Trời tờ mờ sáng.
Khói bếp lượn lờ.
Giang Miên Miên đã được thay tã, mông khô ráo rúc vào lòng mẹ, đôi tay đang ôm chặt “bát cơm” lớn, cố gắng hút sữa.
Có lẽ không phải do ảo giác, buổi sáng cho mẹ uống nước linh tuyền, mà bây giờ cảm thấy sữa thơm ngọt và nhiều hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa cũng không phải sau khi hút hai hơi thì không còn, mà bú liên tục vẫn còn, cho đến khi cô no đến mức ợ hơi, mới ngừng bú.
Sau hơn một tháng, cuối cùng cũng có được một bữa sữa no nê, Giang Miên Miên cảm thấy mình sống lại rồi.
Và chỉ mong lần sau cô có thể khóc trước khi ngâm mình trong nước tiểu….
Uống sữa xong, cô lại vươn tay đi khuấy nước suối, nhìn dòng suối chảy róc rách, trông giống như một cái bát nhỏ, hay nói đúng hơn là một cái cốc nhỏ, có một tầng mỏng dưới đáy bát, sau khi cô uống xong thì tầng đó sẽ từ từ trở lại như lúc đầu.
Uống nước linh tuyền, cô cảm giác như khứu giác của mình càng nhạy hơn.
Cô có thể ngửi thấy mùi phân và mùi sữa trên người mình….
Tần Lạc Hà nhìn thấy nha đầu đang múa may cánh tay nhỏ, không nhịn được bật cười.
Bà đứng dậy, vậy mà cơ thể không loạng choạng và cảm thấy như mình đã lấy lại sự nhanh nhẹn như trước khi sinh con.
Cũng đúng thôi, phụ nữ ở nông thôn, đâu có yếu đuối như vậy, bà cũng đã nghỉ ngơi được một tháng rồi.
Vốn dĩ Tần Lạc Hà là người chăm chỉ, sáng sớm không chỉ có dọn dẹp nhà cửa một lần, mà còn quét dọn mọi ngóc ngách trong sân, còn một hơi chẻ hết củi.
Sau khi chẻ củi xong, bà nhìn vào đống củi cho chút sửng sốt.
Có vẻ như bà khỏe hơn, không thở hổn hển nữa, chắc có lẽ là vì đã nghỉ ngơi rất tốt.
Làm xong công việc, Tần Lạc Hà ăn bánh bao với canh nấu vào buổi sáng, sau đó lại quấn một mảnh vải quanh người, quấn con gái vào trước ngực rồi đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Giang Miên Miên rời khỏi nhà, cô còn có chút hưng phấn, hít một hơi thật sâu, sau đó ngửi thấy các loại mùi phân lên men xen lẫn nhau…..
Ừm, đã quá muộn để nín thở rồi, Giang Miên Miên chỉ có thể vùi đầu vào trong lòng mẹ mình.
Đi bộ một lúc lâu, mới gặp được người, xem ra vị trí của nhà mình khá xa, không ở trong trung tâm thôn.
Dọc đường đi mẹ chào hỏi mọi người, nghe thấy người trong thôn có người gọi mẹ là “Tần thị”, cũng có người gọi “Tiểu Tần” còn có “Chị dâu Lạc Hà” “Chị dâu Giang gia” “Mẹ của Phong ca nhi”… cô cảm giác mẹ có quan hệ rất tốt với mọi người.
Đến nơi đông người, thì mùi phân mới nhạt hơn một chút, Giang Miên Miên tò tò nhìn xung quanh, đôi mắt đen láy đảo quanh.
Một bà lão tiến tới vươn tay xoa cô, túm lấy bắp chân của cô.
Giang Miên Miên giật mình, khuôn mặt bà lão đầy nếp nhăn, trông có hơi đáng sợ, nhưng đôi mắt rất hiền từ.
Giang Miên Miên bị ngón tay khô ráp nắm lấy bắp chân cũng không đẩy ra mà chỉ tò mò nhìn đối phương.
Bà lão nhẹ nhàng bóp chân của tiểu Miên Miên nói: “Có lực, linh hoạt, là đứa trẻ có phúc.”
