Thập Niên 60: Mỹ Nhân Ngạo Kiều

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

Dưới nông thôn bây giờ chưa vào mùa mà hôm nay lại là thứ bảy, ba con nhà họ Lục ăn cơm xong thì đến nhà nhau, cô Tư đang học trung cấp kỹ thuật ở thành phố thì mỗi tháng về một lần, hai đứa con nhà thằng cả được chú dẫn lên núi chơi nên khi Tô Ngọc Kiều đến thì trong nhà chỉ có bà Lục và Tiểu Hồng.

Trong lúc cô ngủ, bà Lục và Trương Tiểu Hồng chia nhau đi gọi mọi người trở về.

Bọn trẻ đang vui vẻ ăn kẹo ở ngoài sân thì bị bà nội ngăn lại, Trương Tiểu Hồng kéo người chồng Lục Xuyên của cô trở về phòng thử đồ.

Ở nhà chính, Lục Phong Thu sờ vào bao thuốc lá do con dâu cố ý cho ông thì lại bị bà Lục trừng mắt một cái, ông liền rụt tay lại ngại ngần sờ vào tẩu thuốc.

“Bà nghĩ nhiều như vậy làm gì, con dâu hiếu kính với bà không tốt sao?”

Hai người là vợ chồng nhiều năm nên hiểu rõ nhau, Lục Phong Thu liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm trạng rối bời của bà Lục.

“Ông nói thì dễ đấy…”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng bà Lục và ông Lục suy nghĩ giống nhau, bọn họ không thể không nghĩ nhiều, Tô Ngọc Kiều không phải người xấu, tuy là hôm nay không giống với thường ngày nhưng thay đổi theo hướng tốt, theo lý thuyết bà Lục cũng phải vui vẻ mới đúng chứ.

Nhưng vợ chồng thằng ba luôn là nút thắt trong lòng bà Lục, thái độ của Tô Ngọc Kiều thay đổi chóng mặt, bà cảm thấy có điều gì đó không ổn, quan trọng là bà không biết mọi thứ chuyển biến theo chiều hướng tốt hay xấu đây.

Trong khi thằng ba lại không ở nhà, bà ta phải thay con trai chăm sóc tốt cho vợ và con trai.

Lục Phong Thu thèm bao thuốc lá ngon trên bàn nhưng vợ ông không để cho ông hút, ông lại lấy ra trong túi nửa xấp giấy cho cháu trai làm bài tập, nhét chút thuốc lá vụn vào, vê đi vê lại cuối cùng nhổ một ngụm nước bọt, châm lửa đưa điếu thuốc vừa cuống đưa lên miệng hút.

“Tôi thấy bà lo lắng nhiều quá, vợ thằng ba không về thì bà nhắc tới, giờ nó đã về thì bà lại nghĩ nhiều, tại sao bà không lo cho chính mình trước đã?”

Bà Lục thở dài, nghe xong lời khuyên của ông Lục, bà Lục liền cất đồ đạc trên bàn, bao gồm cả thuốc lá mà Lục Phong Thu đang thèm, rồi khóa lại vào tủ.

“Sao ông lại làm một lão già ham hút thuốc lá vậy? Ngày mai tôi kêu Xuyên tử lấy một một hộp đưa đến chỗ đội trưởng, lần tới chúng ta xin là người tưới ruộng trước.”

“Vậy bà đưa nhiều như vậy làm gì? bà cho tôi lấy một bao, tôi cho ông ta hai điếu là được rồi.”

Lục Phong Thu nghe thấy thì đau lòng tiếc nuối.

Thuốc lá tốt như vậy mà cho tên đội trưởng nhiều thì thật lãng phí, để cho ông từ từ thưởng thức có tốt hơn không?

Lúc Lục Kiêu cưới Tô Ngọc Kiều, nhà họ Lục cũng sơn lại nhà cửa cho sáng sủa một chút, vì sợ con dâu trong thành phố đến ở không quen.

Mà giờ Ngọc Kiều và Lục Kiêu cũng kết hôn ba bốn năm rồi, căn phòng tân hôn của hai đứa vẫn y nguyên như căn phòng mới.

Căn phòng được bày trí đơn sơ với một cái giường gỗ sồi bốn mét vuông, bên trong bày còn có ba cái tủ đựng đồ, bên cạnh cửa sổ có một cái bàn trang điểm với chiếc gương lớn có cả ngăn đựng mỹ phẩm.

Tô Ngọc Kiều nhìn quanh một hồi, mặc dù phòng này không tốt bằng ở nhà cô, nhưng ba mẹ chồng bọn họ quả thật đã cố gắng hết sức rồi.

Phòng suy cho cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thoải mái, ấm cúng.

Trước kia Tô Ngọc Kiều toàn chê cái này không tốt, chê cái kia bẩn, chỉ chực chờ bới móc những thứ xấu xí.

Bởi vì khi đó trong lòng cô có rất nhiều bất mãn. Không chỉ mỗi chê nhà họ Lục mà chủ yếu là thân phận nông dân hèn mọn của nông dân và cả người cô ghét nhất, Lục Kiêu.

Lúc đầu Tô Ngọc Kiều không hiểu vì sao ông nội nhất định phải gả cô cho Lục Kiêu.

Chẳng nhẽ vì ước định với bạn cũ mà hủy hoại hôn nhân cả đời của đứa cháu gái mình yêu thương nhất sao?

Sau khi trải qua cơn ác mộng rửa lại tội lỗi ấy, Tô Ngọc Kiều cũng hiểu ra một phần. Lục Kiêu đúng là một người đàn ông đáng để trông cậy cả đời.

Cô nhớ mang máng trong cơn ác mộng của mình, anh giống như một người anh hùng từ trên trời xuống trần gian, đỡ cô vực dậy từ đống tro tàn. Anh thay Tô gia lật lại bản án truy tìm mọi tin tức, lúc bị người ta dùng tiền đồ uy hiếp, Lục Kiêu cũng không nghĩ tới việc vứt bỏ cô mà anh vẫn kiên định đứng ở bên cạnh cô giúp cô, bảo vệ cô.

Rõ ràng lúc đó hai người đã ly hôn do cô ầm ĩ bịa ra, nói dối thích người khác rồi nên mới ly hôn. Rõ ràng khi đó cô nghĩ Lục Kiêu hẳn là rất tức giận nhưng sau khi biết Tô gia xảy ra chuyện, anh không quan tâm gì cả chỉ hướng về phía cô.

Nghĩ vậy, đột nhiên Tô Ngọc Kiều đưa tay che ngực, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực khiến cho gò má cô đổi màu hồng phấn. Cảm giác chán ghét và chê cười Lục Kiêu trước kia liền biến mất hết.

Nhất định Lục Kiêu vô cùng thích cô, thích đến mức cho dù cô không thích anh thì anh cũng muốn đối xử tốt với cô. Tô Ngọc Kiều xấu hổ đỏ mặt với suy nghĩ ảo tưởng của mình, lập tức tự tin nghĩ cô xinh đẹp như vậy, Lục Kiêu thích cô cũng là chuyện đương nhiên rồi?!

Cho nên Tô Ngọc Kiều quyết định chờ cô giải quyết nguy cơ của Tô gia, cô sẽ theo anh và không ly hôn. Sau này cô phải sống thật tốt với Lục Kiêu.

Tiểu Bảo đang ngủ say ôm lấy cánh tay cô kéo suy nghĩ đi xa của Tô Ngọc Kiều trở về.

Bên ngoài vang tiếng trẻ con nô đùa, hẳn là người nhà của Lục gia đã về. Tô Ngọc Kiều nhẹ nhàng rút tay ra khỏi con, giúp con trai đắp bụng, rồi xuống giường soi gương, chải tóc và sửa sang lại quần áo ra ngoài.

Đúng lúc Trương Tiểu Hồng bảo chồng thử quần áo xong, hai vợ chồng cùng đi ra, nhìn thấy em dâu ba liền cười nói:

"Thế mà Ngọc Kiều nhớ rõ vóc dáng của hai vợ chồng chị. Quần áo em mua cho anh ấy vừa lắm, cũng không chật quá, cho thoải mái lúc làm việc.”

Tính tình Lục Xuyên hơi hướng nội bị người vợ dĩnh đạc nói như thể là anh ấy không kiềm chế được muốn thử quần áo mới, không khỏi ho khan nói:

"Ờ hèm, Lại khiến em dâu tốn kém rồi.”

“Không sao cả, anh chị thích là tốt rồi."

Tô Ngọc Kiều cười nhẹ rồi đi theo hai vợ chồng vào gian nhà chính.

Lúc tính tình cô không phát tác nên giờ vẫn rất bình tĩnh.

Lục Phong Thu thấy cô đi vào thì hút một hơi thuốc cuối cùng rồi ném tàn thuốc dưới chân rồi nghiền nát.

Bà Lục thì cười niềm nở chỉ vào ghế bên tường nói:

"Ngọc Kiều, con mau ngồi đi.”

Ngoại trừ cô cả đã xuất giá, em chồng đi học và chú nhỏ không có ở đây, những người có thể gánh vác nhà họ Lục đều ở đây.

Tô Ngọc Kiều chưa định ngồi xuống, cô hít sâu một hơi, đột nhiên khom lưng cúi đầu với mọi người:

"Cha, mẹ, anh, chị, thật ra hôm nay con tới xin lỗi mọi người."

“Con xin lỗi mọi người, trước kia là do con không hiểu chuyện, con gây ra nhiều chuyện náo loạn khiến mọi người tức giận, là con sai. Con xin lỗi, xin mọi người hãy tha lỗi cho đứa con dâu hỗn hào này. Từ nay con sẽ kinh hiếu với mọi người không làm điều sai phạm nữa.”

Bà Lục nhìn thấy con dâu như vậy cũng sững sờ há miệng không có phản ứng, ngược lại Lục Phong nghe xong lập tức nhéo Trương Tiểu Hồng một cái.

Trương Tiểu Hồng khép miệng đang mở vì sợ hãi và kinh ngạc. Cô vội vàng tới nắm tay Tô Ngọc Kiều, nói với giọng vẫn đầy kinh ngạc của cô:

"Em dâu làm gì thế? Chúng ta là người một nhà cả mà, có cái gì cũng nhẹ nhàng thôi. Nếu em nói như vậy, trước kia chị cũng có lúc làm không đúng, có phải chị cũng phải cúi đầu xin lỗi em không?"

“Đúng vậy, Ngọc Kiều. Con đừng như vậy. Mẹ, mẹ đây......”

Bà Lục lắp bắp còn chưa tỉnh táo tinh thần lại. Bà định giơ tay ra đỡ, nhìn con dâu lớn đi qua mới ngại liền rụt tay lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp