như ngọc tỏa ra khí lạnh, như thể hắn muốn bao vây Diana.

Diana cảnh giác, muốn đóng cửa lại nhưng bị sức mạnh của ma cà rồng ngăn cản. Hắn chỉ dùng một tay, còn Diana đã dùng hết sức lực.

“Đừng sợ, Diana. Ta chỉ đến để chào hỏi thôi. Nếu không được cô cho phép, ta sẽ không vào phòng đâu.”

Diana nhớ lời bà nội dặn, cô lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ chúng ta đã chào hỏi nhau rồi. Nếu không có chuyện gì khác, xin mời ngài trở về."

"Cô nên đối xử với ta tốt hơn đấy." Caius nói, tựa hồ có chút tức giận.

Tất nhiên, Volturi cao quý làm sao có thể cho phép người khác từ chối mình? Diana không muốn chọc tức hắn, cô đã thu hút đủ sự chú ý rồi.

"Vậy thì thưa ngài Caius, ngài có cần tôi giúp gì không?"

Caius không tiếp tục giằng co với Diana trước cửa, hắn thu tay lại và khẽ động đậy những ngón tay của mình.

“Ta nghe nói thư viện của Mésa lưu trữ rất nhiều sách quý. Dù số lượng không bằng thư viện của Volturi nhưng chất lượng cũng không thua kém. Không biết cô có thể dẫn tôi tham quan một chút không?"

Điều Diana nhận ra là Peter không có mặt ở đây. Nếu không, Caius sẽ không dám tự tiện gõ cửa phòng ngủ của cô. Thật không biết tên ngốc Peter kia lại đi đâu chơi nữa. Giờ phút này, cả lâu đài Mésa chỉ có hai người bọn họ.

Nhớ đến những chuyện xưa khủng bố về Caius, Diana thực sự không dám chắc về hậu quả nếu từ chối hắn. Cô cũng không muốn gây phiền toái cho gia tộc của mình. Sau một hồi suy nghĩ, cô chỉ có thể đồng ý.

“Được thôi, xin mời theo tôi.”

Diana cầm lấy một ngọn đèn dầu, đi trước dẫn đường. Ban đầu Caius chỉ đi phía sau cô, nhưng không biết lúc nào đã đến bên cạnh. Mặc dù Diana có khả năng chịu lạnh tốt, nhưng cô cảm thấy mình không thể chịu nổi nhiệt độ của Caius, thật sự rất lạnh.

"Trước đây ta chỉ đến lâu đài Mésa ba lần" 

Caius dường như muốn nói chuyện phiếm, hắn nói: "Lần đầu tiên là để ký kết giao ước, khi đó gia tộc của cô vừa được thành lập, đó quả thật là thời kỳ hoàng kim. Lần thứ hai là sau khi ông nội của cô, Juan, qua đời. Chúng tôi đến tham dự tang lễ và thuận tiện chọn ra người kế vị gia chủ Juan."

“Vậy lần thứ ba thì sao?” Diana rất hối hận vì đã lên tiếng, nhưng cô không thể khống chế được chính mình. Caius chắc chắn là một trong những ma cà rồng quyến rũ nhất mà cô từng gặp, điều này thật kỳ lạ vì cô nhớ rằng hắn không có đặc điểm này.

“Lần thứ ba?” Caius đột ngột dừng bước, quay người chắn trước mặt Diana. Hắn nắm lấy một lọn tóc đen trước ngực cô, vuốt ve nó giữa những ngón tay, đôi mắt đỏ bỗng trở nên rực lửa, hắn đang khát.

"Lần thứ ba là chúng tôi đến để chúc mừng sự ra đời của cô." 

Diana cảm thấy kỳ lạ: “Gia tộc Aola có nhiều thế hệ tân sinh như vậy, tại sao các ngài chỉ đến dự lễ sinh nhật của tôi?"

Caius như bị cuốn vào những hoài niệm, ánh mắt bỗng trở nên hung ác: “Bởi vì có những huyết tộc Rumani đã sống lại và bọn họ muốn cướp đi cô. Vì vậy, chúng ta đến để hỗ trợ đuổi họ đi.”

“Vậy thì… thật đúng là phải cảm ơn các ngài vì đã cứu tôi không chỉ một lần.”

Caius nhướng mày: “Cô còn nhớ rõ à? Dựa vào thái độ của cô, ta tưởng rằng cô đã sớm quên cuộc gặp gỡ của chúng ta ở Hy Lạp.”

Diana cười gượng, rồi vòng qua Caius và tiếp tục dẫn đường. "Ngài đùa rồi, chuyện đó chỉ mới xảy ra vài ngày trước, làm sao quên nhanh như vậy được."

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Thư viện của lâu đài Mésa chiếm trọn một góc tháp ở hướng tây bắc. Diana lấy chìa khóa ra và mở cửa bước vào. Một mùi thuốc đặc trưng bốc lên khiến cô không khỏi bịt mũi. Đó là loại xịt bảo quản sách đặc biệt của gia tộc Aola, bởi nơi đây lưu giữ quá nhiều di vật cổ, nếu không giữ gìn cẩn thận sẽ bị hư hỏng. 

Diana thắp đèn cho từng cây nến dọc theo các giá sách, góc tháp dần dần được lấp đầy bởi ánh sáng. Caius bước đi chậm rãi trước các kệ sách, ngay lập tức bị những cuốn sách quý cuốn hút. Diana nhận thấy đây là cơ hội tốt để trốn thoát, cô đặt chìa khóa lên bàn.

“Ngài hãy từ từ thưởng thức, nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép đi trước.”

Chưa kịp bước đi, Caius đã lướt nhanh đến chặn ngay cửa. Hắn không nhanh không chậm đóng cửa lại, trên tay còn cầm một cuốn sách cũ đã chọn sẵn.

Diana vừa định nói thì Caius đã không khách khí ngắt lời.

“Cô cũng không có việc gì làm, không bằng ở trong này giúp ta đọc sách, thế nào?”

Nhìn biểu cảm của Diana, Caius không nhận ra sự phản kháng nhưng cô dường như có chút ghét bỏ mình.

“Dù tôi có muốn từ chối thì cũng chẳng thể đi ra.” 

Caius tỏ vẻ nghi hoặc, Diana chỉ vào ổ khóa trên cửa, lạnh giọng nói: "Sách trong thư viện đều là văn vật, cánh cửa này được đặc chế để chống trộm, một khi đóng từ bên trong thì không thể ra ngoài được, chỉ có thể mở từ bên ngoài."

Một khoảng trầm mặc trôi qua, Caius nhìn về phía chìa khóa đặt trên bàn, Diana lại nói: "Chìa khóa chỉ có thể mở từ bên ngoài, đừng nghĩ nữa."

“……”

"Kỳ thật ta đã sớm biết."

Diane nhìn Caius như nhìn một kẻ ngốc, bừng bừng lửa giận.

Ngài biết cái rắm!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play