Nhưng chẳng còn cách nào, người ta là họ hàng của sếp lớn.
Tên ch.ó này, lần này ông ta quá quắt lắm rồi!
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng in, bên ngoài đang loạn cả lên.
“Mọe, xui xẻo kinh, đêm hôm trong công ty có người c.h.ế.t mà vẫn không cho tan làm?”
“Mấy cậu nói xem, có khi nào liên quan đến quy tắc được gửi trong nhóm chat không? Không được rời khỏi vị trí, những chỗ khác đều có nguy hiểm chí mạng ấy?”
“Đừng nói nhảm, cái đấy mà tin được sao?”
“Chờ xem đi, bất ngờ bỏ mình trong lúc tăng ca, để tôi xem công ty đè chuyện này xuống như thế nào!”
“Bộ phận kỹ thuật của chúng ta ghê gớm thiệt, lập tức ngắt tín hiệu của toàn bộ công ty luôn!”
Tôi vừa nghe thấy lời này đã lập tức rụt đầu về.
Cmn, tôi cũng là người của bộ phận kỹ thuật!
Tôi vốn tưởng rằng đã có người c.h.ế.t, tất cả mọi người sẽ sợ hãi, muốn lao ra khỏi công ty.
Tôi tuyệt đối không ngờ rằng, sự khủng hoảng của đám người kia không vượt quá ba phút.
Cả đám đều muốn hóng hớt, đều hướng ánh mắt về phía phòng in.
Đúng lúc đó, cánh cửa sổ ở phía nam khu làm việc đột nhiên mở toang ra!
Những cơn gió lạnh lẽo tháng chạp ùa vào, hệt như những lưỡi dao.
“Mau đóng cửa sổ lại đi! Lạnh vãi!”
Tôi nhìn ánh đèn màu xanh yếu ớt của tấm bảng "Lối thoát hiểm" trên góc tường, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Tiểu Triệu xê dịch ghế dựa, nghiêng người sang, trên mặt có nước mắt, mũi cũng đỏ ửng.
“Anh Trạch, em có thể về nhà không? Em rất sợ…”
Trời lạnh, lúc Tiểu Triệu cúi người còn để lộ ra lớp áo giữ nhiệt bên trong cổ áo đồng phục nữ sinh, nhưng dù vậy, ánh mắt tôi cũng không khỏi dao động.
Chỉ là tôi có một ý chí kiên định.
“Tiểu Triệu, tôi có thể hiểu được nỗi sợ của cô, nhưng nếu cô về thật, sau này có được làm nhân viên chính thức hay không, e là quyền quyết định không nằm ở tôi…”
Tôi trề môi về phía trưởng nhóm Diệp Đào.
Tiểu Triệu sững sờ, rồi cúi đầu quay lại chỗ ngồi.
Tôi loáng thoáng nghe được tiếng khóc rấm rứt của Tiểu Triệu.
Tôi mềm lòng, ngẩng đầu lên nói với trưởng nhóm Diệp Đào ngồi cách tôi ba chỗ ngồi: “Anh Đào, đã trễ quá rồi, một cô gái trẻ như Tiểu Triệu về trễ quá cũng không an toàn, hơn nữa, em cũng không có việc gì cần cô ấy làm giúp, hay là…”
Diệp Đào đẩy mắt kính, ngọn đèn lại chiếu một mảng trắng lóa lên mặt anh ta.
Giọng nói của anh ta cũng rất lạnh lẽo: “Hoặc là tăng ca, hoặc là từ chức.”
Tôi chỉ thể cho Tiểu Triệu một ánh mắt bất lực.
“Anh Trạch, anh có thấy rõ không? Em không chen vào được! Nghe nói bút bi đâm xuyên qua cổ luôn, trên máy in toàn là máu, trên trần nhà còn có mấy vết máu bắn lên!”
Đại Phan trượt ghế dựa đến bên cạnh tôi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cmn thật là kích thích, anh có biết người chết là ai không?”
“Tôi thấy rồi, nhưng không nhớ ra anh ta tên gì. Tôi nhớ là… anh ta hay mặc áo sơ mi caro xanh, thường xuyên cầm cốc trà như mấy ông già, tuổi còn trẻ mà đã hói nửa đầu…”
Đại Phan vỗ đùi: “Kẻ cuồng làm việc đã c.h.ế.t rồi?”
Nhắc đến cuồng làm việc, thoáng cái tôi đã nhớ ra.
Tên cuồng làm việc kia tên là Lý Bảo Quốc, có thể nói là ví dụ điển hình của một kẻ "cần cù bù thông minh".