Trúc Mã, Đừng Chạy!

Chương 18:


2 tháng

trướctiếp

Màn đêm dày đặc, Lâm Tử Khác trở lại phòng thì thấy Dung Ức đắp chăn nằm trên giường mình ngủ say sưa, hai chân và nửa người đều lộ hết ra ngoài, y hơi nhíu mày, trước mắt trời đã vào thu, nàng ngủ như vậy không sợ lạnh sao?
 
Đối với việc Dung Ức không định giờ xuất hiện trong phòng của mình, Lâm Tử Khác đã chẳng muốn nói nữa, giống như khi còn nhỏ, nàng luôn lén vào phòng y khi y ngủ, nằm trên giường y đánh một giấc. Nhớ lại khi còn nhỏ, giữa hai đầu lông mày của Lâm Tử Khác giãn ra, cũng may ông trời đối xử với y không tệ, bao năm qua nàng vẫn không thay đổi. Y nhẹ nhàng kéo lại tấm chăn một lần nữa che trên người nàng. Dường như cảm nhận được có người đang tranh đoạt chăn với mình, Dung Ức bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, cuối cùng vẫn không tỉnh lại, mà là lật người tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ mơ màng.
Tay niết chăn của Lâm Tử Khác khi chạm tới gò má trơn mịn của nàng bỗng giật mình, dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt của nàng dường như thấp thoáng tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Y nhẹ nhàng gạt đi những lọn tóc lòa xà bên má nàng, nhìn chăm chú khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của nàng.
Y luôn cho rằng Dung Ức thật ra rất đẹp, chỉ là tính cách hiếu động của nàng càng hấp dẫn chú ý của người khác hơn là dung mạo của nàng. Y hiểu rất rõ, thật ra bản thân y từ trước đây rất lâu đã đặt trao trái tim của mình cho nàng, chẳng qua do thói quen từ nhỏ, cho dù khi gặp lại trong lòng vẫn rung động, nhưng y vẫn luôn dùng vẻ mặt lạnh lùng đối mặt với nàng, trừ điều này ra, y thật sự không biết nên dùng phương thức gì tiếp xúc với nàng. Có lẽ trong tiềm thức, y hi vọng Dung Ức có thể vẫn luôn chạy theo đuổi y.
Chẳng qua khi phát hiện Dung Ức mất tích, y hầu như đã tìm khắp toàn bộ thành Úc Châu mới tìm thấy nàng hôn mê bất tỉnh, khi đó y mới biết được suy nghĩ của bản thân ngu xuẩn tới cỡ nào, khi đó y chỉ có một suy nghĩ, nếu có một ngày nàng bỗng nhiên biến mất trong sinh mệnh của y, vậy thì y sẽ hối hận bao nhiêu khi lúc trước không đối xử thật tốt với nàng, bảo vệ tốt cho nàng.
Ngày đó khi trời còn chưa sáng, y chỉ mơ hồ nhớ rõ dường như Dung Ức vẫn luôn chăm sóc khi y phát sốt, khi tỉnh lại lại không nhìn thấy Dung Ức đâu, chỉ thấy được Lâm Ninh với hai mắt đỏ bừng. Thấy y tỉnh lại, Lâm Ninh như tìm được người đáng tin cậy, khóc lóc nói: “Đại tỷ ngốc không thấy đâu nữa, con nhặt được cái này ở bên cạnh nhà xí.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp