Vào cuối mùa hè ở Hungary, cái nóng vẫn chưa nguôi ngoai và khắp nơi đều xanh tươi sức sống. Phong cảnh đồng quê quen thuộc hiện ra trước mắt, suy nghĩ của Diana dành hết cho khoảnh khắc này, cô đắm chìm trong niềm vui trở về nhà.
Peter lái xe trên con đường hướng về phía bắc, thêm một buổi chiều nữa trôi qua. Khi họ đến thị trấn Mystis, trời đã gần chập tối.
Ánh chiều tà rực rỡ phủ kín toàn bộ bầu trời bằng sắc cam ấm áp. Diana đã quá lâu không được thấy cảnh hoàng hôn như thế này. Đó là hình ảnh quê hương trong ký ức cô, nơi luôn khiến cô nhung nhớ khôn nguôi.
Lâu đài Mystis nằm trên một vách đá thấp phía sau khu rừng. Dọc theo con đường núi, những tán cây cổ thụ xào xạc hai bên như đang chào đón cô trở về.
Chưa kịp đến cửa, Diana đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc. Cô vươn cổ gọi to với niềm vui khó kìm nén:
“Bà nội! Mia!”
Vừa bước xuống xe, Diana suýt bị cú ôm của Mia làm cho ngã xuống đất. Cô cũng đáp lại người chị họ lâu ngày không gặp bằng sự nhiệt tình tương tự.
Mia là đứa con lớn nhất trong thế hệ thứ ba của gia tộc Ora. Khi bị biến đổi, cô ấy đã kết hôn và có con nhưng đáng tiếc là chồng và con gái của chị ấy không vượt qua được quá trình chuyển đổi. Vì vậy, Mia rất yêu thích trẻ em, đặc biệt là những đứa trẻ mới sinh trong gia tộc. Trong ký ức của Diana không có hình ảnh người mẹ và Mia đã thay thế vị trí đó ở một mức độ nhất định, trao cho cô tất cả tình yêu thương.
Mia là một ma cà rồng quyến rũ và tràn đầy sức sống. Mái tóc vàng óng của cô từng rất hợp với đôi mắt tím trước khi bị cắn, nhưng tiếc rằng giờ đây màu mắt ấy đã chuyển đỏ.
“Để chị xem nào! Sao mà em gầy đi nhiều vậy? Bên Mỹ không có gì để ăn à? Còn nữa, sao tay em lại trở nên thô ráp thế này? Ai bắt em làm việc vậy? Không phải đã bảo em thuê người giúp việc rồi sao!”
“Hừm!” Một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên, khiến Diana cảm thấy vô cùng chột dạ.
Bà Elsa liếc nhìn Diana, dường như đang trách móc cô: "Cháu còn biết đường về à? Sao không ở Hy Lạp luôn cho rồi!"
Diana không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng. Peter rất đúng lúc bước ra giải thích cho cô: "Bà ơi, nhóc con bây giờ đã là người lớn rồi, cô ấy cũng có công việc riêng cần phải lo, chúng ta đừng... Được rồi, để con đi đỗ xe!"
Peter trốn chạy khỏi ánh mắt chết chóc của bà nội, như thể nếu ở lại thêm một chút nữa anh sẽ bị ném xuống vực thẳm.
Elsa liền quay sang nhìn Diana. Ánh mắt không hài lòng biến mất, thay vào đó là một sự dịu dàng chưa quen. Bà tiến tới nắm lấy tay Diana và lắc nhẹ như đang nhượng bộ.
"Chào mừng về nhà, nhóc con."
Diana nhận thấy ánh mắt của bà nội đã chuyển thành màu hoàng kim, đó là kết quả của việc sử dụng đồ chay. Đây là cách mà bà dùng để tưởng nhớ con gái đã qua đời không lâu trước đây. Cảnh tượng này cũng đã từng xảy ra một lần khi cha cô mất nhưng lần này, Diana cảm giác sẽ kéo dài lâu hơn.
Diana mỉm cười, tiến tới ôm chầm lấy bà: “Con rất nhớ bà, bà nội.”
Mia đã không thể chờ đợi thêm mà kéo Diana vào nhà để ăn tối, mặc dù chỉ có mỗi cô dùng bữa.
Lâu đài Mystis cổ kính nhưng không cũ kỹ, gia đình Ora đã làm hết sức để giữ gìn sự tôn nghiêm của thời đại cũ, trên nền tảng đó đã bổ sung thêm vẻ trang trọng của hiện đại. Chẳng hạn như bên cạnh lò sưởi trăm năm trong bếp, có một chiếc tủ lạnh mới ra mắt của thương hiệu nổi tiếng năm ngoái, chỉ dùng để đựng thức ăn cho Diana.
Đèn chùm pha lê trên trần phòng ăn không biết từ lúc nào đã được thắp sáng. Các ngọn nến trên tường cũng đã cháy hết, mọi thứ đều giống hệt như trong ký ức của cô. Ma cà rồng là những kẻ hoài niệm, đây là một trong những điểm mà Diana rất thích.
Người chú Dominic dẫn theo hai anh em họ Brandon và Orlando xuống lầu để chào đón Diana. Đi theo sau còn có Mary, bạn đời của Brandon, người đã gia nhập gia đình Ora cách đây một trăm năm.
Tất cả mọi người đều lần lượt tiếp đón Diana bằng những cái ôm nồng nhiệt. Khi đến lượt Orlando, cậu dừng lại một chút trước khi buông cô ra. Cậu nhẹ nhàng ngửi tóc Diana, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.
“Diana, chị có gặp phải kẻ lạ nào không?”
Đây là năng lực của Orlando. Cậu có thể biết được những chuyện xảy ra gần đây với người hoặc vật thông qua việc ngửi mùi hương của họ. Hồi nhỏ, mỗi lần Diana nói dối, cậu đều không chút do dự mà vạch trần cô, khiến cô không có cơ hội để phản kháng lại những ma cà rồng này.
Peter từ gara bước vào, thoải mái ngồi xuống ghế sofa: "Chiếc mũi của cậu lúc nào cũng nhạy như thế, em họ yêu quý của anh. Thế cậu thử đoán xem anh đã gặp bao nhiêu cô gái xinh đẹp ở Hà Lan?"
Orlando không muốn nói nhiều: “Em không muốn đoán những chuyện nhàm chán như vậy.”
Dominic tiến tới đặt tay lên vai Diana, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, như đang nhớ đến người em gái vừa mới qua đời của mình. Họ thực sự rất giống nhau.
“Trước tiên, hãy đi thăm Margaret. Chúng ta sẽ chờ cháu.”
Dù ma cà rồng có được sự sống vĩnh hằng như những vì sao trên bầu trời đêm. Diana đã quen với cảnh đêm đầy sao nhưng chỉ khi một ngôi sao băng vụt qua, cô mới cảm nhận được sự hiện hữu thật sự của chúng.
Cũng như lúc này, mặc dù trong suốt 24 năm qua, cô không thường xuyên gặp Margaret- dì của mình. Tình cảm giữa họ so với những thành viên khác có phần nhạt nhòa hơn, nhưng gia đình là gia đình. Trước khi hiểu về sự vĩnh hằng của ma cà rồng, cô đã biết họ là một gia đình. Nỗi buồn không dữ dội nhưng âm ỉ này sẽ mãi đồng hành với cô suốt đời.
Cả gia đình cùng nhau đến nghĩa trang, nơi yên nghỉ của Margaret rõ ràng là mới xây, đất trên mộ còn ướt và có vẻ như Mystis vừa mới mưa xong.
Các thành viên trong gia đình lần lượt đặt hoa lên mộ của Margaret, tất cả đều là hoa hồng trắng. Theo truyền thống của gia đình Ora, hoa hồng trắng biểu thị sự thương tiếc, còn hoa hồng đỏ tượng trưng cho niềm vui.
Diana là người cuối cùng đặt bó hoa lên chốn nghỉ của Margaret. Cô hôn nhẹ lên tấm bia, những giọt nước mắt của cô rơi xuống đất như để an ủi linh hồn đã về cõi vĩnh hằng.
“Hy vọng bà sẽ được đoàn tụ với ông ấy.”
Diana lau nước mắt và quay lại bên cạnh gia đình. Mia ôm lấy vai cô an ủi: “May mắn là vẫn còn người rơi lệ trong đám tang.”
Peter có vẻ thất thần: “Đây là sự giải thoát sao? Hy vọng tên Blood Hunter đó đủ chuyên nghiệp.”
Mary trả lời: “Rất chuyên nghiệp, nghe nói ông ấy có nhiều tiếng tăm trong ngành. Tất cả các ma cà rồng muốn giải thoát cho bản thân đều đến tìm gã, Margaret đã có được điều bà ấy mong muốn.”
Dominic vẫn còn cảm thấy đau lòng: “Nhưng đây là nỗi buồn của gia tộc.”
Elsa quay lại nói với các thành viên trong gia đình: “Hãy nhớ rằng, dù mất đi bạn đời, các thành viên vẫn có thể chọn sống vì gia đình. Chúng ta có thêm một lựa chọn mà các gia tộc khác không có, đó là nguyên tắc của Ora: gia đình.”
Khi nói đến từ “gia đình”, ánh mắt Elsa dừng lại ở Diana.
“Diana, chúng ta vẫn còn việc chưa làm.”
Trở lại lâu đài, chiếc bàn rộng lớn đầy ắp món chỉ có Diana ăn. Đây là đồ ăn do Elsa tự tay chuẩn bị, Diana rất nhớ hương vị này.
Cô nhai món hầm trong miệng, chiếc lưỡi cảm nhận vị ngọt của thịt bò. Mia rót đầy một cốc nước cho cô: “Chị đã biết bên Mỹ không có món ăn gì ngon, ôi nơi thiếu đi hương vị quê hương, chắc chắn em đã thèm thuồng lắm khi ở đó.”
Trừ Diana ra, mọi người đều có một ly chất lỏng màu rượu trước mặt nhưng lúc này không ai có tâm trạng để uống. Đợi đến khi Diana đã ăn uống no đủ, Elsa mới thực sự bắt đầu cuộc trò chuyện nghiêm túc.
“Từ khi Juan qua đời, Margaret đã là gia chủ trên danh nghĩa của Ora. Tuy nhiên, nàng đã lang bạt ngoài gia tộc hơn 200 năm, rõ ràng đã không còn phù hợp với vai trò gia chủ. Dù vậy, ta vẫn chưa thay đổi vì ta có thể tạm thời gánh vác trọng trách này. Nhưng hiện tại…”
Dominic lập tức an ủi mẹ mình: “Mẹ ơi, không sao cả. Nếu mẹ mệt, chúng ta có thể thay mẹ chịu trách nhiệm bất cứ lúc nào.”
Các thành viên khác cũng gật đầu tỏ ý sẵn sàng, riêng Peter đang nghĩ đến các mỹ nữ, anh chỉ mỉm cười lịch sự.
Elsa nghiêm khắc cắt ngang: “Ta không mệt, ta sẽ không bao giờ mệt. Ta sẵn sàng làm mọi thứ vì gia đình này, nhưng ta không thể.”
“Ta có thể hỗ trợ, hướng dẫn, thậm chí là đảm nhận quyền lực thực sự nhưng không thể ngồi lên chiếc ghế gia chủ.”
Khi lời này được thốt ra, tất cả mọi người đều nghĩ đến một cái tên—Volturi.
“Bên Italy vốn đã kiêng kị sức mạnh của Juan. Sau khi Juan qua đời, họ cũng bắt đầu dè chừng ta. Đừng nói là bọn họ, ngay cả ta cũng cảm thấy phiền muộn vì điều này. Luôn có những ma cà rồng nhân danh Elsa Ora để gây rối, bởi vì họ là những tín đồ cuồng nhiệt của Juan và cũng thờ phụng góa phụ của ông ấy.”
“Các con biết đấy, Juan, ta và toàn bộ gia tộc Ora, chúng ta chưa bao giờ khao khát quyền lực hay chiến tranh. Đây cũng chính là lý do khiến Volturi tiếp nhận và tôn trọng chúng ta. Chúng ta sở hữu sức mạnh, một sức mạnh vĩ đại nhưng chính sức mạnh đó có thể mang đến sự hủy diệt. Do đó, gia tộc Ora luôn tìm kiếm cách để duy trì sự cân bằng.”
“Giờ đây, khi Margaret đã qua đời, sự cân bằng này bị phá vỡ. Những ma cà rồng biết tin chắc chắn sẽ nghĩ rằng cơ hội đã đến, họ đang nhăm nhe, thậm chí có thể đe dọa đến sự an toàn của dòng máu nhân loại quý giá nhất của chúng ta.”
Elsa lại nhìn Diana và nói: “Nhóc con, bây giờ cháu có thể kể cho chúng ta nghe những gì đã xảy ra ở Hy Lạp.”
Diana chậm rãi kể lại câu chuyện của mình, lựa chọn lược bớt một số chi tiết. Biểu cảm của các ma cà rồng dần trở nên nghiêm trọng, đặc biệt là bà nội Elsa, sắc mặt bà gần như có thể dùng để đóng phim kinh dị.
“Vậy là, cháu không biết những ma cà rồng nào đã nhắm đến cháu vào thời điểm đó?”
Diana gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cháu nghĩ số lượng chắc chắn rất lớn, vì họ biết Peter đi cùng với cháu.”
Brandon thêm vào: “Nhưng bọn họ lại rút lui dưới sự đe dọa của một ma cà rồng lạ.”
Peter là chiến lực hàng đầu của gia tộc Ora, điều này không có nghĩa là anh là người mạnh nhất, chỉ đơn giản là Peter hoạt động tích cực hơn so với các thành viên khác trong gia đình. Trong hai năm qua, mặc dù nơi anh hoạt động có vẻ không đáng kể, nhưng sự hiện diện của anh là nguồn thông tin trực tiếp nhất về sức mạnh chiến đấu của gia đình Ora. Anh đã thể hiện rất xuất sắc.
“Người có mái tóc bạc, sức mạnh vượt trên cả Peter. Ta nghĩ chúng ta đã có câu trả lời.” Elsa nói.
Người duy nhất chưa biết họ đang nói về ai là Diana, nên cô ngơ ngác hỏi. Dominic thở dài, cảm thấy bất lực về việc giáo dục kiến thức lịch sử của mình và Charlie cho con bé, giờ đứa nhỏ này đem trả hết lại cho bọn họ.
Mia nói: “Còn ai nữa? Chính là Caius của Volturi.”
Những ký ức xa xôi như được gợi lại, Diana lật lại tài liệu học tập mà cha cô đã chuẩn bị, đang cố gắng nhận diện những cái tên trong đó. Một bức tranh thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Trong bức tranh, ba người giống như những kẻ xét xử ngày tận thế từ địa ngục, đứng trên một bục cao nhìn xuống mọi người, mang nét hòa quyện giữa vẻ đẹp và sự tàn nhẫn. Một hình bóng đứng ở bên trái bức tranh, khó mà phát hiện được. Cha cô đã chỉ vào bọn họ và dạy Diana cách nhận diện.
“Đây là Marcus, tốc độ của gã khiến mọi ma cà rồng phải khiếp sợ. Đừng mơ tưởng chạy trốn trước mặt ông ấy. Đây là Aro, ông ta là một nhà lãnh đạo dễ gần nhưng đừng chạm vào điểm yếu của ông. Còn đây là Caius, hắn là thần chết của ma cà rồng. Khi con vô tình gặp hắn thì đừng tiến lại gần.”
Những ký ức mờ nhạt về cảnh tượng hôm đó hiện về trong đầu Diana. Khi nhận ra danh tính của ma cà rồng ngày ấy, cô đột nhiên cảm thấy như rơi vào vực băng.
Mia an ủi cô: “Nhóc con, đừng sợ. Hắn đã không làm tổn thương em, phải không?”
Elsa lên tiếng “Đúng vậy, Volturi sẽ không làm hại chúng ta, đó là một thỏa thuận. Họ coi trọng các ước định. Ngược lại, họ nhận thấy nhóc con có khả năng gặp nguy hiểm nhưng vì thời gian không cho phép chúng ta đến kịp, nên Volturi đã thay gia tộc bảo hộ cho Diana.”
Peter cười nhạt: “Quả là một ân huệ lớn.”
Dominic đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Có lẽ bọn họ sẽ đến rất sớm. Mẹ, chúng ta nên chuẩn bị gấp.”
Elsa nâng ly tượu lên, ra hiệu cho mọi người. Để có cảm giác tham gia, Diana cũng cầm lấy cốc nước.
“Các con yêu quý, đây là một bước ngoặt lớn của gia đình Ora. Việc chọn gia chủ tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến từng người trong các con. Lần này, ngoài nhóc con và ta, tất cả các con đều phải tham gia.”
Mọi người uống cạn chất lỏng trong ly. Diana thở phào nhẹ nhõm, cô khẽ chỉnh sửa lại tóc. Orlando nhạy bén phát hiện ra mùi hương này và bỗng trở nên cảnh giác.
Caius ôm lấy Diana!
Mặc dù mùi hương của Diana rất yếu, gần như không thể nhận ra nhưng mùi lạ thuộc về ma cà rồng khác đã hiện ra trước mắt Orlando. Tuy nhiên, hình ảnh đó quá kinh hoàng khiến Orlando nghi ngờ liệu mũi của mình có đang hoạt động chính xác hay không.
Không thể nào, trong suốt một nghìn năm qua, khả năng của anh chưa bao giờ sai. Nhưng so với sự thật về mùi hương đó, anh thà tin rằng mình đã mắc lỗi.
Bữa tối kết thúc, Diana trở về phòng nghỉ ngơi. Căn phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như ba năm trước khi cô rời đi. Chắc chắn Mia và Elsa đều đến dọn dẹp mỗi ngày, trong khi Mary thì phụ trách việc giữ cho hoa nhài trên đầu giường luôn tươi mới.
Diana rửa mặt xong và nằm xuống giường, cảm giác thoải mái tràn ngập khiến cô nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu. Mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhạt và cô chìm vào giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, Diana trở lại vùng biển ấm áp đó, nơi cô thấy những thành phố thịnh vượng và các công trình rực rỡ. Có người vây quanh cô, đưa cô đến đền thờ trên biển. Những con thuyền trôi về hòn đảo hoang, bầu trời xanh và biển cả hòa quyện với nhau, đó là cảnh tượng bất biến của Địa Trung Hải.
Một giấc ngủ của Diana kéo dài đến tận giữa trưa. Cô vừa ngáp vừa đi xuống bếp tìm thức ăn và tình cờ gặp Mia và Mary.
Mia đang cầm trên tay bữa sáng nóng hổi, chuẩn bị đưa cho Diana. Khi nhìn thấy Mia, Diana ngay lập tức ngã vào lòng cô. Dù Diana đã lớn tuổi hơn Mia khi chị bị biến đổi nhưng cô vẫn như một đứa trẻ không bao giờ lớn trước mặt gia đình. Có lẽ là vì họ đã chăm sóc Diana quá tốt.
“Cuối cùng thì em cũng chịu dậy, con sâu ngủ.”
“Vẫn là giường ở nhà thoải mái hơn.”
Mary không nuông chiều Diana như Mia. Cô kéo cơ thể mềm mại của Diana để nhắc nhở cô phải đứng đắn hơn, đồng thời còn giúp cô sửa soạn lại tóc.
Diana mơ màng cầm cốc sữa và bánh kếp chuẩn bị cho vào miệng nhưng khi môi chưa kịp chạm vào thành cốc, Mia và Mary đột nhiên lướt qua hai bên cô, khiến thức ăn trong tay Diana rơi xuống đất.
“Chờ đã, có chuyện gì vậy?”
Không thể phủ nhận, Diana cảm thấy ghen tị và khó chịu với khả năng cảm nhận nhạy bén của ma cà rồng. Cô lê bước cố gắng đuổi theo nhưng không biết họ đã đi đâu. Trong khi còn đang bối rối, Elsa xuất hiện phía sau cô và không nói lời nào kéo cô về phòng ngủ.
“Bà nội, có chuyện gì vậy?”
Elsa lôi từ tủ quần áo ra một chiếc váy dài để Diana thay vào, mặt bà nghiêm trọng: “Năng lực của Mia cho biết người của Volturi đã đến Mystis, trong vài phút nữa họ sẽ tới lâu đài. Bà đã cử Brandon và Orlando đi tiếp đón, có thể trì hoãn thêm một chút. Chắc chắn họ sẽ yêu cầu gặp cháu. Sau đó, bà ra cửa đón họ và cháu…”
Nhìn Diana vật lộn với chiếc váy mà không thể mặc cho đúng, Elsa nghiến răng.
"Phải trông thật thanh lịch."
“Ồ.” Diana trả lời một cách e thẹn.
Ma cà rồng có thể di chuyển rất nhanh nhưng họ lại có nhiều thời gian. Điều này khiến Diana cảm thấy mâu thuẫn, vì với tốc độ này làm cho bọn họ trông luôn vội vã, về điểm này Diana đánh giá không hề thanh thoát chút nào.
Gia đình Ora đứng trước cổng lâu đài chờ đợi, dẫn đầu là bà nội và Dominic, đứng sau họ là Mary, Mia và Peter. Diana bị bao bọc chặt chẽ giữa Mia và Peter, trước mặt là người chú cao lớn, Dominic đã che bớt ánh sáng mặt trời cho cô.
Những kẻ khoác áo choàng đen xuất hiện trước cổng lâu đài, toàn thân chỉ có chiếc mặt dây chuyền màu đỏ tinh xảo trước ngực mới có thể chứng minh họ là những sinh vật hình người. Ba vị đứng đầu từ từ tháo mũ đen của mình, động tác nhẹ nhàng và từ tốn. Khi chiếc mũ rời khỏi, vẫn là những khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống.
Aro nở một nụ thân thiện, thoải mái và tiến tới nắm tay Elsa một cách nhiệt tình, lịch sự hôn nhẹ lên. Sau đó, ông ta nói vài lời bằng tiếng Ý, rồi chuyển sang tiếng Hungary lưu loát.
Đây là một quy tắc ngầm giữa các ma cà rồng. Với số lượng ma cà rồng đông đảo ở châu Âu và sự phân bố phức tạp của họ và cùng với ngôn ngữ đa dạng. Họ thường nói bằng ngôn ngữ của địa phương nơi họ đang đứng. Mặc dù Volturi là hoàng tộc của ma cà rồng, họ vẫn luôn yêu mến và kính trọng gia đình Ora, vì vậy việc nói tiếng Hungary không làm họ cảm thấy bị giảm giá trị. Ngược lại, Volturi rất thích sự gần gũi này hay đúng hơn là Aro thích điều đó.
“Chào Elsa thân ái, thật lâu rồi ta không gặp bà. Chỉ việc nhìn thấy Brandon và Orlando đã đủ khiến ta bất ngờ, bây giờ bà còn đích thân ra đón ta nữa, thật là một vinh dự to lớn." Aro nói.
Aro, đúng như những gì người ta đồn đại, là một ma cà rồng có chút thần kinh nhưng Diana phải thừa nhận rằng, bất kể lời nào phát ra từ miệng ông ta, dù có phóng đại đến đâu đều có sức thuyết phục kỳ lạ.
Elsa cảm thấy câu nói này có phần khoa trương: "Ngài thật biết nói đùa, đây là bổn phận của tôi. Tôi cũng rất mong được gặp ngài và các vị của Volturi. Chuyến đi vất vả rồi, ngài có cần dùng bữa không? Phòng đông lạnh đã được mở sẵn, chỉ chờ ngài đến thôi."
Aro chú ý đến sự thay đổi trong màu mắt của Elsa và không khỏi buồn bã: "Elsa thân ái, xin hãy nén đau thương. Margaret là một đứa trẻ xuất sắc, chúng tôi cũng rất đau lòng nhưng sự dày vò khắc nghiệt của việc mất đi người bạn đời thực sự khó lòng chịu đựng. Ta nghĩ rằng cô ấy hẳn là đã đoàn tụ với người mình yêu thương."
Khuôn mặt như tượng băng của Marcus, người đứng bên cạnh Aro, khẽ rung động, như thể đồng tình với những gì Aro vừa nói. Diana nhớ rằng ông cũng là một người góa vợ và cô bỗng cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Nhóm ma cà rồng này đứng cùng nhau trông như một câu lạc bộ ‘Những người đã mất bạn đời’
Dominic bước lên chào hỏi: "Cảm ơn ngài Aro đã quan tâm. Chúng tôi đã vượt qua nỗi buồn này và mọi người đều đang chờ ngài đến để bầu chọn một gia chủ mới. Nhân dịp này, ngài cũng có thể gặp toàn thể gia đình chúng tôi."
“Để tôi giới thiệu với ngài truyền nhân quý giá của gia tộc, Diana Ora.”
Ngay khi Dominic vừa dứt lời, Diana cảm thấy không gian xung quanh sáng bừng lên, mọi người lập tức nhường lối để cô tiến lên phía trước gặp mặt. Cô luôn nhớ kỹ lời Elsa dặn là phải "thanh lịch", bước đến trước mặt Aro với dáng vẻ điềm tĩnh, cô dùng ý chí lớn lao để thuyết phục bản thân không nhìn vào cái đầu bạc kia.
“Chào ngài, Aro. Thật vinh hạnh được gặp ngài.”
Aro ngay lập tức nắm lấy tay Diana, cảm giác lạ lẫm khiến cô có chút khó chịu nhưng cô lịch sự không rút tay lại. Suy nghĩ của cô lại trôi về miếng giăm bông Iberia trong bếp, vì cô vẫn chưa dùng bữa sáng.
Đột nhiên, Aro cất lên một tràng cười sảng khoái, ánh mắt ông nhìn Diana như đứa trẻ bắt gặp món đồ chơi mới lạ, đầy phấn khích.
“Thân ái, ta đã mong được gặp cô từ lâu rồi, quả nhiên cô không làm ta thất vọng."
Ông quay sang Elsa, nói tiếp: "Khí tức của Diana gần như không có. Nếu như vừa rồi Dominic không nhắc đến thì ta suýt nữa không nhận ra ở đây có một con người. Thật là món quà trời ban."
Marcus cũng khẽ nói: "Phải, đúng là một năng lực mang lại sự an toàn.”
“Chẳng lẽ mũi của các người bị hỏng hết rồi sao?”
Một giọng nói ngạo mạn vang lên không đúng lúc. Diana nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc, vẫn đẹp đến mê hồn như trong ký ức cô.
Cai, không, phải gọi là Caius Volturi. Hắn đang quan sát Diana như con sói đồng hoang nhìn thấy con cừu non.
Hắn lạnh lùng nói: “Mùi của cô ta nồng nặc như rượu vừa ra khỏi hầm.”
Tất cả những người có mặt ở đây đều gần như ngạc nhiên, đặc biệt là Demetri, vệ sĩ nhà Volturi. Cậu nổi tiếng với khả năng đánh hơi nhạy bén nhưng vừa rồi anh ta cũng như Aro, không hề nhận ra mùi của cô gái này.
Aro là người đầu tiên nhận ra vấn đề, ông vội vàng giúp em trai lấp liếm: “Có lẽ là vì em đã từng tiếp xúc với Diana đáng yêu của chúng ta rồi, Caius, nhớ không, lúc ở Hy Lạp ấy.”
Elsa rất nhạy bén, liền nói: "Nhắc đến chuyện này, còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của ngài Caius. Nếu không có sự bảo vệ của ngài, huyết mạch của nhà Ora e rằng đã bị những kẻ có ý đồ xấu chiếm đoạt mất rồi."
Caius chỉ gật đầu qua loa đáp lại, không hề dành thêm một ánh mắt nào cho Elsa. Hắn ta vẫn chăm chăm nhìn vào Diana ở phía xa.
Sau khi trò chuyện xong, Dominic mời mọi người vào nhà. Bởi vì ma cà rồng không biết mệt mỏi nên họ không cần nghỉ ngơi, mà trực tiếp bước vào phòng nghị sự để bàn về chuyện chính.
Vì nhà Ora không có người hầu, Aro lại cảm thấy không thích hợp để những hậu bối mang họ Ora như Mia phục vụ, nên vệ sĩ của gia tộc Volturi tạm thời đảm nhiệm vai trò này.
Một cô gái xinh đẹp bước qua bên cạnh Diana, cẩn thận dâng cho cô một ly nước trong. Diana không tự chủ được mà lùi lại một bước để kéo dài khoảng cách giữa mình với cô ta. Diana vẫn nhớ lời bố dặn rằng, cô gái tên Jane này có một năng lực đáng sợ.
Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn cả chính là sự sắp xếp chỗ ngồi.
Gia đình Ora sẽ tránh bất cứ hành động nào khiến mình có vẻ như đang đối địch với Volturi, điều này thậm chí còn ảnh hưởng đến cách sắp xếp chỗ ngồi. Elsa đặc biệt sắp xếp chỗ ngồi đan xen với nhau, tức là hai người ngồi cạnh Volturi nhất định phải là người nhà Ora, còn người ngồi cạnh người nhà Ora chưa chắc đã là Volturi, bởi vì chỉ có ba người Volturi tham dự và thật không may Diana ngồi cạnh một trong số đó.
Âm nhạc cổ điển tranh nhã phát ra từ đĩa, tạo nên một không khí trang nghiêm trong ngôi nhà của ma cà rồng. Trong không gian đó, mùi hương đặc biệt của Diana tỏa ra, làm cho Caius khó lòng tập trung. Mỗi cử động của người bên cạnh như thể đang trêu ngươi hàm răng nanh của mình. Hắn chỉ cần nghiêng người là có thể hút cạn máu của cô, đảm bảo không lãng phí một giọt nào.
"Vậy thì" Elsa ngồi ở vị trí chủ nhân, cuối cùng cũng lên tiếng, "Về vấn đề gia chủ nhà Ora, các vị bên Volturi có ý kiến gì không?"