Tần Lạc Hà cười nói với con gái: “Đây là Thái thúc bà của con, bà nói con có phúc, chắc chắn con sẽ may mắn.”
Giang Miên Miên há to miệng, ê a ê a, cánh tay và chân đều vùng vẫy.
Không một lời khen cô đẹp, vậy cô không có xấu đó chứ?
Đây là lần đầu tiên Tần Thị ôm con ra ngoài sau thời gian ở cữ, hôm qua còn nghe bà mối Lục thẩm nói đứa nhỏ nhà họ Giang nuôi không sống nổi, vừa đen vừa gầy giống như con chuột vậy, cho nên mọi người đều tò mò kéo đến xem.
Khi nhìn thấy cô bé bọc trong tã, có hơi đen và gầy, nhưng thời buổi này không thường thấy trẻ con mập mạp, đen gầy mới là bình thường, đứa bé này trông rất hoạt bát nhanh nhẹn, không khóc không quấy, rất khỏe mạnh, làm cho mọi người rất thích.
Vốn dĩ mẹ của A Thúy đang khoe khoang A Thúy nhà bà ấy chuẩn bị đến phủ thành sống sung sướng thì bây giờ thấy sự chú ý của mọi người đã chuyển hướng.
Bà ấy cũng đến xem thử.
Xùy cười nhạo một tiếng, vừa đen vừa gầy thì có gì mà đẹp,
“Chậc chậc, Lục thẩm nói tuy thô nhưng thật, đứa nhỏ này nhìn có vẻ không dễ nuôi, mẹ của Phong ca nhi ăn rất khỏe nhưng sao không giữ lại một chút nào cho đứa nhỏ vậy, đứa nhỏ đen gầy như vậy, nếu Diệp lão gia ở phủ thành có thể nhìn trúng Du tỷ nhi nhà ngươi, thì có thể bốc một ít thuốc cho đứa nhỏ này, để nó khỏe mạnh hơn một chút.”
Mẹ của A Thúy vừa nói vừa sờ chiếc trâm bạc mới trên tóc của mình.
Một cây trâm bạc cũ có hai tua treo trên đó nhưng cũng rất gây chú ý trong thôn.
Người mà mẹ của A Thúy ghét nhất trong thôn chính là Tần Thị, hai người còn có chút hiềm khích nhỏ, mỗi ngày bà ấy đều khoe khoang về con gái A Thúy của mình, luôn so sánh với Giang Du, nói Giang Du vừa lười vừa tham ăn, còn nói con gái A Thúy của mình vừa siêng năng, biết tiết kiệm và biết quản lý việc nhà.
“Mẹ của A Thúy, chiếc trâm này của ngươi thật đẹp, chắc cũng không ít tiền.” Một bác gái cười gượng đổi chủ đề.
Giang Miên Miên tò mò nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là mẹ của A Thúy, người mà mẹ nói muốn đánh gãy chân đây sao, nói chuyện thực sự rất đáng ghét.
Trên mặt dường như còn thoa phấn nhưng không đều, xương gò má rất to, làn da cũng xem như là trắng nhưng nhìn có vẻ rất khó gần.
Vẫn là gương mặt lớn của mẹ nhà mình thuận mắt hơn.
Giang Miên Miên nhanh chóng ngẩng đầu lên hít mẹ mình một cái.
“Cái này cũng không có gì, Lục thẩm bà còn nói chờ sau này A Thúy đến phủ thành, trâm bạc ở Phủ thành mới đẹp. Lão gia ở Phủ Thành có một ngôi nhà lớn có bốn viện, bốn viện đó các người có biết không? Phòng của người hầu nhà họ ở còn lớn hơn nhà của chúng ta, ai da, mẹ Phong ca nhi à, ta nghe nói Lục thẩm có đến nhà ngươi, nhưng không thích Du tỷ nhi nhà ngươi, nói Du tỷ nhi nhà ngươi ngu ngốc, không giống A Thúy của nhà ta, vừa thông minh lại biết làm việc.”
Lần này Tần Lạc Hà cũng không có tức giận, ngược lại còn ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng đong đưa, vừa cười nói: “Đúng vậy, Lục thẩm bà nói sẽ cho tám mươi lượng bạc, mà Du tỷ nhi của nhà ta thì lại có chút ngốc, thật đáng tiếc.”
Mẹ của A Thúy đang khoe khoang thì đột nhiên sắc mặt tối sầm lại, tám mươi lượng sao? Lão tú bà kia nói cho mười lượng, thì ra trắng trợn tham bảy mươi lượng bạc, có lý nào như vậy được!
Sắc mặt mẹ A Thúy lập tức thay đổi, cũng không rảnh khoe khoang nữa mà chạy đến nhà Lục Thẩm.
Chắc là muốn tìm bà ấy tính sổ.
Mọi người cũng chạy theo xem náo nhiệt.
Tần Lạc Hà ôm Giang Miên Miên nói phải về nhà nấu cơm.
Không có hứng thú xem, Giang Miên Miên ở trong lòng mẹ mơ màng sắp ngủ.
Cô nửa tỉnh nửa mê cảm giác được mẹ đang bước đi, giống như lúc cô ngồi xe buýt đi học vậy, lắc lư làm cho cô chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, thì đã thấy mình đã được đặt trên lưng mẹ.
Mẹ buộc mảnh vải vào lưng mình, trông còn tốt hơn đai địu em bé hiện đại, rất chắc chắn.
Nhưng động tác của mẹ lúc này có chút mạnh bạo nên cô bị đánh thức.
Mẹ nhấp nhô lên xuống giống như đang đào hố vậy.
Mà tiểu Miên Miên đang nằm trên lưng đột nhiên cảm thấy muốn đi ị, nên há miệng gào khóc.
Cô gào lên khiến mẹ giật mình.
Tần Lạc Hà vội vàng đặt đứa bé xuống, thấy mặt cô đỏ bừng, mông cong lên, biết cô muốn đi ị.
Đứa nhỏ này thật sự rất dễ nuôi, Tần Lạc Hà ôm và dang hai chân cô ra, bắt đầu dỗ cô đi ị.
“ Xi xi xi, bé con, ị phân đi, xi xi xi……….”
Giang Miên Miên ị xong, thoải mái và tỉnh táo hơn, sau đó cô được mẹ cõng sau lưng, tiếp tục đong đưa.
Cô còn nghĩ mẹ sẽ về nhà, nhưng mẹ đang trồng trọt đây sao?
Thật sự là một người chăm chỉ.
Nhìn mẹ đào đất cũng rất thư giãn, Giang Miên Miên không nhịn được ê a ê a đệm theo: “Đào, đào trong vườn hoa nhỏ,…. Đào và đào…”
Tần Lạc Hà nghe con gái tiếng con gái ê a thì đào nhanh hơn.
Thấy mẹ đào một cái hố vừa sâu vừa lớn?
Thật sự rất sâu, đây là muốn trồng…. người sao, với chiều sâu này sao??
Sau đó thấy mẹ trải cỏ mục, các loại bụi đất lên trên, khiến cho nó trông giống như mặt đất bằng phẳng, một lúc sau, không thể nhận ra khác biệt so với khu vực xung quanh.
Giang Miên Miên không khỏi nhìn trái nhìn phải, nhưng ngặt nỗi hướng quay đầu và tầm nhìn bị hạn chế.
Hơn nữa lần này, nếu không ngửi thấy mùi phân của mình mới vừa ị thì cô đã không nhớ cái hố mà mẹ mình vừa mới đào ở đâu.
Đào hố xong, mẹ liền cõng cô về nhà.
Dọc đường về có cảnh hoàng hôn, có cây cối.
Nghe mẹ ngân nga bài hát:
“Trên đất vàng, cỏ xanh mọc lên, bé con nhà ta vừa béo lại vừa tròn, vừa béo lại vừa tròn…..”
Giang Miên Miên cũng không nhịn được ê a ê a muốn ca hát:
“Nếu có kiếp sau, tôi sẽ đào một cái hố trên con đường mà bạn phải đi qua…..”