Chương 1: Cái Chết và Sự Tái Sinh.

---

Nguyễn Minh Anh, một sinh viên đại học bình thường, đang vật lộn với đống bài vở chất đống trên bàn.

Đêm đã khuya, ánh đèn học duy nhất trong phòng ký túc xá le lói chiếu sáng khuôn mặt mệt mỏi của cậu. Đầu óc Minh Anh đang quay cuồng với những con dữ liệu, công thức, và bài luận dài dằng dặc. Cậu đã thức trắng hai đêm liền, cố gắng hoàn thành deadline cuối kỳ. 

“Chỉ còn một chút nữa thôi…” – Minh Anh tự nhủ, cố gắng tỉnh táo. Nhưng cơ thể cậu hình như đã đến giới hạn. 

Tim bắt đầu có dấu hiệu đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp, và đột nhiên, một cơn đau nhói xuyên qua ngực. Minh Anh đưa tay ôm lấy ngực, cảm giác như có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim cậu. 

“Không… không được…” .Cậu cố gắng thở, nhưng không khí dường như không vào được phổi. Mắt cậu mờ dần, tầm nhìn thu hẹp lại, chỉ còn một vệt sáng nhỏ. Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.

Khi Minh Anh tỉnh lại, cậu không còn ở trong căn phòng ký túc xá chật hẹp nữa. Mà bây giờ xung quanh cậu là không khí lạnh lẽo, ẩm ướt. 

Cậu cảm thấy mình đang nằm trên một lớp lá khô, mùi đất và rêu nồng nặc xộc vào mũi. Minh Anh cố gắng mở mắt, nhưng cơ thể cậu dường như không nghe lời. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người, như thể cậu đang bị nhét vào một chiếc hộp quá nhỏ.

“Cái gì đây…?”. Minh Anh lẩm bẩm, nhưng tiếng nói phát ra không phải là giọng của cậu. Mà là một âm thanh the thé, yếu ớt, giống như tiếng kêu của một con vật nhỏ.

Cậu giật mình, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Thay vào đó, cậu cảm thấy cơ thể mà mình không điều khiển tốt được đang lăn lộn trên mặt đất, hai chân sau đập vào không khí một cách vô định.

Minh Anh nhìn xuống cơ thể mình và hoảng hốt. Thay vì đôi tay quen thuộc, cậu thấy hai chiếc chân trước nhỏ xíu, phủ đầy lông trắng mềm mại. Cậu vội đưa “tay” lên mặt, chạm vào chiếc mũi nhỏ ươn ướt và đôi tai dài vểnh lên. 

“Không thể nào…”. Minh Anh lẩm bẩm, giọng nói vẫn the thé như tiếng thỏ. Cậu đã biến thành một con thỏ nhỏ, lông trắng muốt.

Cậu nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một hốc cây khổng lồ. Những vân gỗ xoắn ốc, lớp rêu xanh phủ kín thành hang. 

Minh Anh cố gắng đứng lên, nhưng đôi chân sau yếu ớt khiến cậu loạng choạng. Cậu nhìn ra ngoài, thấy ánh sáng lờ mờ lọt qua khe hở của hốc cây. Nhưng khi cố bước ra, cậu nhận ra rằng không phải hốc cây quá lớn, mà là cậu quá nhỏ bé.

Mà khu rừng cậu nhìn thấy trước mắt cũng vô cùng lạ. Có kinh nghiệm là đã nghiên cứu và học dường như hết các loại thực vật. Không thể nào mà cậu không nhận ra những loài cây bên ngoài được. Toàn là gỗ quý, thậm chí có những loài đã tuyệt chủng từ lâu. 

Nếu như thấy những thứ này khi cậu còn là sinh viên, chắc hẳn sẽ vui đến chết. Nhưng bây giờ, lại cảm thấy không biết nó có thể giúp cậu được gì?.

“Mình… mình đã chết sao? Và giờ mình là một con thỏ?” . Minh Anh tự hỏi, cảm giác hoang mang và sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Cậu không kí ức của con thỏ gì về môi trường sống ở đây, cũng không biết cậu đã xuyên tới nơi nào?. Tất cả những gì cậu biết là mình đang ở trong thân xác của một con thỏ nhỏ, yếu ớt và dễ bị tổn thương.

Để trấn an bản thân, Minh Anh quyết định khám phá hang động nhỏ mà con thỏ này đã đào trước khi cậu xuyên qua. 

Cậu bò vào sâu hơn, đôi chân nhỏ bước từng bước thận trọng trên nền đất ẩm ướt. Hang động không lớn, nhưng đủ để một con thỏ nhỏ như cậu di chuyển thoải mái. Những đường hầm nhỏ đan xen nhau, tạo thành một mê cung phức tạp. Vì không có ký ức cũng như là bản năng của động vật, cậu chỉ có thể đi loanh quanh. Thử hết cái này đến cái khác.

Minh Anh đi qua một ngã rẽ, nhìn thấy một đống lá khô, lông thỏ được xếp gọn gàng. Có lẽ là nơi con thỏ này từng ngủ. Cậu tiếp tục đi sâu hơn, không phát hiện ra nơi nào có thức ăn dự trữ cảm thấy điều này cũng bình thường, bởi thỏ là loài động vật không có dự trữ đồ ăn.

 “Vậy là vừa mới xuyên qua cậu phải đối mặt với thử thách sinh tồn, tìm đồ ăn hoang dã hả?…” . Cậu hò hét trong lòng, nhưng ngay lập tức nhận ra cậu có hiểu biết về một số loài thực vật mà, chắc cũng không tới mức ăn nhầm cây độc. Cậu là một con người, dù giờ đây đang ở trong thân xác động vật. Nhưng thứ quý báu nhất của cậu bây giờ vẫn là những tri thức.

Càng đi sâu, hang động càng trở nên phức tạp. Những ngã rẽ xuất hiện nhiều hơn, và Minh Anh nhanh chóng nhận ra mình đang bị lạc. Cậu cố gắng nhớ lại đường đi, nhưng tất cả các ngách đều giống nhau – tối tăm, ẩm ướt, và đầy rêu phủ. 

“Chết tiệt…” – Minh Anh lẩm bẩm, cảm giác lo lắng dâng lên. Cậu không biết mình đang đi đâu, và liệu có thoát ra được không. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng động nhỏ phía sau. Một con chuột nhắt đang bò qua, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu. Minh Anh giật mình, vội vàng chạy đi, nhưng càng chạy, cậu càng cảm thấy mình đang đi lạc sâu hơn vào mê cung.

Sau một hồi lang thang vô định, Minh Anh dừng lại, thở hổn hển. Cậu nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, từ một trong các con đường hầm đã dẫn cậu đến trong một hang động đá ẩm ướt, với những bức tường đá nhẵn bóng và không khí lạnh lẽo. 

Minh Anh tiếp tục đi sâu vào trong hang động đá, đôi chân nhỏ run rẩy vì mệt mỏi và sợ hãi. Không khí trong hang ngày càng lạnh lẽo và ẩm ướt, tiếng nước nhỏ giọt từ những nhũ đá vang lên đều đều như tiếng đồng hồ đếm ngược.

Cậu cảm thấy mình đang đi vào một nơi tối tăm và nguy hiểm hơn, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Quay lại cũng không thể, vì cậu đã hoàn toàn lạc đường.

Chiếc mũi ẩm ướt của cậu chợt gửi thấy một mùi hương rất lạ, bằng bản năng của động vật cậu cảm giác nguy hiểm đang ập tới.

“Mình phải tìm cách ra khỏi đây…” – Minh Anh tự nhủ, nhưng giọng nói của cậu chỉ là tiếng kêu yếu ớt của một con thỏ nhỏ. Cậu cố gắng bình tĩnh, nhưng trái tim bé nhỏ trong lồng ngực đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng động lạ. Tiếng xào xạc nhẹ, như thể có thứ gì đó đang trườn trên nền đất ẩm ướt. Minh Anh dừng lại, đôi tai thỏ dựng đứng lên, lắng nghe. Tiếng động ngày càng gần hơn, và cậu cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua người, khiến lông trên người dựng đứng.

“Cái gì vậy…?” – Minh Anh lẩm bẩm, cố gắng nhìn về phía trước. Trong bóng tối, cậu thấy một cái bóng to lớn đang di chuyển. Rồi, từ trong bóng tối, một đôi mắt vàng rực như ngọn lửa hiện ra, nhìn chằm chằm vào cậu.

Minh Anh lùi lại, nhưng chân cậu như dính chặt vào nền đất. Cái bóng tiến lại gần hơn, và cậu nhận ra đó là một con quái vật khổng lồ – một con rắn to lớn, với thân hình dài hàng chục mét, lớp vảy đen bóng như kim loại, và cái miệng rộng đầy những chiếc răng sắc nhọn. Con rắn từ từ trườn về phía cậu, thân hình uốn lượn nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa.

“Không… không phải thế này chứ, cậu vừa mới chết thôi mà lại phải chết tiếp sao…”. Minh Anh lẩm bẩm, cố gắng lùi lại, nhưng con rắn đã chặn đường thoát của cậu. Đôi mắt vàng của nó nhìn chằm chằm vào cậu, như thể đang thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi.

Con rắn từ từ tiến lại gần, cái lưỡi chẻ đôi thè ra, nếm không khí. Minh Anh cảm thấy mình như bị đóng băng, không thể cử động. Cậu nhìn thấy cái miệng rộng của con rắn, với những chiếc răng sắc nhọn như dao găm, và biết rằng mình sắp bị nuốt chửng.

“Mình… mình không muốn chết lần nữa…” – Minh Anh nghĩ, nhưng cậu không thể làm gì được. Con rắn nhào tới, cái miệng rộng mở ra, và Minh Anh nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau.

Nhưng cơn đau không đến.

Thay vào đó, cậu nghe thấy một tiếng rít đau đớn, và một tiếng động lớn như thể có thứ gì đó đâm xuyên qua thịt. Minh Anh mở mắt, và cảnh tượng trước mặt khiến cậu kinh hãi.

Con rắn khổng lồ đã bị một cái rễ cây to lớn xiên xuyên qua cơ thể, từ đầu đến đuôi. Những chiếc rễ cứng như thép đâm xuyên qua lớp vảy đen bóng, khiến con rắn giãy giụa trong đau đớn. Máu đen đặc chảy ra từ những vết thương, nhỏ giọt xuống nền đất ẩm ướt. Đôi mắt vàng của con rắn mở to, đầy vẻ kinh ngạc và đau đớn, như thể nó không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.

Con rắn cố gắng giãy giụa, nhưng những chiếc rễ cây như có ý thức, siết chặt hơn, khiến nó không thể cử động. Máu trong cơ thể của nó lại không hề chảy ra ngoài, cứ như cái rễ cây đó đã hút sạch vậy.

Rồi, từ từ, con rắn ngừng giãy giụa, đôi mắt vàng nhạt dần, và cuối cùng, nó nằm bất động, thân hình vẫn bị xiên chặt bởi những chiếc rễ cây.

Minh Anh đứng đó, run rẩy, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đáng sợ trước mặt. Cậu cảm thấy buồn nôn, và một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. Con rắn khổng lồ, vừa mới là mối đe dọa đáng sợ, giờ đã trở thành một xác chết không hồn, đôi mắt vẫn mở to, như thể đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Cái gì… cái gì vừa xảy ra vậy…?” – Minh Anh lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt. Cậu nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai cả. Những chiếc rễ cây vẫn đâm xuyên qua con rắn, như thể chúng là một phần của hang động này.

Cậu cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua người, và đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.

“Từ bao giờ khu rừng đen của ta lại có loài động vật nhỏ bé thế này?”

Nguyễn Minh Anh đứng chôn chân tại chỗ, không dám thở mạnh. Cái hang động này lạnh lẽo và ẩm thấp, hơi đất ngai ngái hòa lẫn với mùi của rễ cây đâm xuyên qua những vách đá mà ban nãy không có. 

Rễ cây. To quá

Không phải những chùm rễ nhỏ bé như cậu vẫn thấy, mà là những cái rễ to như thân người, ngoằn ngoèo bò trườn khắp nơi. Một cái trong số đó vừa xuyên qua trần hang, lao xuống trước mặt cậu, chặn mất lối ra. Cậu cảm giác được... nó đang quan sát mình.

“Chỉ thế này thôi à?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, không rõ từ đâu, nhưng Nguyễn Minh Anh biết chắc rằng nó đến từ cái rễ cây khổng lồ kia.

“Yếu đuối. Nhỏ bé. Không đáng để ta bận tâm.”

Rễ cây cử động. Nó không rút xuống mà xuyên thẳng lên, phá nát lớp đất đá bên trên. Cả hang động rung chuyển dữ dội, đất cát trút xuống như một cơn mưa bụi. Một mảnh đá rơi trúng vai khiến Nguyễn Minh Anh đau điếng, nhưng cậu không có thời gian để kêu than.

Lối ra khi nãy bị đuôi con rắn che lại, nay đã được mở ra.

Không chút do dự, cậu lao vào hang, chạy như điên dại. Những vết cắt rát buốt trên da, bàn chân va vấp vào những mảnh đá lởm chởm, nhưng cậu không dừng lại. Tất cả những gì cậu biết là mình phải rời khỏi nơi này trước khi cái rễ ấy quyết định đổi ý.

Lúc cậu lao được vào hang, cả cơ thể mệt lử, ngã quỵ xuống nền đất. Hang động phía sau đã sụp xuống một nửa, chứng tỏ được sức mạnh kinh khủng của chiếc rễ cây kia. Nhưng khi rễ cây đi hết không gian xung quanh lại im lặng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nguyễn Minh Anh run rẩy.

Thứ đó... rốt cuộc là gì?

—--

 ấn tượng đầu khó phai của anh công nhà ta.

Những cách gây ấn tượng với người yêu.

Top1: bảo vệ em ấy trước nguy hiểm:)))

Top còn lại mấy bạn đề cử xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play