“Trên đất vàng, cỏ xanh mọc lên, bé con nhà ta vừa béo lại vừa tròn, vừa béo lại vừa tròn……”

Lắng nghe giai điệu ngân dài và nhẹ nhàng của mẹ.

Không ngoài dự đoán, Giang Miên Miên lại ngủ thiếp đi.

Đến khi cô tỉnh lại.

Trời đã tối rồi.

Trong chiếc chậu gỗ quen thuộc.

Có hơi đói.

Cô từ từ đưa ngón tay vào miệng, bắt đầu mút ngón tay, có nước linh tuyền, cũng có chút mặn……

Mút được một lát, cô liền muốn đi ị, mặt đỏ bừng, muốn khóc lên để báo động trước, nhưng kết quả là cổ họng và mông đồng thời dùng lực… và cực kỳ trơn tru.

“Oa oa oa oa!”

 Cô dùng tiếng khóc để che đậy âm thanh ị phân của mình.

Chị gái Giang Du đang đứng trước mặt, bịt mũi nói: “Chẳng phải nói trẻ em ị không thối sao, sao muội muội lại ị thối đến thế!”

Mặc dù chán ghét nhưng nàng vẫn nhanh chóng thay đổi tã phân.

Vẻ mặt Giang Miên Miên vô tội, cũng có hơi thối.

Giang Miên Miên cảm giác được hai chân của mình bị nâng lên, tỷ tỷ rất cẩn thận, lau còn nhẹ nhàng hơn so với mẹ.

Sau khi lau xong, cô cũng không còn cảm thấy dính trên mông, chắc là lau rất sạch sẽ rồi.

Tiểu Miên Miên được lau khô xong thì lại mút ngón tay một lúc, vậy mà ngón tay còn mặn hơn nữa? Hừ hừ hư ~!

Cuối cùng mẹ cũng xuất hiện, cô thỏa mãn ôm khẩu phần ăn của mình, khẩu phần hôm nay tương đối dồi dào, (phân cũng nhiều như vậy mà) cô lại vui vẻ, ăn xong không khỏi cười toe toét.

Cô không thể kiềm chế được biểu cảm của mình, mà cười ngốc nghếch.

Hôm nay đi ra ngoài hóng gió và ngắm nhìn thế giới, bây giờ cảm thấy có chút hưng phấn, muốn hóng hớt cha mẹ trò chuyện, muốn biết sau khi dược liệu bị mất thì chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, nhưng đợi mãi đợi mãi cho đến khi ngủ thiếp đi mà cũng không nghe thấy nói gì.

Cô lại ị thêm một lần nữa, một ngày nữa lại trôi qua, thật êm đềm.

Sáng sớm có người gõ cửa.

“Mẹ Phong ca nhi, có ở nhà không?”

Là một bác gái, trên tay cầm một nắm rau dại, đang tựa người vào cửa.

Mẹ cũng ôm cô dựa vào cửa.

Giang Miên Miên ở trong lòng mẹ cũng tìm cho mình một tư thế thoải mái.

“Có nghe nói gì không? Tối hôm qua, Lục Thẩm bà đi nhà xí, bị ngã gãy chân, không biết thằng nhóc nào nghịch ngợm đào một cái hố to trên đường.”

Giang Miên Miên nghe mẹ mình ngạc nhiên hỏi: “Lục thẩm bà không phải nói là tất cả bồn nước tiểu trong nhà thẩm ấy đều là được làm bằng gỗ đàn hương sao? Tại sao thẩm ấy lại đi ra ngoài đi nhà xí chứ?”

“Đúng là như vậy, nhưng kỳ lạ là Lục Thẩm bà không đi nhà xí nhà mình mà lại đi nhà xí của nhà Lưu lão đầu, ngươi thấy có kỳ lạ hay không.”

Ngay sau đó liền thấy khuôn mặt tròn trịa của mẹ trở nên sinh động lên, mắt mở to, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì sao? A Di à, ngươi nói rõ ràng tỉ mỉ hơn một chút đi, con có rất nhiều thời gian……”

“Không biết Mẹ A Thúy nghe ai nói làm nha hoàn cho lão gia ở Phủ thành được tám mươi lượng bạc, nhưng Lục thẩm bà chỉ đưa mười lượng, muốn tham lam bảy mươi lượng bạc, nên đã chạy đến tận cửa, ngươi biết rồi đó, mồm miệng của mẹ A Thúy mắng rất khó nghe, làm ầm ĩ ở nhà của Lục Thẩm bà cả một buổi trưa, kết quả buổi tối hôm đó Lục thẩm bà bị ngã gãy chân, Lục thẩm bà cho người khiêng đến nhà cha mẹ đẻ của A Thúy, cũng cãi nhau ầm trời…”

Cơ thể của Giang Miên Miên cũng lắc lư theo nhịp gật đầu của mẹ mình.

