Năm nào anh ta cũng quanh quẩn giữa việc thăng chức và thăng chức thất bại.
Là người giữ kỷ lục thăng chức thất bại sáu lần trong một năm!
“Ồ, thế thì tốt rồi, từ giờ trong nhóm chat sẽ yên tĩnh hơn nhiều, tôi nhìn chán cái biểu tượng like kia rồi! Anh nói có đúng không, anh Trạch?”
Mỗi lần nói đến tăng ca, tên cuồng làm việc kia sẽ là người đầu tiên dùng biểu tượng like để trả lời..
Hơn nữa còn kéo mọi người tăng ca theo.
Cường độ làm việc của người này có thể ngang với hai người bình thường cộng thêm một con chó.
Anh ta không phải là nhân viên lập trình của bộ phận kỹ thuật chúng tôi, nhưng tuổi còn trẻ mà quả đầu kia…
Haiz, còn trọc hơn cả Đại Phan.
Tôi cảm thấy, người đã c.h.ế.t rồi, còn châm chọc làm gì.
Tôi không tiếp lời Đại Phan.
Ầm!
Phía phòng in lại đột ngột truyền đến một tiếng nổ mạnh bị đè nén!
Ngay sau đó là một làn khói đen nhẹ nhàng bay ra.
Tiểu Triệu ngồi trước mặt tôi giật bắn mình, nước mắt chảy xuống.
“Đệch, u uất dữ vậy hả? Còn làm nổ cả máy in?”
Đại Phan chậc chậc trêu đùa, trượt ghế dựa về chỗ.
Tôi chỉ thấy trái tim mình đập dồn dập, hệt như bị một sợi dây thừng trói chặt, kéo lên trên từng chút một.
Tách!
Đúng lúc này, toàn bộ đèn trong công ty đột nhiên tối đen!
Màn hình máy tính của mọi người cũng tắt ngúm!
“Á á á!”
“Chuyện quỷ quái gì đấy!”
“Cái công ty rách nát này, ông mặc kệ, cút mẹ mày đi!”
Trong nháy mắt, ai nấy đều tức giận chửi mắng.
Ban đầu, có người c.h.ế.t mà không cho rời đi, mọi người đều nhẫn nhịn.
Giờ thì cúp điện, cmn, người đang yên đang lành cũng bị dọa cho c.h.ế.t ngất!
Trong bóng đêm, tôi cảm nhận có được một cánh tay đang quơ quào lung tung, rồi chụp lấy tay tôi!
Tôi cũng xem như lớn gan, từ nhỏ đã lớn lên dưới quê, buổi tối nghe bà nội kể chuyện thời xa xưa, đã nghe được không ít câu chuyện li kì quái dị.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn sợ đến mức suýt thì hồn bay phách lạc!
“Anh Trạch, anh nói với anh Đào lần nữa đi, cho em về nhà, em muốn về nhà, hức…”
Tôi vô thức siết chặt tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Triệu.
“Tiểu Triệu, em đừng như vậy, anh đây suýt chút nữa đã bị em hù c.h.ế.t rồi!”
Nói thật, bây giờ đầu óc của tôi cũng đang ong ong, trống rỗng.
Mặc dù tôi không tin mấy chuyện ma quỷ, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi.
Chẳng lẽ, thật sự có chuyện ma quỷ?
“Đệch mợ, mấy người im lặng một chút đi! Máy in bị đoản mạch, công tắc bị sập xuống, tôi đẩy nó lên là được rồi, ngồi xuống hết đi! Sếp tổng đã nói, đêm nay dự án hoàn thành, mỗi người sẽ được thưởng hai ngàn đồng!”
Nghe thấy lời này, các đồng nghiệp vốn đang xôn xao vậy mà lại im ắng hẳn đi.
Tạch!
Khi hệ thống cấp điện được khôi phục, xung quanh sáng sủa trở lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Tiểu Triệu rút tay về, ngại ngùng quay lại nhìn chiếc túi của mình, chần chừ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đi, lại ngồi xuống.
Đồng tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, đồng tiền có thể khiến cho người ta quên mình vì nó. Hai ngàn đồng đã là tiền lương một tháng khi được chuyển thành nhân viên chính thức của Tiểu Triệu.
Mọi người lại khởi động máy lần nữa, tiếp tục làm việc hệt như những con rối gỗ.