Đào Hoa Câu phía Bắc nhờ vào dãy Long Hành hiểm trở trải dài, đó là tấm khiên chắn của thiên nhiên, đảm bảo người dân trong thôn sẽ không gặp địch từ phía sau lưng.
Tối nay hộ bị mất gà ở phía Nam thôn, hai kẻ trộm mỗi tên bắt đi hai con gà, chạy trốn theo hướng Nam.
Đàn ông trong nhà bị mất trộm đã đuổi theo ra ngoài, sau đó xóm giềng xung quanh nghe tin lục tục đến hỗ trợ, tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng có thể đuổi kịp được kẻ trộm hay không còn phải xem chạy có đủ nhanh hay không.
Trong thôn địa thế cao thấp đan xen, đại đa số mọi người đều đi theo con đường gấp khúc từ thôn ra ngoài, Đồng Quý ỷ vào quen thuộc địa thế, nhảy thẳng từ trên cao xuống. Tiêu Chẩn theo sát sau đó, bởi vì đường tắt, hai người chẳng mấy chốc đã bỏ xa người dân trong thôn, rồi bắt kịp hai cha con bị mất gà đang thở hổn hển đằng trước.
Người cha Trịnh Đại Thành hơn bốn mươi tuổi, đứa con duy nhất còn sống Trịnh Đằng mới mười sáu tuổi, gầy gầy cao cao trông không có mấy lạng thịt, còn thở hồng hộc hơn cả cha cậu ta.
Trịnh Đại Thành vừa chạy vừa nhìn về phía sau, nhận ra Đồng Quý đang chạy hùng hục như trâu, ông ấy vội vã chỉ đường: "A Quý nhanh chút đi, gà nhà chú phải dựa vào cháu rồi!"
Đồng Quý, Tiêu Chẩn như hai ngọn gió lao vút qua hai cha con.
Trịnh Đại Thành lòng sắp tuyệt vọng lại dâng lên hy vọng mới, chiến loạn qua đi trong nhà khó khăn lắm mới gom góp được chút vốn liếng, tính nuôi gà chờ đến Tết bán kiếm chút tiền, tổng cộng mới có chín con, tối nay lại bị kẻ gian trộm gần một nửa, nếu như không đuổi kịp, bà vợ ở nhà khóc ngất mất thôi.
"Phụ thân, người bên cạnh anh A Quý là ai?" Trịnh Đằng một tay đỡ đầu một tay đỡ ngực đang đau, tò mò hỏi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT