Xuyên Qua: Cả Nhà Tôi Đều Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: DỊ NĂNG CỦA NGƯỜI XUYÊN KHÔNG


1 tháng


Trời tối hoàn toàn

Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa không ngừng.

Giang Miên Miên khó chịu nằm trong lòng của mẹ,cổ họng đau rát.

Ngoại trừ cổ họng của cô khó chịu thì cả nhà đều trông rất thoải mái.

Có một cảm giác năm tháng thật bình yên.

Mẹ một tay ôm cô, một tay chẻ củi, “bang bang bang”

Cha đang nấu cơm trên bếp, đang cắt một loại lá không biết rõ tên, “Kịch kịch kịch”

Anh trai đang cầm một con dao và cẩn thận vót nhọn đầu gỗ, “Xẹt xẹt xẹt”

Chị gái giặt quần áo, đang dùng chày đập quần áo trên tấm ván gỗ, “Bùm bùm bùm.”

Con gà lôi đang bơi trong nồi nước nóng đang sôi, “Sùng sục, sùng sục”

Giang Miên Miên ngáp một cái.

Lại buồn ngủ rồi.

Mí mắt không khỏi nhắm lại.

Sau đó cô liền cảm giác mình được mẹ thả cho nằm xuống.

Cô biết, đó là một chiếc chậu gỗ.

Chiếc chậu gỗ giống như chiếc cũi gỗ dành cho em bé, cô đã nhìn thấy mẹ mình làm nó, phía dưới lót một lớp cỏ khô không biết tên, phía trên phủ nhiều lớp vải rách được giặt hồ bột*, lúc đầu cô chống cự, nhưng khi nằm xuống không bị châm chích, cảm thấy khá dễ chịu.

Hồ bột 浆洗: là phương pháp giặt phổ biến từ xa xưa.

Khi mẹ đặt cô xuống, cô tỉnh dậy, mí mắt mở ra, nhưng không có khóc.

Rất ngoan.

Còn tự mình thực hiện một số động tác giãn cơ.

Cố gắng dùng tay nắm lấy chân đưa lên miệng…

Sau đó cô liền có cảm giác chậu gỗ bị chuyển dời, sau đó cô nhìn thấy bầu trời.

Chị cô mang chiếc chậu gỗ để bên cạnh mình.

“Mẹ, để con vừa giặt quần áo, vừa trông muội muội cho, mẹ đi nằm nghỉ một lát đi.”

Giang Miên Miên đang nghĩ chị gái mình rất khỏe, ôm chậu gỗ rất vững vàng, thậm chí cô còn không có cảm giác bị rung lắc.

Sau đó cô vui vẻ nhìn bầu trời.

Trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao lấp lánh, thật sự rất rất nhiều, hiếm khi mới có một cơn gió mát, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, lúc này chị cô đứng dậy lấy một chiếc áo đắp cho cô ???

Giang Miên Miên thực sự rất muốn chống cự, chỉ là dù cô có xoay qua xoay lại cũng không thể làm cho chiếc áo này rơi ra.

Trái lại, chị cô còn nhìn cô cười khúc khích.

Giang Miên Miên nhìn chị mình đang cười tươi, lúc cười đôi mắt chị ấy trông hơi giống đôi mắt của người cha đẹp trai của mình, mày và mắt cong cong, như vậy trông khá xinh đẹp.

Tiếp theo, cô vừa ngắm sao vừa đẩy quần áo ra, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa thì đã đến giờ ăn cơm.

Cả nhà cùng nhau quây quần ăn tối, không có quy định ăn không nói, ngủ không nói.

Trên bàn hôm nay có một cái chậu lớn, là canh gà rau dại sao?

Nhìn xanh mướt, còn có mùi rất thơm.

Mẹ chia thức ăn, mỗi người một bát lớn, mẹ còn gắp một chiếc chân gà nhỏ đưa cho cha: “Chàng còn phải đi làm công vất vả, chàng ăn nhiều một chút.”

Anh cả Giang Phong lại gắp ức gà trong chén mình cho mẹ, “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, mẹ nhìn xem muội muội của con đen và gầy quá.”

Cô là tiểu Miên Miên đen gầy sao?

Tiếp theo liền thấy chị mình kẹp một cái cổ gà bỏ vào trong chén cho anh cả: “Huynh, huynh ăn đi, hôm nay ta đã ăn vụng sau bếp nhà địa chủ Lưu rồi, ta không đói.”

Cuối cùng cha lại gắp chân gà trong chén mình đưa sang cho chị cô: “Con thích gặm cái này, cho con.”

Tiểu Miên Miên chỉ có thể uống sữa, nhìn thịt gà chuyển một vòng tròn trong bát của cả nhà, nếu không nghe những lời nói trước đó thì cô thật sự cảm thấy đây là một gia đình tình cảm và thành thật chất phác.

Hiếm khi nào cả nhà ăn uống lịch sự, nhai kỹ nuốt chậm như vậy…Nhai kỹ xương gà, rồi từ từ nuốt xuống.

Sau bữa tối, cả nhà lại cùng chia món bánh ngọt do chị gái mang về.

Giang Miên Miên giương mắt nhìn, không muốn trực tiếp ăn nhưng cô hy vọng đêm nay sữa sẽ có vị bánh hoa quế.

Người lớn ăn xong thì đến lượt của cô, cô cố gắng hút sữa đến đỏ mặt, chắc là do tối nay mẹ ăn thịt gà nên sữa tối nay có vẻ nhiều hơn một chút, hoặc cũng có thể là do ảo giác.

Ngay khi Giang Miên Miên đang ra sức mút và lại cảm thấy trống rỗng, thì có người gõ cửa.

Cả nhà ngay lập tức tiêu hủy mọi chứng cứ và xóa sạch dấu vết, sau khi thấy không còn dấu vết nào thì anh cả mới đi ra ngoài mở cửa.

Người bước vào là một bà tử (*) mặc vải lụa, trên mặt bà ấy bôi rất nhiều thứ, thật đáng sợ.

(Bà tử là người phụ nữ cao tuổi,)

Giang Miên Miên thầm nghĩ mặc dù cô đầu thai vào một gia đình trông rất nghèo khó nhưng dù sao cũng dễ nhìn, nếu đầu thai vào nhà bà tử này thì….

“Ngọn gió nào thổi Lục Thẩm đến đây vậy, nhanh vào trong ngồi.”

Mẹ kêu lên với giọng đầy nhiệt tình.

Bà tử kia quen thuộc ngồi xuống, nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ở trong lòng Tần thị một cách soi mói, sau đó lại nhìn Giang Du từ trên xuống dưới mấy lần rồi mới nói:

“Du tỷ nhi xinh đẹp quá, khuôn mặt vừa tròn lại vừa trắng. Chẳng phải là có chuyện tốt sao, có chuyện tốt chắc chắn ta sẽ hướng về người trong tộc. Nhà lão gia Ngô ở phủ thành đến tuyển người, nếu Du tỷ nhi được nhìn trúng, không những có thể theo Ngô lão gia vào phủ thành hưởng phúc mà Ngô lão gia còn có thể cho con số này!”

Bà tử đó xòe bàn tay ra, xoay một vòng.

Bà ta đeo một chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa, bàn tay mập mạp của bà ta hơi sưng lên.

“Mười lượng bạc, cũng đủ để cho Phong ca nhi nhà ngươi cưới một cô vợ.”

Giang Miên Miên vẫn đang nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, đang tự hỏi liệu ngón tay của bà ấy có bị hoại tử hay không, nên một lúc sau mới nghe hiểu.

Đây là buôn bán người sao???

Có lẽ mắt Giang Miên Miên trợn quá to, nên sau khi bà tử này xong câu nói đó, thì lại nhìn chằm chằm vào Giang Miên Miên nói: “Chậc chậc, thật đáng thương, mẹ của Phong ca nhi, cho dù ngươi không suy nghĩ cho Phong ca nhi, thì ngươi cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ này, ta nghe nói lúc sinh ra nó chỉ nặng hơn bốn cân. Người xưa có câu, ba đứa chết, bốn đứa tàn tật, năm đứa yếu, sáu đứa còn sống, bảy đứa an khang, tám đứa khỏe mạnh, đứa nhỏ này vừa đen lại vừa gầy, nhìn là biết không dễ nuôi, ngộ nhỡ sau này có chuyện gì, cần tiền mua thức ăn hay bốc thuốc, không phải đều cần tiền sao.

Du tỷ nhi có thể đi Phủ thành hưởng phúc, còn có thể nuôi sống muội muội, dù sao cũng là một mạng người đấy…”

Giang Miên Miên… Vì sao chuyện này lại liên quan đến cô chứ, cô đột nhiên kích động giãy giụa.

Mẹ ôm cô thật chặt, đến mức cô hoàn toàn không thể cử động được.

“Mẹ, hay là bán con đi, để mẹ mua đồ ăn ngon, nuôi muội muội lớn, và trở thành một người chắc khỏe như con vậy.” A Tỷ Giang Du nói.

Lúc này Giang Miên Miên đột nhiên cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đau quá.

 Cô gân cổ lên gào khóc.

Mới đây cô nghe chuyện chị gái vì muốn giành được một công việc phụ việc bếp núc, mà vạch trần chuyện xấu của bạn thân, còn cảm thấy chị mình là một cô nương xấu tính, nhưng bây giờ, cô không ngờ chị ấy lại muốn bán mình vì để cho em gái mình có miếng ăn, sao có thể ngốc như vậy, hãy lấy hết sự ích kỷ của mình ra đi chứ!

Giang Miên Miên cố hết sức khóc, khóc không ngừng.

Chỉ là khả năng của của cô có hạn, tiếng khóc cũng chỉ oe oe.

 Giống như sắp bị nghẹt thở vậy.

 Khiến cho cả nhà đều hoảng lên.

“Lục Thẩm, nhà ta không tiếp đãi nổi thẩm, thẩm về đi.” Mẹ nói.

“Lục Thẩm, thẩm về đi, chúng ta không bán con gái.” Cha cô nói rõ ràng.

Anh cả lập tức trực tiếp kéo Lục thẩm bà đi ra ngoài.

Lục thẩm bà tức giận đứng ở cửa rách nát chửi bới, vừa chửi rủa vừa phun ra một cục đàm:

“Cả một nhà bần tiện, không biết hưởng thụ sung sướng, xứng đáng nghèo đói cả đời, Giang lão nhị, nếu ngươi có thể nuôi sống gia đình nhỏ của ngươi, thì Lục Thẩm ta sẽ ăn ba cân phân.”

Bởi vì Giang Miên Miên khóc lớn làm cho mọi người hoảng hốt, nên cả nhà không ai quan tâm đến Lục thẩm bà.

Giang Miên Miên thực sự sợ hãi, dù ai ôm cô cũng khóc, khóc không ngừng được.

Cô cũng có một ít hiểu biết về hoàn cảnh của gia đình này.

Quá nghèo.

Du tỷ nhi bế em gái, đong đưa nhẹ nhàng.

“Miên Miên không khóc, tỷ không đi, tỷ sẽ ở bên muội mỗi ngày, tỷ sẽ không bao giờ rời đi”

Nàng vừa nói hai mắt cũng đẫm lệ.

Nếu có cách thì ai nguyện ý đi làm nô tì chứ.

Giang Miên Miên đang khóc, đột nhiên cảm thấy mắt mình hoa lên – trước mắt xuất hiện một dòng suối.

Suối to như miệng một cái bát, nước suối ùng ục ùng ục phun lên, kích cỡ ước chừng bằng một ngón tay, chiều dài bằng một ngón tay, phun giữa không trung, rơi xuống dưới dòng suối, nó biến mất vào khoảng không thậm chí không có dấu vết bọt nước bắn lên.

Giang Miên Miên theo bản năng khuấy khuấy dòng nước, thì có một giọt nước suối ngọt ngào tràn ra, rơi vào trong miệng cô, ngọt ngào và sảng khoái, rơi vào trong mũi, nếu trẻ con thường bị nghẹt mũi sẽ được chữa khỏi ngay.

Ối Ối Ối, dị năng của người xuyên không!

Cô quên cả khóc, ngạc nhiên đến há miệng.

Mà Giang Du phát hiện khi nàng nói không đi nữa, thì quả nhiên muội muội thực sự ngừng khóc, dường như còn đang mở miệng cười.

Nàng cũng mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi càng dữ dội hơn.

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play