Minh Anh tỉnh dậy trong một cảm giác ngột ngạt kỳ lạ, như thể cả thế giới đang đè nặng lên cơ thể nhỏ bé của cậu. 

Đôi mắt tròn xoe chậm rãi mở ra, nhưng tầm nhìn vẫn còn mờ mịt bởi cơn ngái ngủ chưa tan. 

Cậu cảm nhận được có thứ gì đó như những sợi rễ mảnh mà cứng cáp quấn chặt lấy mình, giống như một chiếc bánh chưng bị buộc dây lạt ngày Tết, không thể động đậy dù chỉ một chút.

Đôi tai nhỏ rung rung theo bản năng, cậu cố vùng vẫy, nhưng càng động, những sợi rễ càng siết chặt hơn, khiến cậu hít thở khó khăn.

“Đây… đây là đâu?” Minh Anh hoang mang tự hỏi, đôi mắt đảo quanh trong không gian chật hẹp. Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài xuyên qua kẽ hở của những nhánh rễ đan xen dày đặc, chiếu lên bộ lông trắng mềm mại của cậu. 

Cậu chỉ nhớ rằng mình đã kiệt sức sau khi vô tình phát ra linh lực, rồi chìm vào giấc ngủ trong hang động nhỏ. Nhưng giờ đây, hang động đã biến mất, thay vào đó là cái lồng rễ kỳ lạ này, giam cầm cậu như một tù nhân bé nhỏ.

Cơn buồn ngủ cũng vì sợ hãi mà bay đi đâu mất.

Cơn hoang mang ban đầu của cậu dần chuyển thành sợ hãi khi một ký ức kinh hoàng ùa về. Ngày đầu tiên xuyên không vào cơ thể con thỏ này, cậu đã chứng kiến một con rắn khổng lồ bị những nhánh rễ đáng sợ xuyên qua, hút cạn sinh khí chỉ trong vài giây. 

Cảnh tượng ấy khiến cậu run rẩy co mình trong hang, không dám thở mạnh. Và bây giờ… những sợi rễ đang quấn quanh cậu, chẳng phải rất giống thứ đã giết chết con rắn sao? Minh Anh run bần bật, đôi chân nhỏ đạp loạn xạ trong vô thức, nhưng chỉ càng làm bản thân thêm tuyệt vọng.

Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ hư không, như tiếng gió rít qua kẽ lá, nhưng lại mang theo áp lực khiến tim cậu đập thình thịch. “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi sao?” Giọng nói chậm rãi, pha chút chế giễu. “Ngươi ngủ say đến mức ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi đấy.”

Minh Anh giật mình, đôi tai dựng đứng lên theo phản xạ. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng không thấy ai, chỉ có cái cây khổng lồ tàn tạ phía trên, với những cành lá khô héo đung đưa trong gió. Nhưng cậu biết, giọng nói ấy phát ra từ chính cái cây này – từ Mộc Tinh, kẻ cai quản khu rừng mà cậu đã vô tình thu hút sự chú ý.

“Ta cảm nhận được linh lực của ngươi hôm qua,” Mộc Tinh tiếp tục, giọng nói giờ đây mang chút tò mò. “Dù yếu ớt, nhưng nó có gì đó khá có lợi cho ta. Bây giờ, thể hiện nó cho ta xem. Triển khai sức mạnh đó lên rễ cây của ta.”

Minh Anh ngơ ngác, đầu óc vẫn chưa theo kịp. “Linh lực? Triển khai cái gì cơ?” Cậu tự hỏi, đôi mắt chớp chớp. Cậu chỉ vô tình phát ra linh lực hôm qua trong lúc tìm thức ăn, và chính cậu cũng không hiểu nó hoạt động thế nào. 

Trước khi cậu kịp phản ứng, Mộc Tinh lên tiếng lần nữa, giọng điệu lạnh lùng. “Làm đi.”. Cùng với lời nói của hắn, những rễ cây cũng siết chặt lấy thân cậu như muốn bóp nát. Toàn thân đều đau đớn không thể tả.

Cậu run rẩy, cố tập trung nhưng cơn đâu cứ làm cậu không sao làm được. Nhưng vì mạng nhỏ cậu cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, Minh Anh hít một hơi thật sâu, nhớ lại cảm giác hôm qua khi luồng sức mạnh ấy tuôn ra. Một tia linh lực yếu ớt lóe lên từ cơ thể cậu, mờ nhạt như ánh đom đóm, nhắm thẳng vào nhánh rễ đang quấn quanh mình. 

Khi tia linh lực chạm vào, Mộc Tinh khẽ nhúc nhích những cành lá khô héo, cảm nhận được một sự dễ chịu kỳ lạ lan tỏa từ nhánh rễ, như thể linh lực của con thỏ nhỏ này có thể xoa dịu những vết thương cũ của hắn. Mặt dù không đáng là bao, chắc có lẽ do con thỏ này quá nhỏ bé.

“Lần nữa,” Mộc Tinh ra lệnh, giọng nói trầm trầm nhưng không giấu được sự hài lòng.

Minh Anh cố gắng thêm lần nữa. Một tia linh lực khác phát ra, yếu ớt hơn lần trước, nhưng vẫn khiến Mộc Tinh cảm thấy thoải mái. Nhưng hắn không hề hài lòng với mức độ này, lại tiếp tục ra lệnh “mạnh hơn nữa”.

Tuy nhiên, chỉ sau hai lần, cơ thể nhỏ bé của cậu đã kiệt sức. Đôi mắt cậu mờ đi, mí mắt nặng trĩu muốn khép lại. Cậu đổ gục xuống trong lồng rễ, thở hổn hển, không còn chút sức lực nào.

“Ngươi dám ngủ trước mặt ta?” Mộc Tinh gầm gừ, giọng nói vang vọng như tiếng gió rít. Nhưng nhìn thấy con thỏ yếu đuối không còn chút linh lực nào trước mắt, hắn cũng chỉ đành chuyền ít sức mạnh vào người con thỏ này.

Không để Minh Anh kịp phản ứng, một luồng linh lực ấm áp nhưng vô cùng khủng bố từ rễ cây truyền vào cơ thể cậu, đánh thức cậu dậy. “Tiếp tục,” hắn lạnh lùng ra lệnh.

Minh Anh hoảng hốt mở mắt, cơ thể vẫn còn run rẩy. “Nhưng… tôi không còn sức nữa…” Cậu thầm nghĩ, không dám nói ra. Nhưng Mộc Tinh dường như đọc được sự do dự của cậu. Hắn cười khẩy, giọng nói trầm thấp đầy đe dọa: “Nếu ngươi không làm ta sẽ ăn ngươi ngay bây giờ, dù sao hấp thụ ngươi ta vẫn có khả năng đạt được sức mạnh của ngươi.”

Ngay khi lời nói vừa dứt, một nhánh rễ từ đâu đó trong khu rừng lao vút về với tốc độ kinh hoàng, kéo theo một con nai xấu số. Trước mắt Minh Anh, nhánh rễ quấn chặt lấy con nai, những đầu rễ nhọn hoắt đâm xuyên qua da thịt nó. Máu tươi tuôn ra, nhưng chỉ trong vài giây, dòng máu ngừng chảy.

Sinh khí bị hút cạn, con nai co rúm lại, cơ thể khô quắt như một cái xác chết từ hàng thế kỷ. Da bọc xương, đôi mắt trũng sâu trắng dã, lông rụng lả tả xuống đất. Một mùi tanh tưởi lan tỏa trong không khí, khiến Minh Anh buồn nôn.

Cậu hét lên trong tâm trí, đôi tai cụp xuống, cơ thể run lẩy bẩy. Cảnh tượng rùng rợn ấy như khắc sâu vào đầu cậu, khiến cậu không dám chần chừ nữa. “Được rồi! Được rồi! Tôi làm!” Minh Anh vội vã gật đầu cậu không muốn chết như vậy đâu, cố gắng triệu hồi chút linh lực còn sót lại trong cơ thể. Một tia sáng yếu ớt lại lóe lên, chạm vào nhánh rễ của Mộc Tinh. Hắn khẽ nhếch môi trong tâm trí, cảm giác dễ chịu lại tràn về.

Nhưng lần này, Minh Anh chỉ muốn sống sót. Cậu không muốn động một chút cái cây quỷ quái này lại đưa cậu ra hù dọa như vậy nữa. 

Cậu chợt nhớ đến kinh nghiệm nịnh hót cha mẹ mấy chục năm khi còn là con người. “Nếu mình nịnh hắn, có khi hắn sẽ nhẹ tay hơn…” Cậu tự nhủ, rồi lấy hết can đảm, lắp bắp lên tiếng bằng giọng thỏ nhỏ nhẹ: “Rễ… rễ cây của anh đẹp quá! Nhìn chắc chắn lắm luôn! Thân cây cũng to, khỏe nữa… chắc chắn là khỏe nhất khu rừng này!”

“Anh đẹp trai ơi, anh cao to như thế này ăn em không được bao nhiêu thịt hết á. Anh giữ em lại đi, ngày nào anh cũng có yêu lực để hấp thụ hết. Hứa với anh sẽ là đàn em trung thành tuyệt vời”.

“ Anh là to lớn nhất, cả khu rừng này chỉ có anh là cao nhất thôi”.

“...”

Mộc Tinh sững lại. Hắn là một yêu quái cổ thụ, từ khi có linh thức đến nay chưa từng tiếp xúc với thứ gọi là “nịnh bợ” của con người. Những lời khen ngợi vụng về của Minh Anh vang lên, dù ngớ ngẩn, lại khiến hắn cảm thấy… thú vị. 

Hắn chưa bao giờ được ai khen cả bởi tất cả các loài sinh vật trong khu rừng này khi gặp hắn điều chỉ tỏ ra e sợ, huống chi là một con thỏ nhỏ bé yếu ớt thế này. “Ngươi… đang làm gì vậy?” Hắn hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng không còn lạnh lùng như trước lại mang theo phần tò mò lẫn thích thú vì lời khen.

Minh Anh thấy phản ứng của hắn không quá tệ, vội vàng tiếp tục. “Tôi nói thật mà! Anh là cây mạnh nhất tôi từng thấy! Cành lá tuy hơi thưa nhưng mà… mà nhìn vẫn oai phong lắm!” Cậu vừa nói vừa quan sát, sợ rằng mình lỡ lời sẽ bị siết chết ngay lập tức.

Mộc Tinh im lặng một lúc, rồi bất ngờ phá lên cười – một âm thanh khàn khàn, vang vọng như tiếng gỗ mục bị gió thổi qua. “Ngươi thật kỳ lạ,” hắn nói, đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ thích thú. “Ta chưa từng gặp sinh vật nào như ngươi. Được rồi, ta sẽ giữ ngươi lại. Nhưng đừng tưởng mấy lời đó sẽ cứu được ngươi mãi mãi. Muốn sống thì ngày nào cũng phải truyền linh lực cho ta.”

Minh Anh thở phào, nhưng vẫn chưa dám thả lỏng hoàn toàn. Ít ra cậu đã sống sót qua cơn nguy hiểm này, bởi cậu có cảm giác nếu hồi nãy cậu không nịnh nọt tạo nên sự hứng thú. Thì rất có khả năng với năng lực ít ỏi của cậu, cái cây này chắc chắn sẽ làm liều hấp thu cậu để chiếm năng lực. 

Mặc dù theo lời của cái cây này thì khả năng không cao là sẽ thành công, Nhưng cậu cũng nhận ra được rằng cái cây này khá khinh thường những kẻ yếu như cậu.

Đúng lúc ấy, Mộc Tinh khẽ nhúc nhích một nhánh rễ, rồi từ đâu đó trong rừng, hắn kéo về một con sóc nhỏ đã bị giết, moi trong người nó một viên giống bi có màu xám. “Ăn đi,” hắn ra lệnh, ném viên bi về phía Minh Anh.

Minh Anh nhìn cái xác, mặt mày xanh lè. “Tôi… tôi không biết ăn cái này đâu mà…” Cậu lí nhí, đôi tai cụp xuống đầy tội nghiệp. Là một con thỏ, cậu chỉ ăn cỏ và trái cây nếu có ăn thịt thì làm ơn cũng đừng có bê bát máu như vậy, làm sao nuốt nổi thứ này chứ?

Mộc Tinh nheo mắt, nhưng không ép nữa. Hắn lặng lẽ thu nhánh rễ lại, rồi một lúc sau, một nhánh khác vươn tới, mang theo một loại trái cây kỳ lạ. 

Quả cây tròn đều, đỏ rực như máu, bên ngoài được bao bọc bởi những cánh hoa xếp chồng lên nhau, tạo thành một lớp vỏ đẹp mắt. Khi nhánh rễ thả quả xuống trước mặt Minh Anh, một mùi hương thơm ngát lan tỏa, khiến bụng cậu réo lên vì đói.

Minh Anh nuốt nước miếng, không kìm được cơn đói sau khi sử dụng quá nhiều linh lực. Cậu cẩn thận dùng đôi chân nhỏ đẩy lớp vỏ hoa ra, để lộ phần thịt quả bên trong mọng nước, đỏ tươi. Cậu cắn một miếng, vị ngọt thanh xen lẫn chút chua nhẹ lan tỏa trong miệng, ngon đến mức cậu quên cả sợ hãi. Cậu ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đã gặm sạch quả cây, nước trái cây dính đầy quanh miệng.

Mộc Tinh quan sát, đôi mắt lấp lánh ánh lên sự hài lòng. “Ít ra ngươi cũng dễ nuôi,” hắn lẩm bẩm trong tâm trí. Hắn không ngờ con thỏ nhỏ này lại có thể mang đến cho hắn cảm giác thú vị đến vậy. 

Ban đầu chỉ định giữ lại để hấp thụ linh lực, nhưng giờ đây, hắn bắt đầu nghĩ rằng nuôi dưỡng nó lâu dài cũng không phải ý tồi. Giống như con người hay bắt yêu thú về nuôi vậy, hắn cũng muốn thử.

Khu rừng lại chìm vào tĩnh lặng. Minh Anh no nê, co mình trong lồng rễ, đôi tai cụp xuống vì mệt mỏi. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất hôm nay cậu đã sống sót.


Lời tác giả:

Có ngày mất vợ như chơi :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play