Mộc Tinh, kẻ cai quản khu rừng sâu thẳm này, từ lâu đã quen với sự tĩnh lặng của bóng tối và tiếng thì thầm của lá cây. 

Hắn không phải là một sinh vật dễ gần, cũng chẳng phải kẻ thích giao du. Với hắn, khu rừng là lãnh địa bất khả xâm phạm, nơi mà mọi thứ đều phải tuân theo trật tự tự nhiên mà hắn đặt ra. 

Nhưng hôm nay, khi mặt trời treo lơ lửng giữa bầu trời, một luồng linh lực nhỏ bé, yếu ớt nhưng lại tinh khiết đến lạ kỳ đã khơi dậy sự chú ý của hắn. Nó như một làn gió thoảng qua, mang theo hơi thở của sự sống mà lâu lắm rồi hắn chưa từng cảm nhận.

Dưới tán cây khổng lồ của mình, Mộc Tinh khẽ nhúc nhích những cành lá khô héo, đôi mắt lấp lánh như đom đóm trong đêm chậm rãi mở ra. 

Hắn không còn là cái cây tráng lệ ngày nào, với những cành lá xum xuê che phủ cả một góc trời, rễ cây đâm sâu xuống lòng đất như những mạch máu của khu rừng. Giờ đây, hắn chỉ còn là một cái cây tàn tạ, với vài nhánh rễ non mới mọc và thân cây đầy vết sẹo từ những trận chiến cũ. Tất cả là vì trận chiến với Lạc Long Quân – kẻ mà hắn từng xem không ra gì, bây giờ lại là đối thủ đáng gờm nhất trong đời.

Nghĩ lại trận chiến ấy, Mộc Tinh không khỏi cảm thấy một cơn giận dữ âm ỉ trào lên trong lồng ngực. 

Hắn từng là chúa tể của vùng đất này, một yêu quái cổ thụ với sức mạnh vượt xa mọi sinh vật trong rừng. 

Nhưng Lạc Long Quân, kẻ mang dòng máu rồng kiêu ngạo, đã dẫn đám con người đến xâm phạm lãnh địa của hắn chỉ vì hắn ăn vài con người. 

Chúng không chỉ chặt cây, đốt rừng mà còn giết chết những yêu quái từng là đồng bạn của hắn. Hắn nhớ rõ từng nhát móng vuốt sắc bén chém vào rễ cây của mình, từng ngọn lửa thiêu rụi những cành lá xanh mướt. Hắn đã chiến đấu, dùng toàn bộ sức mạnh để phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

“Lũ con người…” Mộc Tinh gầm gừ trong tâm trí, giọng nói trầm thấp vang vọng như tiếng gió rít qua kẽ lá. Hắn ghét chúng, ghét cái cách chúng tự cho mình quyền bước vào lãnh địa của hắn, phá hoại mọi thứ mà không chút tôn trọng. 

Hắn ghét cái cách chúng tỏ ra vô tội sau khi giết chóc, như thể chúng là nạn nhân của chính sự tàn bạo mà chúng gây ra. 

Với Mộc Tinh, trật tự của tự nhiên rất rõ ràng. Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Hắn không trách cứ đồng bạn của mình khi bị con người giết chết, bởi đó là quy luật. Nhưng lũ người kia, những kẻ yếu ớt không móng vuốt, không sức mạnh, lại dám tự cho mình có quyền thống trị mọi thứ chỉ vì trí thông minh nhỏ bé của chúng, điều đó khiến hắn không thể chịu đựng.

Trận chiến với Lạc Long Quân là đỉnh điểm của sự phẫn nộ ấy. Hắn đã dốc toàn lực, dùng rễ cây quấn chặt kẻ thù, dùng cành lá sắc nhọn như dao đâm xuyên qua đám người. Thỏa mãn đi được phần nào sự bất mãn của hắn về loài người.

Nhưng Lạc Long Quân không phải kẻ tầm thường. Với sức mạnh của rồng và linh lực trời sinh, gã đã chặt đứt gần hết rễ cây của Mộc Tinh, đốt cháy tán lá của hắn bằng ngọn lửa thần thánh. Cuối cùng, khi cơ thể hắn gần như tan rã, Mộc Tinh buộc phải rút lui lùi sâu vào mặt đất, trốn vào trong khu rừng đen để hồi phục. Hắn thề rằng một ngày nào đó, hắn sẽ quay lại và khiến lũ con người phải trả giá.

Giờ đây, tình trạng của Mộc Tinh không khá khẩm hơn là bao. Những vết thương từ trận chiến vẫn chưa lành hẳn. Rễ cây của hắn, từng là biểu tượng của sức mạnh, giờ chỉ còn vài nhánh non yếu ớt mọc lên từ đất. 

Thân cây đầy những vết cháy xém và lằn ranh do vết cào, còn tán lá thì thưa thớt đến thảm hại. Đối với một yêu quái cổ thụ như hắn, điều này không khác gì sự sỉ nhục. Hắn từng là kẻ bất khả chiến bại, nhưng giờ đây lại phải co mình trong bóng tối, từ từ khôi phục linh lực bằng cách hấp thụ sinh khí từ những con thú săn được và linh lực đất trời.

Hôm nay, hắn vừa tiêu hóa xong một con hổ lớn. Con thú ấy đã lang thang quá gần trung tâm khu rừng. Mộc Tinh không bỏ lỡ cơ hội. Hắn dùng rễ cây quấn chặt lấy nó, hút cạn sinh khí cho đến khi chỉ còn lại một cái xác khô quắt. Linh lực từ con hổ giúp hắn cảm thấy khá hơn, nhưng vẫn chưa đủ để hồi phục hoàn toàn. Hắn cần nhiều hơn nữa, cần những nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn để tái sinh những cành lá đã mất, để trở lại mạnh mẽ với lại sức mạnh của chúa tể khu rừng như trước kia.

Đúng lúc ấy, hắn cảm nhận được luồng linh lực nhỏ bé kia. Nó yếu ớt, gần như không đáng kể so với sức mạnh của hắn, nhưng lại có gì đó đặc biệt. 

Nó tinh khiết, trong trẻo, mang theo một cảm giác thân thuộc mà hắn không thể giải thích. “Thứ gì vậy?” Mộc Tinh tự hỏi, những tua rua lơ lửng. Hắn tập trung tinh thần, cảm nhận nguồn gốc của linh lực ấy. Nó phát ra từ một nơi không quá xa, gần một hang động nhỏ mà hắn từng săn một con rắn cách đây không lâu. Tò mò, hắn quyết định điều tra.

Một nhánh rễ non của hắn chậm rãi vươn ra, len lỏi qua đất đá, xuyên qua những tán cây để tìm đến nguồn linh lực ấy. Hắn di chuyển cẩn thận, không muốn kinh động đến bất kỳ sinh vật nào trong rừng. Bởi phong cách hành động của hắn trước giờ luôn như vậy.

Khi nhánh rễ đến được hang động, Mộc Tinh cảm nhận rõ hơn. Ở đó có một sinh vật nhỏ bé, yếu ớt, đang cuộn tròn trong giấc ngủ sâu. Hắn quan sát kỹ hơn và phát hiện ra đó là một con thỏ – một con thỏ yêu quái với bộ lông trắng mềm mại và đôi tai nhỏ rung rung theo nhịp thở.

“Một con thỏ?” Mộc Tinh khẽ nhíu mày trong tâm trí. Hắn từng thấy hàng trăm con thỏ trong khu rừng này, nhưng không con nào có linh lực cả. Con này khác biệt. Dù nhỏ bé và yếu ớt, nó đã thức tỉnh linh trí, thậm chí còn phát ra linh lực đủ để thu hút sự chú ý của hắn. 

Mộc Tinh cảm nhận được tiềm năng trong luồng linh lực ấy. Nó không mạnh, nhưng lại mang một cảm giác bổ dưỡng, như thể nếu hấp thụ nó, hắn có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục của mình.

“Ăn nó ngay bây giờ sao?” Mộc Tinh tự nhủ, nhánh rễ của hắn khẽ động đậy quanh hang động. Ý nghĩ ấy thoáng qua rất nhanh. Linh lực của con thỏ tuy hấp dẫn, nhưng nó quá nhỏ bé, có lẽ không đủ để làm nên khác biệt lớn cho hắn. 

Hơn nữa, hắn vừa ăn con hổ, cơ thể chưa cần thêm sinh khí ngay lập tức. Một ý tưởng khác lóe lên trong đầu hắn. “Hay là nuôi nó? Dự trữ cho sau này ăn cũng không muộn?” Hắn nhếch môi trong tâm trí, cảm thấy ý tưởng này khá thú vị. Một con yêu quái nhỏ bé như vậy, nếu được nuôi dưỡng đúng cách, có thể trở thành nguồn linh lực dồi dào hơn trong tương lai.

Không chần chừ, Mộc Tinh ra quyết định. Nhánh rễ của hắn nhẹ nhàng luồn vào hang, quấn quanh cơ thể nhỏ bé của con thỏ. Nó không hề phản kháng, có lẽ vì đã kiệt sức sau khi sử dụng linh lực. 

Hắn cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của nó, như một ngọn nến sắp tắt. “Ngủ say đến vậy sao?” Mộc Tinh nghĩ thầm, cảm thấy hơi ngạc nhiên bởi sống trong khu rừng này mà lại không có chút cảnh giác nào. Nhưng điều đó chỉ càng khiến mọi thứ dễ dàng hơn cho hắn.

Hắn cẩn thận kéo con thỏ ra khỏi hang, nhánh rễ quấn chặt nhưng không làm tổn thương nó. Con thỏ vẫn ngủ say, đôi tai nhỏ xíu thỉnh thoảng rung lên như đang mơ thấy điều gì đó. Lắm lúc cái chân lại đạp loạn trên rễ cây của hắn.

Mộc Tinh đưa nó về dưới gốc cây khổng lồ của mình, nơi mà rễ cây của hắn mọc dày đặc nhất. Ở đó, hắn dùng những nhánh rễ non đan xen vào nhau, tạo thành một cái lồng nhỏ vừa đủ để nhốt con thỏ. Lồng rễ ấy chắc chắn nhưng không quá chật chội, đủ để con thỏ thở và cử động khi tỉnh dậy. Hắn không muốn nó chết trước khi hắn quyết định sẽ làm gì với nó.

Đặt con thỏ vào trong lồng, Mộc Tinh quan sát nó thêm một lúc. Cơ thể nhỏ bé ấy trông thật mong manh, như thể chỉ cần một cái siết nhẹ của rễ cây non là đủ để nó sẽ vỡ tan. 

Nhưng linh lực của nó từng toả ra, dù yếu ớt lại có gì đó khiến hắn cảm thấy dễ chịu mặc dù ở rất xa. “Linh lực của ngươi là thứ gì mà lại khiến ta chú ý vậy?” Mộc Tinh lẩm bẩm trong tâm trí. Hắn không vội vàng, với hắn thời gian là thứ dư dả nhất. Hắn sẽ chờ, quan sát, và quyết định xem con thỏ này có đáng để giữ lại hay không.

Xong xuôi, Mộc Tinh thu lại nhánh rễ, để mặc con thỏ trong lồng nhỏ. Hắn quay lại trạng thái nghỉ ngơi, tiếp tục tiêu hóa linh lực từ con hổ để hồi phục cơ thể. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, hắn không thể ngừng nghĩ về con thỏ ấy. Không biết nên ăn nó như thế nào cho hợp lý nhỉ?.

Khu rừng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây và nhịp thở đều đặn của Minh Anh trong chiếc lồng rễ. Ở trung tâm khu rừng Mộc Tinh dù đang hấp thụ linh khí, nhưng linh thức của hắn vẫn để ý đến con thỏ nhỏ. 

Hắn không biết rằng, quyết định giữ lại Minh Anh hôm nay sẽ mở ra một chuỗi sự kiện mà ngay cả kẻ cai quản khu rừng như hắn cũng không thể lường trước.

Minh Anh, trong giấc ngủ sâu của mình, không hề hay biết rằng cậu vừa rơi vào tay kẻ cậu không muốn gặp nhất. 

Giấc mơ của cậu tràn ngập những hình ảnh kỳ lạ, những cành cây xanh mướt và đồng cỏ mênh mông. Có lẽ trước đây khi là một con người cậu chỉ thấy cảnh vật này rất đẹp. Nhưng khi đã sống quen ở hình hài một con thỏ. Cậu lại cảm thấy như có cả một bàn buffet đang đặt trước mặt mình.

Trong vô thức cậu không chỉ chảy nước miếng. Mà còn dùng hai chiếc răng nhỏ bé của mình, không ngừng cạp cạp lên chiếc rễ của Mộc Tinh. 

Cảm nhận được chiếc rễ của mình có chút ướt át, lại ngưa ngứa. Không khỏi khiến Mộc Tinh có cảm giác như muốn nhai nát con thỏ này ngay lập tức. Nhưng vì tò mò với linh lực của nó cũng như chưa quyết định là sẽ xử lý nó như thế nào, nên Mộc Tinh hắn nhịn.

Nhưng không vì thế mà hắn để yên cho con thỏ, hắn điều động những sợi dây của mình lên trói chặt lấy con thỏ. Không để nó động đậy nữa. 

Từ lúc hắn có linh thức tới bây giờ chưa hề có một con động vật nào dám tới gần hắn. Con thỏ này có lẽ là con đầu tiên đến gần hắn mà không bị bất kỳ điều gì như thế này. À không sớm muộn gì nó cũng bị mà thôi.

—---------

Lần đầu gặp vợ anh ta đã nghĩ tới món thỏ bảy vị :))). Và cách chế biến thỏ.

Ông công này của tôi cũng thuộc dạng không phải tốt lành gì đâu. Suy nghĩ của ổng rất là hoang dã luôn, sau này bé thụ phải bẻ cành, uốn cành hơi bị nhiều đó.

Mọi người đừng áp đặt suy nghĩ của một con người và một cái cây như ổng nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play