Khi Đồng Tuệ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ngâm chân, còn có thể nghe thấy tiếng Hạ thị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe bên Tây viện —— ngoài miệng tìm A Chân hỏi, kì thực câu nào câu nấy đều mắng Lâm Ngưng Phương, mà như vậy thì ông nội hay Tiêu Thủ Nghĩa cũng không tiện để quản bà ấy.
Bình tĩnh mà xem xét, Đồng Tuệ có thể hiểu Lâm Ngưng Phương không hợp với gia đình này, cũng có thể hiểu được sự kìm nén và lửa giận của Hạ thị, thậm chí hiểu cho phận ăn nhờ ở đậu của A Chân.
Thiên kim phủ Thừa tướng cũng được, bách tính bình dân cũng được, trái tim con người cũng đều là thịt, ai cũng đều có hỉ nộ ái ố.
Lau chân, Đồng Tuệ đi giày vào ra cửa sau của Đông sương phòng hắt nước, lại múc một gáo nước xối sạch chậu rửa chân, đặt sang bên cạnh chờ Tiêu Chẩn trở về dùng.
Hạ thị vẫn còn tiếp tục chửi bới, Đồng Tuệ đã chui vào chăn, yên lặng nhớ lại nội dung cuốn sách hôm nay xem.
Khi cơn buồn ngủ ập tới, bên Tây viện có thay đổi, chắc chắn là Tiêu Diên đã về, bởi vì Hạ thị bắt đầu mắng con trai, cũng đã đổi từ ngữ mắng.
Đồng Tuệ vừa nghe vừa mỉm cười, khi còn ở nhà mình cũng không bao giờ náo nhiệt dạng này. Thật ra cũng tốt, từ cuộc tranh cãi này cho thấy cuộc sống của mọi người trong nhà cũng không tệ, nếu mà đến cảnh thiếu ăn thiếu mặc màn trời chiếu đất, muốn cãi chửi nhau cũng chẳng có lòng dạ nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT