Buổi chiều có thể nghỉ ngơi thời gian dài một chút, Đồng Tuệ tiếp tục đọc sách. Đọc mệt rồi, đang chuẩn bị chợp mắt một chút thì Tiêu Chẩn bước vào. Đã trải qua một lần như vậy, Đồng Tuệ thực sợ hắn lại nổi hứng, che mặt ngáp một cái, nói gần như thương lượng: "Mệt quá, ta ngủ một lát, ngộ nhỡ ngủ quên chàng nhớ đánh thức ta, ta sợ lỡ giờ làm cơm tối."
Chỉ cần hắn đồng ý, sẽ không quấy nhiễu nàng.
Tiêu Chẩn: "Ngủ đi, lần khác sẽ dạy nàng cưỡi la."
Động tác trải chăn của Đồng Tuệ khựng lại, ngẩng đầu, phát hiện Tiêu Chẩn đang vươn cánh tay vén rèm ra, tức thì cuống lên: "Đợi chút, chàng, chàng muốn dạy ta cưỡi la?"
Tiêu Chẩn vẫn giữ nguyên động tác vén rèm, nhìn nàng nói: "Hôm nay không ai vào núi, hai con la đều có thể dùng, có điều cũng không vội."
Đồng Tuệ vội, giống hệt lý do ông nội không giữ lại con hươu, thịt ăn vào miệng mới thật sự là thịt, mấy loại bản lĩnh này học được vào người cũng mới là bản lĩnh thật sự.
Nàng lập tức nói: "Ta nhàn rỗi không có việc gì làm mới mệt, có việc để làm chắc chắn sẽ không mệt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play