Vẻ mặt hai mẹ còn đều nghiêm túc hóng chuyện.

Giang Miên Miên nghe đến thỏa mãn, đói bụng, muốn bú sữa, bắt đầu gào khóc.

Hai ngày nay được uống sữa đầy đủ nên cô cảm thấy tràn đầy năng lượng.

“Con nhóc này khóc thật là lớn, ngươi cho ăn trước đi, ta tiện đường đi hái rau, giờ phải về nấu cơm.” Bác gái đang nắm rau, sau khi chia sẻ tin đồn xong mới thỏa mãn rời đi.

Giang Miên Miên đang dẩu mông chuẩn bị nỗ lực ăn cơm

…….

Buổi tối, tất cả các thành viên quây quần bên nhau,

Đương nhiên là mọi người đều đã nghe được tin đồn ngày hôm nay.

Lúc ăn cơm, Giang Du còn vui vẻ nói: “Mẹ của A Thúy đi làm ầm ĩ một hồi, khăng khăng nói lão gia ở phủ thành cho tám mươi lượng, buộc Lục thẩm bà trả thêm bảy mươi lượng, Lục thẩm bà nói không có tiền, vì chuyện này mà A Thúy không đi phủ thành nữa.”

Giang Phong tò mò hỏi: “Không phải là năm mươi lượng sao? Tám mươi lượng, dù có giết Lục thẩm bà cũng sẽ không đưa.”

Giang Miên Miên nhịn không được hùa theo: “Ê a ê a. tám mươi, tám mươi.” (Mẹ nói, mẹ nói. Tám mươi lượng, tám mươi lượng)

“Không quan tâm chuyện đó nữa, dù sao thì ở ác thì gặp dữ, người tốt nào đã đào hố đó vậy, nghe nói chân của Lục thẩm bà bị gãy rất nặng, dù có nằm trăm ngày cũng không thể lành lại được, để xem sau này bà ta còn có thể ra ngoài gây họa cho người khác được không.’” Giang Du vui vẻ đến nỗi dù ăn rau đắng cũng cảm thấy ngon.

Giang Miên Miên cũng hùa theo: “Ê a ê a, đào đào đào.” (Mẹ đào, mẹ đào, đào đào đào.)

Sau đó khuôn mặt nhỏ đã bị anh cả véo một cái.

“Mẹ, sao con cảm thấy muội muội có thể nghe hiểu những gì chúng ta nói, hình như nàng cũng đang nói chuyện.”

“Tay nhẹ nhàng một chút, nàng thì có thể hiểu được gì chứ, chỉ là nhìn hai đứa vui vẻ nên vui vẻ theo thôi.” Tần Lạc Hà vừa nói vừa đút cho tiểu Miên Miên một muỗng canh rau.

Đắng quá, hừ hừ hừ.

Cả khuôn mặt Giang Miên Miên đều nhăn lại, không thể ăn, cô bĩu môi, như là muốn khóc.

Mẹ lại đưa cái muỗng qua, cô mím chặt miệng, không chịu mở ra, quá khó uống, từ chối.

Tần Lạc Hà và Giang Trường Thiên thấy vậy thì đều bật cười.

Đứa nhỏ này quá khôn lanh.

Đêm đã khuya.

Giang Miên Miên mơ hồ nghe được mẹ nói chuyện: “Cha mấy đứa nhỏ, chàng nói xem có ai nghi ngờ ta đào hố hay không?”

“Sẽ không đâu, Lục Thẩm bình thường làm việc cũng không thận trọng, hơn nữa nhiều người cũng không thích bà ấy, nếu bà ấy không đến nhà Lưu lão đầu thì đã không bị ngã gãy chân, đều là tự chuốc lấy, đi ngủ thôi.”

Giang Miên Miên yên tâm đi ngủ, rất nhanh bắt đầu ngáy khò khò.

Cô nằm mơ đang đào hố: Đào, đào đào….

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play