Khí hậu Địa Trung Hải giống như một người tình mãi mãi nồng nàn. Vừa đặt chân vào vùng đất này, bạn có thể cảm nhận được sự ôm ấp, nụ hôn từ nó như thể là cuộc đoàn tụ lâu ngày không gặp.

Sau hai chuyến bay liên tiếp, Diana cảm thấy thực sự mệt mỏi. Dạ dày cô đang quay cuồng, mùi biển thấm vào mũi cùng với chiếc tàu lắc lư. Tất cả kết hợp lại khiến cô muốn buồn nôn.

 Peter tiến lại gần: “Này nhóc con, nhanh uống thuốc chống say này đi.”

Dưới ánh mặt trời chói lọi, ánh sáng lấp lánh trên tay Peter khiến Diana cảm thấy hơi lo lắng. Cô nhận viên thuốc và nuốt xuống, liếc nhìn về phía người lái, đối phương dường như không chú ý đến Peter.

“Thực ra, anh không cần phải làm thế đâu, ánh mặt trời ở Địa Trung Hải nhiều lắm.”

Peter đội khăn sữa, trông giống như một người chị em thân thiết của Diana. Cảnh tượng này khiến cô phải bật cười, cơ thể dường như dễ chịu hơn một chút.

“Em đùa gì thế? Bà nội đã yêu cầu anh đưa em về nhà. Nếu anh trở về một mình thì có mà nộp xác. Hơn nữa, anh chưa từng thấy công việc khảo cổ của em, nên coi như đây là một chuyến thăm thú đi.”

Khi đến đảo, Diana dặn dò Peter không nên nói quá nhiều.

Đây là một hòn đảo nhỏ trong vùng biển Aegean, Đảo Naxos, nơi có một ngôi đền cổ từ ba ngàn năm trước, được dùng để thờ phụng thần Hades. Nơi này đáng lẽ đã được khảo cổ xong, không biết tại sao giáo sư Steve lại gọi cô đến.

Steve đã đợi sẵn và ngay khi Diana vừa lên đảo, ông không chờ được mà vội vàng đưa cô đi tham quan.

“Chúng ta vốn nghĩ rằng nơi đây dùng để cúng tế, để thực hiện một số nghi lễ…”

“Các chứng cứ rõ ràng đã chứng minh điều đó.”

Steve vừa múa may tài liệu trong tay, vừa bước nhanh qua những tảng đá gập ghềnh: “Không, không, không, nói như vậy cũng đúng. Họ đã thực hiện một số nghi lễ cúng tế ở đây nhưng chúng ta đã phát hiện ra cái này…”

Steve đã khiến Diana tò mò đến cực điểm, cô nhanh chóng bước theo với sự trợ giúp của Peter.

Khi vào trong ngôi đền cổ bị tàn phá, những cột đá hùng vĩ vẫn đứng vững, tượng trưng cho sự huy hoàng của nền văn minh trong quá khứ. Ánh nắng len lỏi qua những kẽ hở, tạo nên những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cô.

Steve dẫn Diana đến trước một khối đá lớn, đó là một tảng đá hình ngũ giác, được tạo thành từ năm phiến đá tam giác lớn ghép lại. Trên bề mặt của nó có những ký tự mơ hồ nhưng có thể nhận diện được.

Diana kinh ngạc hỏi: “Nó vẫn luôn ở đây sao?”

Steve hưng phấn trả lời: “Đúng vậy, hôm trước đã xảy ra một trận động đất nhỏ. Khối đá này đã được lộ diện sau khi những tảng đá lộn xộn bị đẩy ra. Trước đây, nó đã bị giấu phía dưới.”

“Cái gì được ghi trên đó?”

“Một cuộc chiến tranh, hơn nữa là liên quan đến sự tồn vong của quốc gia. Chúng ta đang phiên dịch tài liệu, nhưng còn có điều kỳ quái hơn nữa.”

“Đá phiến.”

Steve nhìn Diana với ánh mắt đầy sự tự hào và tán thưởng: “Không hổ là đệ tử của thầy, đúng vậy chính là đá phiến. Chúng ta chưa từng thấy cách ghi chép và hình thức nào như vậy.”

"Có lẽ không cùng một thời đại. Thầy nghĩ nơi này hẳn từng là pháo đài quân sự thời chiến, vừa dễ thủ vừa khó công."

Nhìn xung quanh, hòn đảo này gần như toàn là vách đá dựng đứng, kẻ địch muốn tấn công lên đây quả thật khó như lên trời.

"Có lẽ họ đã giấu thứ gì đó quan trọng ở đây để bảo vệ, nhưng đã thất bại."

“Vì sao lại thất bại?” Steve hỏi.

“Nếu thành công, chúng ta sẽ tìm thấy những ghi chép từ chính thời đại đó. Nhưng đá phiến này lại thuộc về một nền văn minh khác, một sản phẩm của thế hệ sau để tưởng nhớ.”

“Một giả thuyết không tồi. Công tác nghiên cứu tiếp theo của chúng ta chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Lúc này, Peter, người vốn luôn im lặng, đột nhiên ho khan một tiếng. Diana hiểu ý của anh. 

Mặc dù cô rất muốn ở lại đây để tiếp tục nghiên cứu nhưng tình hình gia đình đang khiến cô lo lắng hơn. Peter nói đúng, nếu họ không về thì bà nội thực sự sẽ đánh người.

“Xin lỗi giáo sư, gia đình em gần đây có việc gấp cần phải giải quyết, em không thể ở lại lâu hơn được.”

Steve đột nhiên tỏ vẻ thất vọng: “Ôi, thật sự quá tiếc nuối, thầy đã hy vọng em có thể giúp đỡ. Em dự định đi trong bao lâu?”

“Một tháng? Cũng có thể là hai đến ba tháng.” Diana đáp.

“Không sao đâu. Trong giai đoạn đầu, chúng ta chỉ cần thu thập dữ liệu, việc khảo sát cụ thể thì thầy có thể chờ em quay lại để bắt đầu.”

Diana cảm thấy ngạc nhiên về điều đó: “Như vậy có phiền phức quá không ạ?”

“Không đâu, Diana thân ái, em đã là một nhà khảo cổ thành thạo. Thầy thực sự mong chờ được hợp tác với em.”

Sau khi thảo luận xong về lịch trình và cam kết, Diana không vội rời đi. Steve còn có một cuộc họp nên đã ra về trước, riêng Peter thì cần đi ăn. Diana quay đầu lại và chỉ kịp bắt được một cái bóng của anh.

Chiều tà, du khách thưa dần. Hơi mặn từ biển đã dịu bớt, tia nắng cuối ngày rơi xuống nơi chân trời. Sóng nước xóa nhòa ranh giới giữa ngày và đêm, bao trùm vạn vật trong màn sương hỗn độn.

Diana bị bầu không khí này bao quanh, cảm nhận được một nỗi buồn quen thuộc. Cô không khỏi chìm vào những suy tưởng, có lẽ linh hồn của con người có kiếp trước hay ký ức của những sinh mệnh bất tử. Có thể họ đang lang thang trên thế gian, tìm kiếm nơi mình thuộc về.

Cô tiến về phía đá phiến, cẩn thận phân tích các ký tự và phong cách khắc trên đó. Mặc dù như Steve đã nói, nó ghi lại một cuộc chiến tranh nhưng vẫn có nhiều phần mà cô không thể hiểu được. Cô cảm thấy những hiện vật này thật kỳ lạ và không thích cảm giác này chút nào.

Có phần mệt mỏi, Diana di chuyển đến khu vực giữa các cột đá của ngôi đền. Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, mặt biển trở nên quá mức tĩnh lặng khiến cô thấy lạnh lẽo. Cô mặc áo khoác gió vào và trong lúc đó, một mảnh giấy từ trong túi rơi xuống.

Diana nhặt tờ giấy lên và nhận ra đó là một lời nhắn từ Alice.

“Diana thân ái, tớ chỉ có thể dùng phương thức này để cảnh báo cho cậu, có người đang theo dõi cậu. Đừng đi đến Hy Lạp, cậu sẽ gặp nguy hiểm. Nếu cậu phải đi, hãy nhớ theo sát người đàn ông tóc bạc phía sau, anh ta sẽ bảo vệ cậu.”

Diana cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Theo bản năng, cô tìm kiếm bóng dáng của Peter nhưng trong ngôi đền đã không còn ai. Tại thời điểm gia tộc Ora đang có sự chuyển giao quyền lực, các huyết tộc ở Romania sẽ không dễ dàng bỏ lỡ cơ hội này. Diana nhận ra rằng mình đã quá chủ quan.

Dự cảm bất an ngày càng mạnh mẽ, Diana xé tờ giấy và ném xuống biển, lập tức chuẩn bị rời khỏi.

Lúc này, một làn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm đặc trưng của cỏ cây, không nồng nặc nhưng lại có tính xâm lược. Mùi hương này khiến Diana nhất thời mất tập trung. Khi cô quay lại, một bóng hình huyền bí không biết từ đâu xuất hiện trong ngôi đền, âm thầm không tiếng động, mang theo mùi hương kia.

Ánh mắt Diana dừng lại trên người hắn. Trong một khắc đó, cảm giác nguy hiểm dường như tan biến, thay vào đó là một trạng thái bình yên kỳ lạ.

Người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc bạc và mặc bộ vest đen, đứng giữa những đống đổ nát của ngôi đền như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp, như đến từ một thời đại khác. Ánh mắt hắn lướt qua những tàn tích xung quanh, chứa đựng nỗi tiếc nuối sâu sắc. Cuối cùng, hắn quay lại nhìn Diana với đôi mắt vô cảm.

Diana cảm thấy choáng váng, từ nhỏ đã lớn lên trong sự bao bọc của ma cà rồng, cô đã quen với sự hiện diện của họ nhưng trước mặt cô là một sinh vật ma cà rồng đẹp đẽ và lạnh lùng nhất mà cô từng thấy.

Người đàn ông từ từ cất giọng, khiến Diana nhận ra hắn không thuộc về ngôi đền cổ này.

“Chào buổi tối, tiểu thư.”

Dù hắn nói bằng tiếng Anh, nhưng Diana vẫn nhận ra được âm điệu châu Âu trong giọng nói, mặc dù cô không thể xác định được nguồn gốc cụ thể.

“Chào buổi tối.”

Diana không tiếp tục tiến tới, mà vòng qua hắn, chầm chậm đi về hướng lối ra. Nhưng người kia lại lên tiếng:

“Nếu là ta, ta sẽ không tiếp tục đi về phía trước.”

Diana quay lại, thấy người đàn ông với mái tóc bạc kỳ lạ. Vẻ ngoài của hắn không phải kiểu đẹp một cách thoát tục, mà là có phần bệnh trạng. Nhưng khác với những người mắc bệnh bạch tạng, hắn mang một vẻ đẹp kỳ ảo như được ánh trăng yêu chiều.

Bầu trời đêm xuất hiện làm nổi bật hình dáng của mặt trăng, ánh trăng xuyên qua những cột đá tàn khuyết, vuốt ve mái tóc anh ta, biến chúng thành màu bạc ảo diệu. Diana nghĩ, đây chắc hẳn là người trong lời tiên tri của Alice.

Với cảm giác an toàn là ưu tiên hàng đầu từ khi còn nhỏ, Diana luôn chuẩn bị cho sự yên ổn của mình, giống như một nai con sống trong nỗi lo sợ thường trực. Lâu đài Mystis và sự bảo vệ mạnh mẽ của gia đình, là nơi an toàn nhất đối với cô. Nhưng khi không có người thân bên cạnh, cô chưa từng nghĩ mình nên làm gì.

Diana chậm rãi tiếp cận người đàn ông, thân thiện nói: “Nơi này sắp đóng cửa, ngài không định rời đi sao tiên sinh?”

Cô không định tiết lộ việc mình biết về sự tồn tại của ma cà rồng, chỉ cần làm quen với người này là đủ. Theo dự đoán của Alice, hắn sẽ bảo vệ cô và Diana tin tưởng vào điều đó mà không có bất kỳ lý do nào.

“Cô sẽ an toàn hơn nếu ở đây.” Người đàn ông bất ngờ đưa tay ra, mời cô tiến lại gần.

Ma cà rồng có sức hấp dẫn bẩm sinh đối với con người, đó là lợi thế của giống loài. Diana dường như bị mê hoặc, cô chậm rãi tiến lại gần nhưng không đưa tay cho hắn.

"Tôi tên là Diana, là một nhà khảo cổ ở đây, ngài là khách du lịch à?" Cô cố gắng tỏ ra thoải mái, tạo một bầu không khí tự nhiên và thân thiện.

Người đàn ông rút tay lại, "Không phải."

Thật lâu sau, ánh mắt hắn trở lại đống tàn tích đổ nát, trong mắt thoáng qua một chút bi thương khó nhận ra, "Chỉ là trở về chốn cũ thôi."

Diana nghĩ rằng người đàn ông này hẳn đã sống rất lâu, nếu đây là chốn cũ của anh ta, có lẽ hắn biết đã từng có chuyện gì xảy ra ở đây. Điều này sẽ là một sự giúp đỡ to lớn cho công việc khảo cổ của cô.

Vì vậy, Diana càng muốn duy trì mối quan hệ tốt với hắn, cô tiếp tục hỏi: "Xin hỏi ngài tên là gì?"

"Cai."

Ngay cả tên gọi cũng đậm chất Hy Lạp cổ điển nhưng Diana cho rằng đó có thể không phải là tên thật của hắn, dù chính cô cũng chưa hoàn toàn thành thật.

"Ngài vừa nói tôi ở đây sẽ an toàn hơn, chúng ta đang gặp nguy hiểm sao?"

Caius cười khẩy: “Rất khó có nguy cơ đó.”

Diana nghi ngờ nhìn hắn nhưng đối phương lại ra hiệu cho Diana khoác tay mình: "Cô có phiền nếu đi dạo cùng ta không, tiểu thư Diana?"

“Rất hân hạnh.” 

Động tác của Diana mang theo chút do dự, khi cô chầm chậm khoác tay hắn, cơ thể bắt đầu run lên không kiểm soát được. Nhưng chỉ trong chốc lát, trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm giác ấy đã lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại một luồng lạnh lẽo trong lòng.

"Cô ổn chứ?" Caius hỏi Diana.

Cô không kiềm chế được mà nắm chặt tay áo hắn: "Không sao."

Caius dẫn cô đi về phía ngoại vi của ngôi đền. Họ sánh bước dọc hàng rào, xa xa là ánh đèn thị trấn ấm áp rực rỡ. Trên cao, những vì sao lấp lánh hòa vào nhau và vầng trăng hè đang vươn mình, nhìn xuống mặt biển mênh mông như một tấm thảm trải dài.

"Diana, cái tên thật thú vị."

Diana vốn nghĩ rằng cuộc dạo chơi sẽ có phần nhàm chán bởi Cai trông không mấy thân thiện, thậm chí có chút đáng sợ nhưng lúc này, hắn có vẻ khá vui.

"Thật sao? Vì sao ngài lại nói vậy?"

"Quý cô thân ái, chúng ta đang ở Hy Lạp. Diana là tên La Mã của nữ thần mặt trăng Artemis trong thần thoại Hy Lạp, ta nghĩ cô biết điều đó."

Nói rồi, hắn chỉ lên vầng trăng, khóe miệng nhếch lên, sắc đỏ trong mắt bị bóng trăng làm dịu đi trông hiền hòa hơn nhiều.

"Đúng vậy, nữ thần mặt trăng xinh đẹp và thánh thiện, cũng là nữ thần săn bắn. Nghe nói nếu những người thợ săn cầu nguyện nàng sẽ săn được con mồi họ muốn."

Caius tiếp lời: "Thật sao? Nếu bây giờ ta cầu nguyện nàng, liệu ta có săn được con mồi tốt không?"

“Ngài muốn săn con gì?”

Caius đột ngột siết chặt cánh tay của Diana, cứng rắn như băng khiến cô hoảng sợ. Cảm giác như có vô số bàn tay lạnh lẽo bám sau lưng, khiến Diana không ngừng run rẩy.

“Đương nhiên là cô, Diana.”

Người đàn ông không dùng sức, một tay nhẹ nhàng đặt lên cổ cô. Cảm giác ấm áp và dòng chảy của máu truyền đến lòng bàn tay, khiến cơn khát máu của ma cà rồng bùng phát mạnh mẽ. Hắn kìm hãm cô trong lòng ngực, răng nanh xuất hiện và khi ánh trăng bị mây đen che khuất, đôi mắt đỏ hiện ra, gào thét trong cơn khát nguyên thủy.

Diana sợ hãi đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể dựa vào cơ thể lạnh lẽo trước mắt mình. Đúng vậy, sợ hãi, tại sao bây giờ cô mới nhận ra đó là sự sợ hãi? Phải chăng lời tiên tri của Alice đã sai?

Răng nanh hoàn toàn lộ ra, những mũi nhọn áp sát vào chiếc cổ mềm mại của Diana, gần như sắp đâm thủng đến mạch máu. Cô bị dọa đến mức không thể mở miệng, chỉ biết run rẩy và nức nở.

Khác với dự đoán của cô, ma cà rồng không tiếp tục tấn công. Caius đột nhiên thu hồi răng nanh, từ bỏ mùi vị thơm ngon của con mồi. Đôi môi lạnh lẽo vô tình chạm vào cô, nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

“Giờ mới biết sợ hãi, liệu còn cơ hội nào không?”

Giọng điệu đùa cợt của hắn khiến Diana tỉnh lại từ cơn sợ hãi. Cô nhận thức được tình cảnh của mình, vội vàng dùng hai tay che chắn chiếc cổ nhưng ma cà rồng không có ý định buông tha.

“Ngài không thể ăn tôi.”

“Tại sao?”

“Tôi là người của gia tộc Ora. Nếu ngài dám tổn thương tôi, gia đình tôi sẽ khiến ngài tan xương nát thịt.”

Diana cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ uy hiếp nhưng âm thanh phát ra lại yếu ớt, giống như một đứa trẻ đang than vãn.

Caius giả vờ ngạc nhiên, “Ồ! Hóa ra là gia tộc Ora. Đáng tiếc, ta không sợ họ.”

“Vậy ngài có sợ Volturi không?”

Diana cố gắng tận dụng phương án cuối cùng của mình: “Volturi thì ngài chắc phải sợ rồi. Tôi nói cho ngài biết, gia tộc Ora được Volturi bảo vệ. Nếu ngài giết tôi, ngài đang thách thức quyền uy của Volturi. Họ chắc chắn sẽ không buông tha cho ngài.”

“Cô hiểu biết về Volturi nhiều lắm sao?”

Diana không nhận ra rằng mình đã bắt đầu trò chuyện với ma cà rồng có vẻ muốn giết mình. Có lẽ để tự trấn an, cô bắt đầu nói nhiều hơn, gần như kể hết những gì mình biết.

“Ngài có biết ông nội của tôi, Juan không? Ông là một trong những ma cà rồng tân sinh mạnh mẽ nhất từ trước đến nay. Chỉ chưa đầy một phút sau khi bị cắn, ông đã biến đổi thành công và giết chết một ma cà rồng Romania, đồng thời đẩy lùi hai tên khác. Mặc dù ông đã qua đời vì bị Blood Hunter hãm hại, nhưng bà của tôi! Công tước Elsa! Bà có độc tố của ông nội trong người, bà cũng mạnh mẽ như ông! Còn các thành viên khác trong gia đình tôi, họ đều là những ma cà rồng mạnh mẽ, chưa kể đến gia tộc Volturi.”

“Là đại diện cho quyền lực của ma cà rồng, tất cả các người đều phải nghe theo họ. Ba vị trưởng lão ngài chưa gặp qua đúng không? Tôi thì rồi!”

“Cô đã gặp?” Caius rõ ràng không tin.

Diana có vẻ hơi run nhưng tinh túy của việc nói dối là phải giữ vững lập trường: “Tôi chắc chắn đã gặp. Nói cho ngài biết, Aro Volturi không thân thiện như vẻ ngoài, ông ta có thể xé nát ngài như xé một con gà nướng. Còn Marcus, tốc độ của ông ấy có thể nghiền nát ngài trước khi ngài kịp phản ứng. Và Caius….”

Caius nghe có vẻ rất hứng thú “Sao cô không tiếp tục nói nữa?”

“Muốn biết sao? Bởi vì tôi không dám nói, danh tiếng của Caius chỉ cần nói ra cũng khiến người ta sợ hãi, ông ta là người tàn nhẫn nhất trong ba vị trưởng lão, là thần chiến tranh, là thú dữ điên cuồng. Số lượng ma cà rồng chết dưới tay hắn không đếm xuể và là một kẻ thích tra tấn, sẽ khiến ngài chết trong đau đớn không thể tả.”

“Thế nào? Có sợ chưa?”

Diana càng cảm thấy tuyệt vọng, trong mắt của ma cà rồng này không có chút nghiêm túc nào khi nhắc đến Volturi. Thậm chí, hắn còn nhìn cô với ánh mắt thưởng thức như chơi một trò chơi

Caius giữ Diana ổn định nhưng không buông tay, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên tàn nhẫn.

Hắn gầm lên “Nghe thấy chưa? Đây là hậu quả khi đụng đến gia tộc Ora, nếu không muốn chết thì cút đi!”

Diana lập tức nhận ra những lời này để cảnh báo các ma cà rồng khác đang ẩn nấp xung quanh đền. Ngay sau khi câu nói kết thúc, một cơn gió nhẹ thổi qua và biểu hiện của Caius dần bình tĩnh lại. Nguy hiểm đã chấm dứt.

Cuối cùng, hắn thả Diana ra, “Cô đã an toàn rồi, tiểu thư Ora.”

Diana từ từ hồi phục sau sự việc vừa rồi, chỉnh lại quần áo của mình. Mũi cô tràn ngập mùi hương của ma cà rồng này.

“Cảm ơn ngài đã bảo vệ tôi, nếu ngài không làm tôi sợ hãi như vậy, có lẽ tôi sẽ cảm kích hơn.”

Caius dường như vẫn đang thưởng thức, “Xin lỗi, ma cà rồng không phải lúc nào cũng ngửi được hương vị quyến rũ như vậy và ta thì chưa bao giờ. Máu của cô rất đặc biệt, Diana.”

Cách hắn gọi tên Diana khiến cô rùng mình, lông tóc dựng đứng. Sau khi nguy hiểm đã qua, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi ma cà rồng này, mà cái tên chết tiệt Peter đâu rồi? Đi săn mất thời gian thế sao?

Đang nghĩ ngợi, cô nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Peter đang tìm cô.

Diana quay người định đáp lại Peter nhưng tầm nhìn bị một đôi tay che khuất.

Mũi cô bị lấp đầy bởi mùi hương đặc trưng của ma cà rồng, bên tai cảm giác có gì đó đang đến gần. Trong trạng thái mơ màng, cô cảm thấy có ai đó hôn lên cổ mình lại tựa như ảo giác.

“Chúng ta sẽ gặp lại, Diana.”

Gió đêm làm tóc bay, cuối cùng hạ xuống không muốn rời đi. Những sợi tóc rơi xuống như hình dáng của gió, như thể có ai đó đã đến. Diana tỉnh lại và thấy Peter đứng trước mặt. Cô nhìn quanh, hình bóng màu bạc đã không còn.

“Em có sao không? Anh cảm nhận được khí tức của ma cà rồng lạ!”

Diana như đang thì thầm với chính mình, “Em không sao, hắn đã cứu em.”

“Hắn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play