Trúc Mã, Đừng Chạy!

Chương 17.


2 tháng

trướctiếp

Trải qua cuộc nói chuyện phiếm với nam tử ngoài cửa sổ kia, cuối cùng Dung Ức đã yên tâm, xem ra mục tiêu của bọn họ chỉ là nàng, cũng không vác Lâm Tử Khác và nhóc con Lâm Ninh tới đây. Dung Ức cảm thấy tên bắt cóc này coi như phúc hậu, chỉ phụng mệnh kẻ nào đó trói nàng, còn vì sao trói nàng tới thì nam tử kia không chịu để lộ chữ nào, điểm này khiến Dung Ức có chút đau đầu.
 
Việc sống ở đâu thì yên ở đó Dung Ức đã học được từ nhỏ, biết hiện tại bản thân không có cách nào đào thoát được, nàng cũng lười mò mẫm chơi đùa lãng phí sức lực bèn quyết định nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Không biết những người này đã động tay động chân gì trên người nàng mà khiến nàng ngoại trừ đầu ra thì tất cả các bộ phận khác không thể cử động. Sau mấy phen phàn nàn không có kết quả, nàng cũng lười mở miệng thêm nữa.
Nghỉ ngơi một đêm, sang ngày hôm sau cuối cùng Dung Ức đã có thể đứng dậy tự đi lại được, chẳng qua toàn thân vẫn mềm nhũn không thể dùng được chút sức lực nào.
“Này! Đại ca! Ta đói rồi, nếu các người tạm thời không có ý định giết ta thì lấy chút gì đó cho ta ăn trước đi chứ.” Dung Ức uể oải nằm sấp trên giường quát ra ngoài cửa sổ.
“…” Nam tử kia không lên tiếng, nhưng dường như thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân rời đi ở bên ngoài cửa sổ.
Không đến nửa canh giờ sau, nam tử kia xuất hiện bên ngoài cửa sổ lần nữa, lúc này Dung Ức mới đứng dậy trên giường đá, lê từng bước đi tới bên cạnh cửa sổ, nhận lấy một chén cơm và hai món ăn được đưa vào lần lượt từ cửa sổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp