Ngày kế tiếp.

Trời còn chưa sáng,  côn trùng cũng còn đang ngủ, sương còn chưa ngưng tụ.

Cha của Giang Miên Miên, con trai thứ hai của nhà họ Giang, Giang Trường Thiên đã đi làm công.

Giang Miên Miên được bọc lại như một chiếc bánh chưng, nhìn cha mình đầy mê mang.

Mặc dù trời tối nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Điều này chứng tỏ linh tuyền không phải là hư ảo, bây giờ tuy cô vẫn còn mơ màng nhưng thị lực lại tốt hơn.

Nó không còn giống như bị bao phủ bởi một lớp ghèn nhìn gì cũng mơ hồ nữa.

Quá sớm.

Cô há miệng ngáp một cái, sau đó má cô bị véo.

“Miên Miên, cha đi làm nhé, khi về sẽ mang đồ ăn ngon cho con.”

Giang Miên Miên lanh lợi “ê a ê a” đáp lại.

Giang Trường Thiên rất ngạc nhiên, đứa con gái này quá thông minh, không kiềm được véo khuôn mặt con gái mình lần nữa.

Giang Miên Miên: ………….

Dù cha đẹp trai, nhưng việc véo mặt người khác là không đúng nha.

Sau khi tiễn cha đi, cô được mẹ cho bú sữa, cho đi tiểu một lần rồi lại đi ngủ.

Chờ khi cô tỉnh lại, thì trời đã sáng

Cô nằm trong chiếc chậu gỗ quen thuộc, được đặt dưới mái hiên, còn mẹ thì đang chẻ củi.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng mẹ đang giơ một chiếc rìu trong tay, chẻ đôi cây gỗ to kia ra làm đôi, rồi tiếp tục chẻ ra làm đôi, cho đến khi nó chỉ còn to bằng cánh tay của cô, từng cây từng cây bị chẻ ra, nhìn cũng rất thư giãn.

Vốn dĩ cô chỉ mới hơn một tháng, cũng không có gì căng thẳng, nhưng nhớ đến ngày hôm qua bà tử kia đã nguyền rủa cô không lớn được….

Gia đình này quá nghèo.

Cô còn nhỏ như vậy, còn chưa biết nói huống chi là làm gì, nhưng nếu bây giờ cô mở miệng nói thì cũng rất đáng sợ.

Cô chỉ có thể nằm trong chậu gỗ xem mẹ dùng rìu chẻ củi, nhìn một lúc lâu, cô lại ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy, bú sữa đi ngủ, vô thức đi tè, ị phân, xem mẹ làm việc, xong đến tối.

Anh cả Giang Phong về nhà đầu tiên.

Sau đó là chị Giang Du, cuối cùng là cha.

Anh cả Giang Phong không có công việc đàng hoàng, đi ra ngoài lăn lộn một ngày.

Chị Giang Du vẫn đến nhà địa chủ Lưu phụ việc bếp núc, hôm nay đã trộm một miếng thịt nhỏ về…

Cha thế mà lại đã mang về cho cô một bình sữa dê nhỏ….

Anh cả cũng không về tay không, cầm về ba sợi dây màu đỏ, một đưa cho mẹ, một dây đưa cho chị, dây còn lại đương nhiên là cho cô, quàng vào trên tả lót của cô.

Giang Miên Miên nhìn thấy sợi dây đỏ, vươn tay nhỏ của mình ra muốn nắm lấy nó, tuy nhiên bàn tay của cô giống như tay mèo máy, khi duỗi ra thì khó giữ được, mà giữ được rồi duỗi ra thì sợi dây màu đỏ sẽ rơi ra, cô vô cùng vui vẻ giằng co với sợi dây đỏ.

Giang Phong thấy em gái mình thích thú, thì rất vui vẻ nói: “Hôm nay con đi chợ, giúp người ta làm việc nên người ta tặng quà cảm tạ.”

Lão cha Giang Trường Thiên hừ một tiếng, mắng: “Con lại đi giúp cô nương ở Lệ Xuân Viện lừa khách à!”

Giang Miên Miên rất khó khăn mới nắm được sợi dây đỏ, khi nghe được lời này thì buông ra cũng không được, mà nắm lấy thì cũng không xong, có chút mờ mịt.

Công việc của người anh mày rậm mắt to này hoặc nhiều hoặc ít nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô.

Tuy nhiên, Giang Phong lại không cười hi hi ha ha như ngày thường để ngắt lời.

Mà nghiêm túc nói:

“Lần trước bị mẹ đánh con đến nổi suýt không xuống giường được nên đương nhiên con không còn đến đó nữa. Lần này thật sự là chuyện đứng đắn, từ trước đến giờ Lục thẩm bà là người không có lợi sẽ không dậy sớm, lại coi thường chúng ta, lần này thế mà lại nhắm vào Du tỷ nhi, nên nhất định con phải đi hỏi thăm tình hình, cho nên mới đến Lệ Xuân Viện, nơi đó có thông tin nhanh nhất.”

Mẹ đang giơ rìu thì cũng buông xuống.

Giang Du cũng tò mò nhìn về phía anh trai mình.

“Ngô lão gia ở phủ thành này có một đứa con trai ngốc nghếch, bình thường thì còn ngoan ngoãn, nhưng một khi phát bệnh thì không kiểm soát sức lực của mình, trước đó có đánh chết một tì nữ, vì vậy ông ta mới đến nơi hoang vu hẻo lánh như chỗ chúng ta để mua một tì nữ, nói muốn tìm người có ngoại hình đầy đặn ưa nhìn, sẽ cho 50 lượng bạc.”

“Bốp” Giang Du đập mạnh chiếc chày gỗ trong tay xuống quần áo, phát ra một tiếng vang.

“Lão tú bà này dám lừa con bán lấy tiền, người ta cho 50 lượng đó nha! A a a! Lần sau nếu để con thấy bà ta, con phải xé xác bà ta ra.”

Giang Trường Thiên có chút không nói nên lời nhìn cô con gái lớn nhà mình, đầu óc của đứa con gái này có hơi không cứu được, tiền là là vấn đề sao? Vấn đề ở đây là nếu bị lừa bán thì sẽ mất mạng.

Giang Du tức giận đập chày gỗ xuống mấy cái rồi đột nhiên đứng dậy:

“Hôm nay A Thúy còn khoe với con, nàng ấy chuẩn bị đi phủ thành hưởng phúc, mặc dù nàng ta vừa ích kỷ vừa phiền nhưng không thể để nàng ấy bị lừa như vậy, con phải đi nói cho nàng ấy!”

Giang Du đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài.

“Loảng xoảng!” Chiếc rìu lớn của Tần Lạc Hà chẻ đôi một khúc củi lớn, những mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

 Trán của mẹ đầy mồ hôi, gương mặt tròn đỏ bừng, ánh mắt đỏ ngầu.

Không có la hét, cũng không chửi bới như bình thường mà chỉ bình tĩnh nói: “Ăn cơm trước đi, con đừng có đi, nếu con đi có khi nàng ta còn nghĩ rằng con không muốn nàng ấy sống tốt, nên con đừng có xen vào việc này.”

Sau đó cả nhà thế mà thực sự nghe lời thu dọn đồ đạc và đi ăn tối.

Lúc này Giang Miên Miên có một cảm giác, không nên đánh giá mẹ mình qua vẻ bề ngoài được, bình thường cô còn nghĩ rằng người cha đẹp trai của cô là người nắm quyền trong gia đình, không ngờ lại là người mẹ có bề ngoài thường thường này.

Cơm tối không có ngon như ngày hôm qua, một nồi đồ ăn, nhưng chỉ có một miếng thịt nổi trong đó, không ai ăn, cuối cùng rơi vào chén của mẹ.

Bây giờ Giang Miên Miên có nước suối dằn bụng nên cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Nhưng vẫn cảm thấy nước suối không thể thay thế sữa được, bú chưa no.

Điều kiện nhà mình quá nghèo, nên sữa mẹ rõ ràng cũng không đủ.

Cô cảm giác rất đói.

Vì để có nguồn sữa dồi dào và tốt cho sức khỏe, nên Giang Miên Miên đã lên kế hoạch, buổi tối lúc đi ngủ sẽ bí mật làm một vài động tác nhỏ, nhưng kết quả mình lại ngủ trước.

Sáng sớm hôm sau, khi cha thức dậy cũng đánh thức cô, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt tròn đang ngủ say của mẹ, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, cô dùng sức vươn tay đến môi của mẹ, tưởng tượng ra cảnh nước linh tuyền chảy ra, quả nhiên liền nhìn thấy dòng nước suối trong chảy vào trong miệng mẹ, mẹ vô thức nuốt nó.

Sau đó cô chợt cảm giác cơ thể mình có một mảng ấm nóng…chết tiệt, cô vừa tưởng tượng ra nước linh tuyền chảy ra, vừa đái dầm.

Toàn thân của cô từ mông đến chân đến sau lưng đều nóng hầm hập….

Cô ngâm mình trong nước tiểu mới mẻ của mình!!

Giang Miên Miên gân cổ lên bắt đầu khóc: “Oa oa oa oa……”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play