Chỉ có một số ít cấp trên mới có quyền hạn thông báo cho tất cả mọi người.

Mà người gửi thông báo lại là một người nặc danh với ảnh đại diện đen thùi, hoàn toàn không đoán được là ai.

Định than phiền ở ngay chỗ làm à?

“???”

“Ai thế?”

“Tổng giám đốc nhân sự Sherly, cái quỷ gì thế?”

“Ai mở quyền nặc danh đấy?”

Tổng giám đốc nhân sự Sherly: “Xin lỗi mọi người, kiểm tra ngay đây!”

Trong nhóm chat lặng ngắt như tờ.

Mãi đến mười phút sau, sếp tổng của công ty chưa từng lộ diện trong nhóm chat lại xuất hiện.

Chỉ nói một câu: “Đêm nay các phòng ban thống nhất tăng ca đến 12 giờ, dự án số 1 phải hoàn thành trước thời hạn, mọi người cố gắng nhé, vất vả rồi.”

Ting ting ting!

Bên dưới lập tức xếp hàng trả lời: “Đã nhận được!”

Sếp tổng lại chêm thêm một câu: “Phòng nhân sự tính phí tăng ca theo đúng quy định.”

Trong phút chốc, cả nhóm chat dồn dập những lời ca tụng và khen ngợi.

Rõ ràng đang là mùa đông khắc nghiệt, thế mà những kẻ bợ đỡ lại tranh nhau ùa lên hệt như măng sau mưa xuân.

Nhất là cái icon "Like", ai nấy đều dùng một cách thuần thục.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy phó quản lý của phòng nhân sự đang gào thét: “Rốt cuộc kẻ nặc danh kia là ai? Lập tức điều tra ngay cho tôi!”

Tôi đang định kéo bàn phím sang, chấp nhận số mệnh, vùi đầu làm việc, cửa sổ thông báo đó lại xuất hiện.

"Nhắc nhở: Các nhân viên thân mến, đã đến giờ tan tầm!

Nếu bạn cố ý tăng ca, xin hãy tuân thủ các quy tắc dưới đây:

1. Nếu như không cần thiết, vui lòng cố gắng không tùy ý đi lại xung quanh, bởi vì ngoại trừ bàn làm việc của bạn, bất cứ đâu cũng có thể tồn tại nguy hiểm chí mạng.

2. Cấm hút thuốc ở nơi công cộng! Cảnh báo: Phòng hút thuốc tồn tại mối nguy hiểm rất lớn, tạm thời không thể sử dụng!

3. Đừng ăn cơm nhân viên! Đừng ăn cơm nhân viên! Đừng ăn cơm nhân viên! Có thể đặt cơm bên ngoài!

4. Phải cảnh giác với đồ được giao tới!

5. Đừng pha cà phê! Đừng pha cà phê! Đừng pha cà phê!

6. Thời gian chấp hành quy tắc là tới rạng sáng, giới hạn t.ử.v.o.n.g là 4 người, hy vọng mọi người có thể sống sót!"

_ Kẻ nặc danh

Lúc này, thời gian đã nhảy đến giờ tan tầm.

Lục Minh, trưởng bộ phận kỹ thuật của chúng tôi đang la hét: “Đm, là thằng tró nào làm, bố đây sẽ l.ộ.t d.a nó ra!”

Tôi và Đại Phan ở bàn làm việc bên phải liếc mắt nhìn nhau.

Đại Phan bĩu môi, quay đầu lại hỏi Diệp Đào, trưởng nhóm của chúng tôi: “Anh Đào, em tìm gã nhé?”

Diệp Đào đẩy mắt kính, còn chả thèm ngẩng đầu lên: “Nhóm của cậu Trương đang tìm rồi.”

Đại Phan đẩy bàn phím, cực kỳ khó chịu.

Trước kia Diệp Đào rất can đảm, dẫn theo nhóm chúng tôi đàn áp cả bộ phận, thậm chí cả sếp tổng cũng phải nể mặt.

Đáng tiếc, đó là trước kia.

Vị trí bên trái của tôi là thực tập sinh Tiểu Triệu vừa mới tới đây không lâu.

Đó là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, rất đỏm dáng, trong cái thời tiết lạnh buốt này mà ngày nào cô ấy cũng mang vớ dài trắng và buộc tóc hai bên như nữ sinh trung học.

Nói thật, trong ngành kỹ thuật của chúng tôi, phái nữ vốn đã là sinh vật quý hiếm cỡ gấu trúc, kiểu con gái như Tiểu Triệu quả thật trời sinh đã là gấu trúc thuần chủng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play