Nhà máy dệt Thắng Lợi nằm ở phía bắc thành phố là nhà máy quốc doanh lớn nhất Bắc Thành, nhà máy này được thành lập vào năm 1937, lúc trước khi thành lập thuộc về cá nhân, sau khi cải cách đất nước, người sáng lập chủ động quyên góp nhà máy dệt, bởi vậy nhà máy chính thức thuộc về nhà nước đổi tên thành nhà máy dệt Thắng Lợi.

Cha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng.

Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn.

Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi.

Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu.

Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại.

Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn không đến hai tháng, Tô Ngọc Kiều bỗng mơ một giấc mơ rất chân thật.

Trong mơ cả nhà cô đều bị tiểu nhân hãm hại, ông bà tuổi già chết thê lương, người cha cả đời chính trực bị nói là sợ tội tự sát, người mẹ yêu cái đẹp luôn cưng chiều cô không chịu nổi nhục nhã mà nhảy sông, gia đình anh trai bị đày.

Kết cục bi thảm, còn cô bị người xấu bức đến đường cùng, đứa con trai ba tuổi vì sốt cao mà không được điều trị tốt biến thành kẻ ngốc.

Thời điểm cuối cùng, người chồng mà cô ly hôn liều lĩnh từ bộ đội chạy về che chở cô, liều mạng không màng sự nghiệp muốn giúp đỡ cô, nhà chồng nông dân mà cô ghét bỏ cũng không so đo chuyện cũ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tô Ngọc Kiều tỉnh giấc, đổ mồ hôi lạnh, cô cảm giác vận mệnh đang nhắc nhở mình tất cả đều là thật, nói cách khác tất cả sẽ diễn ra trong tương lai.

Sáng sớm thứ bảy, người một nhà hiếm khi nhàn nhã ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm.

Dương Mẫn dỗ cháu ngoại ăn hết một chén canh trứng gà nhỏ, Tiểu Bảo ăn no liền ầm ĩ tìm mẹ, bà thúc giục thím Lưu lên lầu xem xem sao con gái còn chưa dậy.

"Tiểu Bảo ngoan ngoãn ăn bánh bao đường nha, mẹ con sắp xuống rồi."

----

Dương Mẫn gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào tay cháu ngoại dỗ dành nó.

Đứa bé hai ba tuổi tóc dưa hấu, gò má trắng nõn mềm mại theo động tác nhai nuốt của cậu bé mà phồng lên, đáng yêu đến mức Dương Mẫn ngứa tay véo một cái.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn cầm bánh bao gặm, nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn lên cầu thang, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ việc tìm mẹ.

Nhưng không lâu sau người cậu bé chờ đã xuất hiện ở góc rẽ lầu hai.

Tô Ngọc Kiều bị ác mộng làm tỉnh giấc toát mồ hôi, người dính dính khó chịu nên vào phòng tắm, thay quần áo rồi mới xuống lầu.

Chỉ thấy cô mặc một bộ váy liền áo cổ lật màu vàng nhạt chậm rãi đi tới, làn váy chỉ qua đầu gối chút để bắp chân trắng chói mắt người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hốc mắt còn chút đỏ, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, giống như tiểu tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, vừa nhìn đã biết đây nhất định là con gái nhà có điều kiện.

"Mẹ ơi!"

Tiểu Bảo vừa nhìn thấy cô liền nhảy xuống ghế, hai cái chân ngắn thoăn thoắt nhào tới.

Dương Mẫn giật mình vội vàng vươn tay đỡ cậu bé: "Ai u, chậm một chút!"

Tô Ngọc Kiều còn đang hoảng hốt, bị con trai như viên đạn nhào vào trong ngực nên lui về phía sau nửa bước, cũng may cô đang mang dép lê nên có thể nhanh chóng ổn định thân thể.

"Mẹ, mẹ! Con rất nhớ mẹ!"

Tiểu Bảo ôm lấy chân mẹ làm nũng.

Tối hôm qua Dương Mẫn dỗ cậu bé ngủ, sáng sớm thức dậy đã muốn tìm mẹ, nhưng cậu còn nhớ rõ buổi sáng mẹ thích ngủ nướng cho nên nhịn đến khi ăn điểm tâm xong mới nháo.

"Tiểu Bảo ngoan, mẹ cũng nhớ con!"

Tô Ngọc Kiều nhớ tới đứa con trai thông minh đáng yêu của mình bị sốt và biến thành một đứa ngốc chỉ biết chảy nước dãi, khóe mắt lại đỏ lên, vội vàng ngồi xổm xuống ôm cậu bé, hôn một cái.

Tiểu Bảo buông tay ôm chặt cổ cô, cười khanh khách, bĩu môi hôn lại.

Thường ngày Tô Ngọc Kiều không thích bị con trai hôn mặt mũi lấm lem, hôm nay bởi vì chuyện con trai "ngốc" kích thích nên cũng không quan tâm, nhìn đôi mắt to tròn trong suốt của cậu bé, cô mặc cho cậu hôn bên trái hôn bên phải.

Mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh, thấy mẹ thích mình hôn như thế, cậu lập tức ra sức hơn.

"Mẹ thơm thơm, Tiểu Bảo yêu mẹ nhất!"

Hai mẹ con hôn nhau đủ rồi, Tô Ngọc Kiều mới ôm lấy con trai đi về phía bàn ăn.

Thím Lưu cũng đã múc xong một chén cháo táo đỏ đặt vào chỗ cô ngồi.

Tô Ngọc Kiều ngồi xuống, trước tiên lấy khăn tay ra lau khô mặt, lúc mới hôn cô còn không ghét bỏ, hiện tại tình thương của mẹ tan rồi, cô liền không nhịn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play