“Còn lộn xộn nữa cả hai chúng ta đều không thể lên được đâu.” Lâm Tử Khác không thể nhịn được nữa phải lên tiếng cảnh cáo người nào đó còn đang liều mạng giãy giụa.

Dung Ức nghe thấy giọng của Lâm Tử Khác, lúc này mới dám thực sự mở mắt ra, cảm giác được cánh tay của y đang siết chặt eo của mình, hai người gần như dán với nhau, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên. Tuy nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng dù sao cũng đã ngừng giãy giụa, để mặc cho Lâm Tử Khác ôm nàng bơi tới mép thuyền.

Lúc này Thẩm Ngạn đang du hồ cùng thê tử chưa qua cửa dưới sự sắp xếp của cha mẹ hắn. Hắn vốn dĩ đang buồn ngủ lại nghe thấy được một loạt tiếng động không tính là nhỏ nơi mặt hồ, trong ánh mắt xuất hiện ý nghiền ngẫm, nhưng khi nhìn rõ người rơi xuống nước chính là Dung Ức thì sự nghiền ngẫm trong ánh mắt biến thành kinh hoảng, cuống quít gọi người chèo thuyền chèo ngang qua đó.

 

Thê tử đúng chuẩn của hắn – Liên Vân nghe thấy loạt tiếng động kia cũng thò đầu nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử y phục tán loạn đạp nước, mà nam tử bên cạnh nàng dường như đang ẩn nhẫn điều gì đó, trong đôi mắt hạnh kiêu ngạo của nàng ta không hề che dấu sự khinh bỉ chút nào, thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Ngạn thì hừ lạnh một tiếng đi vào trong lán thuyền.

Thẩm Ngạn thấy bóng lưng thẳng tắp của Liên Vân thì bất lực thở dài, sau này thật sự phải sống cùng với vị tiểu thư quan gia mắt mọc trên đỉnh đầu này sao?

Lúc cậu bé Lâm Ninh nhìn thấy bóng dáng thuyền nhỏ chèo tới thì hưng phấn nhảy dựng lên, giơ cánh tay nhỏ mập mạp lên hô to: “Thẩm Ngạn thúc thúc!”

Vừa nhảy lên một cái thì cái thuyền nhỏ lay động một hồi, cậu bé “tủm” một tiếng lật từ trên thuyền xuống.

Thẩm Ngạn lau mồ hôi! Tình huống gì đây?

Ba người được Thẩm Ngạn vớt từ dưới nước lên ngồi chật vật trên thuyền, chỉ trong chốc lát chỗ ngồi đã tạo thành một trũng nước nhỏ, Thẩm Ngạn phê phẩy cây quạt rách kia của hắn cười đến mức lẳng lơ, lại gần Lâm Tử Khác nhìn một hồi, hỏi: “Xin hỏi một chút mấy người đang chơi trò gì vậy?”

“Ta cảm thấy huynh nên tìm hai bộ y phục tới đây trước thì hơn.” Dung Ức cảm thấy Thẩm Ngạn quá không hiền hậu. Khí trời ngày hè mặc dù không lạnh, nhưng hiện giờ cả người bọn họ đều ướt sũng, chỉ một làn gió nhẹ thổi qua thôi mà nàng đã không kiềm chế được rùng mình một cái. Trong tình huống như vậy, làm một người bạn thân, hắn phải nên tìm hai bộ y phục tới cho bọn họ bọc lại trước không phải sao?

“Trên thuyền không có y phục, lên bờ đi.” Thẩm Ngạn kiêu ngạo phe phẩy cây quạt nát bất kể xuân, hạ, thu, đông cũng không rời người đi vào trong lán thuyền.

“…” Dung Ức cảm thấy từ sau khi Thẩm Ngạn tuyên bố bản thân phải thành thân thì rất khô

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play