Thôn Tùng Thụ.
Nửa đêm về sáng hôm qua, ba chú cháu Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Thiệp, Tôn Điển được Lý chính Trương Mậu Đức sắp xếp ngủ ở một nhà gần đó hơn hai canh giờ, dù gì thì giữ họ ở lại thôn qua đêm là vì đề phòng lưu dân tìm cách bỏ trốn, có người võ nghệ cao cường kịp thời trấn áp, cũng không phải để mấy người họ không ngủ mà tự mình canh chừng đám lưu dân này.
Mới tờ mờ sáng Tiêu Thủ Nghĩa đã dậy, thấy Trương Văn Công đã chờ ở bên ngoài, sau khi nghe ngóng mới biết được Trương Mậu Đức đã dẫn theo hai thanh niên khỏe mạnh trong thôn cưỡi la chạy lên huyện thành, lúc này nói không chừng đã vào cửa thành, nếu mà nhanh, có khi đến trưa Tiền tri huyện đã dẫn người tới đây rồi.
Tiêu Thủ Nghĩa cảm khái nói: "Tối hôm qua may mắn là cha cháu gặp nguy không loạn, phái cháu đi tìm chúng ta, bằng không cả thôn e rằng đều... Ôi."
Trương Văn Công: "Ông ấy là Lý chính, đây đều thuộc về bổn phận chức trách, mọi người mới là ân nhân cứu mạng của thôn chúng cháu."
Tiêu Thủ Nghĩa khiêm tốn lắc đầu, ánh mắt lại dừng lại trên mặt Trương Văn Công.
Chàng thanh niên này có khuôn mặt cương nghị, rất giống người cha Trương Mậu Đức của cậu, vừa nhìn đã biết là người ngay thẳng, cha già nhà mình cũng rất tán thưởng hai chú cháu Trương Văn Công này, nhất là Trương Văn Công, trong mắt ông cụ ở vùng này chỉ có chàng trai này mới có trí dũng gần sánh bằng với cháu hai, lúc dạy bảo đều dốc hết vốn liếng ra mà dạy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT