Một tuần trôi qua kể từ ngày Minh Anh bị Mộc Tinh bắt giữ.

Bảy ngày, một trăm sáu mươi tám giờ, mười ngàn lẻ tám mươi phút. Cậu đếm từng khoảnh khắc trong tâm trí, bởi đơn giản ở đây thật sự cậu rất chán. Không có ai để nói chuyện, cũng chẳng thể đi đâu. Nói thật tình cảnh bây giờ còn tệ hơn lúc cậu mới xuyên qua nữa.

Lồng rễ chật hẹp đã trở thành "nhà" của cậu, những sợi rễ cứng cáp đan xen như song sắt,  cái đồng này đối với Mộc Tinh có thể nhỏ nhưng đối với cậu nó không khác gì một cái nhà to cả.

Mỗi sáng thức dậy, Mộc Tinh đều thấy con thỏ nằm cuộn tròn như một viên bông nhỏ, đôi tai cụp xuống vì mệt mỏi hoặc có thể là buồn ngủ.

Còn đối với Minh Anh mỗi ngày, cậu đều chứng kiến cảnh tượng rùng rợn. Mộc Tinh nuốt chửng một con yêu thú lớn. Hết con này đến con khác, Nói chung là vô cùng đa dạng.

Hôm đầu tiên là một con lợn rừng to bằng cái thùng, hôm sau là một con nai sừng tấm, rồi đến một con gấu mèo, nhiều khi là tê giác. Thậm chí có những loài động vật có hình thù kỳ lạ tới mức cậu nhận không ra… Mỗi lần như vậy, những rễ cây đen nhánh như rắn độc quấn chặt lấy con mồi, xuyên thủng da thịt, hút cạn sinh khí chỉ trong vài giây. Xác khô bị vứt xuống đất như đồ bỏ đi, còn Mộc Tinh thì khẽ rung những cành lá khô héo, như thể đang hài lòng thưởng thức bữa ăn.

Minh Anh chết lặng.

Cậu không dám nhúc nhích, không dám thở mạnh, chỉ biết co ro trong góc, hy vọng mình không phải là món tiếp theo.

Nhưng có một thứ khiến cậu còn kinh hoảng hơn cả cảnh Mộc Tinh ăn thịt, đó là… trái cây.

Ngày đầu tiên, khi Mộc Tinh mang tới một quả đỏ mọng nước, Minh Anh đã vui mừng khôn xiết. "Ít ra hắn còn cho mình ăn ngon," cậu nghĩ, cắn một miếng ngập răng. Vị ngọt thanh khiến cậu quên đi nỗi sợ, ăn ngấu nghiến hết cả quả.

Nhưng ngày thứ hai… vẫn là quả đó.

Ngày thứ ba… lại thêm một quả y hệt.

Đến ngày thứ tư, khi nhánh rễ quen thuộc lại vươn tới, mang theo thứ quả đỏ chót kia, Minh Anh cảm thấy mình sắp nổ tung. Bụng cậu réo lên phản đối, cổ họng nghẹn ứ vì đã ngán tận cổ.

"Không… không nữa…" Cậu lẩm bẩm, đôi mắt ngấn nước vì bức bối.

Rồi trong một khoảnh khắc bồng bột, cậu quay mông lại, dùng hai chân sau đá mạnh vào quả cây. "Bộp!" Quả đỏ văng ra xa, lăn lóc vào một góc lồng.

Vừa làm ra hành động bất đồng Minh Anh nằm vật xuống, thở hổn hển, tim đập thình thịch. Trong đầu đầy suy nghĩ “Chết rồi… mình vừa làm gì thế này?!”

Không gian im lặng đến rợn người.

Mộc Tinh không hiểu con thỏ này hôm nay bị làm gì, trong đầu đầy câu hỏi “Con thỏ ham ăn này hôm nay bị làm sao vậy?”

Hắn là kẻ không để bản thân mình bực bội hay tò mò cái gì quá lâu, vì thế này mở mồm hỏi. “Người làm gì đấy, không ăn à?”.

Minh Anh giật mình, đôi tai dựng đứng. Cậu từ từ quay đầu lại, thấy một nhánh rễ đang chỉ vào quả bị đá đi, như thể đang chất vấn.

"Em, em…" Cậu ấp úng, đôi chân nhỏ run rẩy. Nhưng rồi nghĩ đến viễn cảnh phải ăn thứ quả đó thêm một ngày nữa, cậu bỗng dũng cảm hẳn lên.

"Đại ca ơi…" Giọng cậu nhỏ như muỗi vo ve, nhưng đầy phẫn uất. “Anh ngày nào cũng đổi món, lúc thì rắn, lúc thì hổ, còn em… em phải ăn mãi một thứ! Đại ca thương em chút đi, cho em cái khác được không?”

Mộc Tinh im lặng.

Minh Anh nín thở, chờ đợi bản án được đưa xuống cho mình. Nhưng thay vì những rễ cây siết chặt hay tác động vật lý cậu, thì cậu chỉ nghe thấy một tiếng "hừ" khẽ vang lên, như thể đang suy nghĩ?. Hắn không nói gì cũng chẳng làm gì mọi thứ cứ im lặng như vậy gần 5 phút.

Rồi đột nhiên, lồng rễ quanh người cậu bung ra.

“Rào…”

Minh Anh rơi tự do xuống đất, mông đập một cái đau điếng. Cậu chưa kịp hoàn hồn thì…

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Từ trên cao, hàng chục quả cây đủ loại rơi xuống như mưa, nện xuống đất xung quanh cậu. Quả to bằng nửa người cậu, quả nhỏ như nắm tay, quả đỏ, quả vàng, quả tím… nằm la liệt tạo thành một "núi" trái cây khổng lồ.

Minh Anh há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe như hai viên bi ve. “Cái,cái gì đây?”

Cậu vừa định lẩn trốn vì sợ bị đè chết thì giọng Mộc Tinh vang lên. “Ngươi thích quả nào thì ăn đi. Nếu còn khó ăn nữa… ta ăn luôn ngươi đấy.”

Giọng điệu lạnh lùng, nhưng Minh Anh nghe ra được một chút… bực bội? Như thể hắn đang rất không vui vì phải bận tâm đến khẩu vị của một con thỏ.

Cậu liếm môi, đưa mắt nhìn đống trái cây thơm ngon. “Mình nên chọn quả nào đây?”

Trong khi Minh Anh đang đau đầu với "núi" thức ăn, thì bên ngoài khu rừng, một nhóm động vật nhỏ đang tụ tập.

"Con thỏ trắng đó chắc chết rồi…" Một con sóc nhỏ thở dài, đôi mắt buồn bã.

"Chúng ta nên đến cứu nó!" Con chim sẻ hót lên.

" Biết ở đâu mà cứu chứ, có khi con thỏ đó chết không còn xác rồi cơ " Con nhím co rúm người lại.

Chúng đứng  trước cửa hang nhà của Minh Anh mà nói chuyện, nơi Minh Anh từng hứa sẽ cùng chơi đùa. Giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ.

Chúng không biết rằng, người bạn nhỏ của mình hiện tại không chết mà còn đang cực kỳ áp lực vì đám đồ ăn.

Minh Anh ngồi giữa đống trái cây, tay cầm một quả màu vàng, miệng nhai nhồm nhoàm.

Cậu đã ăn liên tục không ngừng, bụng phình to như một quả bóng. Nhưng Mộc Tinh vẫn không hài lòng, những nhánh rễ vây quanh, thỉnh thoảng lại thúc vào lưng cậu như đang giục. “Ăn nhanh lên!”

"Đủ rồi, em không ăn nữa đâu" Minh Anh rên rỉ, hai tay ôm bụng.

"Ăn tiếp." Giọng Mộc Tinh lạnh lùng. “Ngươi dám kén chọn thì phải chịu hậu quả. Ta hái về cho ngươi mà ngươi không ăn sao”

Cậu đành nhắm mắt nuốt tiếp, cảm giác như thức ăn sắp trào ngược lên cổ. Khi không thể nhét thêm được nữa, cậu nằm vật ra đất, chân tay giãn ra, cái bụng tròn vo căng phồng hướng lên trời.

"Xong… rồi…" Cậu thở dốc, mắt lờ đờ.

Một sợi rễ nhẹ nhàng chạm vào bụng cậu, xoa xoa như đang kiểm tra.

"Ục!" Minh Anh ợ lên một tiếng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Mộc Tinh im lặng một lúc, rồi bất ngờ dùng rễ cây xoa tròn cái bụng no căng của cậu. Cảm giác ấm áp, mềm mềm khiến hắn thấy khá thú vị.

"Nhỏ quá," hắn lẩm bẩm, nhưng vẫn tiếp tục xoa.

Minh Anh nằm bẹp dưới đất, cái bụng tròn căng như trống chầu. Mỗi lần Mộc Tinh dùng rễ cây xoa qua, cậu lại rên lên một tiếng "ư ử" đau khổ.

"Đại, đại ca" Cậu thều thào, giọng yếu ớt như sắp tắt thở. “Em thật sự không ăn được nữa đâu, đại ca cũng đừng xoa nữa”

Một sợi rễ khẽ vỗ vào bụng cậu bộp một cái.

"Ực!" Minh Anh trợn mắt, cảm giác thức ăn sắp trào ngược lên cổ.

"Đồ vô dụng." Mộc Tinh khịt mũi, giọng đầy chế giễu. “Chỉ có mỗi việc ăn thôi cũng không xong.”

Cậu thỏ tội nghiệp chỉ biết lật bụng nằm sấp, hai chân sau co quắp che bụng. Nhưng lần này, thay vì sợ hãi, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cậu.

"Đại ca." Minh Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ươn ướt nhưng đầy quyết tâm. “Em muốn thương lượng!”

Một nhánh rễ dựng đứng lên như thể giật mình. Không nghĩ con thỏ này dám ra điều kiện cho mình "Ngươi dám... thương lượng?" Giọng Mộc Tinh trầm xuống, mang theo âm hưởng đe dọa.

"Em không muốn ở trong lồng nữa!" Cậu thỏ đột nhiên đứng bật dậy, hai chân trước chống nạnh. “Đại ca cứ xoa bụng em suýt chết mà không thèm hỏi ý kiến! Em đòi bồi thường tinh thần!”

Không gian chết lặng.

Mộc Tinh im lặng đến mức Minh Anh nghe thấy tiếng lá khô rơi xào xạc. Cậu nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố giữ vững tư thế "đường đường chính chính" dù hai chân sau run lẩy bẩy.

Bỗng nhiên, một âm thanh lạ lùng phát lên. Rõ là giống phì cười của con người nhưng giải được phát ra từ lá cây và một cách rì rào khó hiểu.

“Phụt!”

Một âm thanh kỳ quặc vang lên từ thân cây. Nó giống hệt như tiếng cười bị bóp nghẹt.

"Ngươi" Mộc Tinh nói, giọng đột nhiên mất đi vẻ lạnh lùng. “Thật sự rất buồn cười.”

Minh Anh tròn mắt. Cái cây chết tiệt này vừa cười mình ư?

"Được thôi." Một nhánh rễ lớn vươn ra, nhẹ nhàng gỡ những sợi rễ còn quấn quanh người cậu. “Ta cho ngươi đi xung quanh đấy.”

"Thật ạ?!" Cậu thỏ nhảy cẫng lên, đôi tai dựng thẳng vì vui sướng.

"Đương nhiên." Giọng Mộc Tinh bỗng trở nên mỉa mai. “Dù ngươi có chạy đến tận chân trời, ta cũng chỉ cần một nhánh rễ là kéo về.”

Minh Anh bĩu môi, nhưng ngay lập tức nở nụ cười tươi rói. “Đại ca tốt nhất rừng ạ! Em hứa sẽ không chạy đi đâu!”

Chạy thì chết, cậu thầm nghĩ trong khi đôi mắt long lanh nhìn lên thân cây. Cái cây ích kỷ này rõ ràng là đang khinh thường cậu.

Bỗng nhiên, bản năng thỏ trong cậu trỗi dậy. Những móng vuốt nhỏ xíu dưới chân bắt đầu ngứa ngáy, thôi thúc cậu phải đào tổ. Bởi chắc hẳn cậu cảm thấy được nguy hiểm hoặc xung quanh đây không có hang của mình khiến cậu bất an.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Mộc Tinh, con thỏ nhỏ bỗng quay ra sau gốc cây, hai chân trước đào lia lịa vào đất như điên.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Một nhánh rễ chạm vào lưng cậu.

"Làm nhà ạ!" Minh Anh trả lời hồn nhiên, không ngừng đào. “Đẹp hơn cái lồng rễ của đại ca nhiều!”

Mộc Tinh quan sát cái hố ngày càng sâu với vẻ bối rối hiếm có. Ở với ta an toàn thế này, lại đi đào hang như loài thú hạ đẳng?

Nhưng khi thấy con thỏ nhỏ vui vẻ lót ổ bằng lá khô, hắn đột nhiên cảm thấy... khó chịu. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng khi nghĩ đến viễn cảnh Minh Anh nằm co ro trong cái hố tối tăm ấy.

Hàng chục sợi rễ mảnh bỗng đan vào nhau, tạo thành một lớp lưới vững chắc bao quanh cái hang ở dưới mặt đất. Sau đó một số cái rễ nhỏ hơn chui ra khỏi mặt đất đẩy hết đám lá khô ra ngoài, mấy cái rễ đó lại tự động đang vào nhau lớp ở dưới cái hang.

"Đại ca?" Minh Anh ngơ ngác nhìn lên.

"Để ngăn thú dữ." Mộc Tinh nói với giọng điệu như đang ban ơn. “Và phòng khi ngươi đào nhầm hướng, làm sập phòng của ngươi.”

Minh Anh bật cười, đôi tai vẫy vẫy: “Ra là đại ca lo cho em, nhưng mà em thì làm sao mà đào tự sập hầm mình được!”

"Phòng trước!" Một nhánh rễ vụt qua đầu cậu nhưng không chạm vào.

Nhưng khi Minh Anh quay lưng vào ổ, cậu không thấy những sợi rễ kia đang khẽ run lên, như thể đang nén một tiếng cười. Đối với Mộc Tinh sâu trong lõi cây già nua, Mộc Tinh lần đầu tiên sau trăm ngàn năm, cảm thấy... có chút vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play