“Hay là chị dâu cả vào nhà thử đồ đi, lúc em mua cũng chỉ áng chừng số đo nên không biết chị mặc có vừa hay không.”
Tô Ngọc Kiều cười ngượng ngùng, lâu rồi cô không về thăm, nên không nhớ rõ được dáng vẻ của nhà họ Lục.
“Hợp lắm, vừa với chị, Ngọc Kiều thật tinh mắt, mà màu sắc này chị mặc có phải quá tươi không?”
Trương Tiểu Hồng miệng nói như vậy nhưng miệng vẫn cười thích chí hỏi.
Mua được những thứ làm mọi người vui vẻ, Tô Ngọc Kiều cũng nhẹ nhàng đôi phần, lắc đầu cười nói:
“Không sao hết, em cảm thấy màu này rất hợp với chị đó.”
Mấy thím lại xăm soi sờ thử thớ vải, còn có người hối thúc Trương Tiểu Hồng mặc thử xem.
Trương Tiểu Hồng miệng cười hớn hở, nhanh nhẹn thu dọn hết đồ đạc trên bàn, còn lấy mấy viên kẹo trái cây cho mọi người ăn.
Mặc dù bọn họ cảm thấy Tiểu Hồng có hơi keo kiệt nhưng có thể hiểu được, sau khi nhận kẹo xong cũng không nói gì, hóng hớt cũng chán rồi cho nên ai về nhà nấy.
Bà Lục ôm cháu trai với ánh mắt phức tạp nhìn Tô Ngọc Kiều, bà thắc mắc rốt cuộc tuổi lớn hơn nên trầm tính lại, hay vì cái gì mà con dâu lại thay đổi như thế mà chỉ cần con bé tốt hơn là ổn rồi.
“Ngọc Kiều à, con và Tiểu Bảo chờ một chút, mẹ đi làm bát mì cho hai đứa ăn.”
Cô nhớ rõ trong nhà còn có mấy cân mì Phú Cường, lát nữa cô lấy ra nhiều mì hơn, mấy đứa trẻ trong nhà lên núi bắt chim sẻ, bọn chúng chơi chán chắc chắn sẽ đói bụng.
Tô Ngọc Kiều bế con trai định đứng lên giúp mẹ chồng. Tuy rằng cô chưa từng nấu ăn, nhưng vẫn phải sắn tay lên làm, không thể ngồi chờ ăn, như vậy không giống là người biết hối lỗi.
“Ngọc Kiều, em cứ ngồi đi, mẹ nấu mỳ là số một, lát nữa em ăn nhiều là được.”
Trương Tiểu Hồng ở trong sân nói chuyện với cô, nhìn thấy Tiểu Bảo sạch sẽ, ngoan ngoãn, đáng yêu không cưỡng lại được, quay người vào nhà lấy một chén mận đỏ đã rửa sạch cho cậu ăn.
“Đây là bác gái cả, Tiểu Bảo nói cám ơn đi.”
Tô Ngọc Kiều cũng tự nhiên nhận, cô cầm hai trái nhét vào trong tay con trai.
“Cám ơn bác gái cả.”
“Ôi, Tiểu Bảo còn nhỏ mà rất ngoan nha.”
Trương Tiểu Hồng cười tủm tỉm, cảm thấy cậu không giống đứa trẻ mà em dâu ba có thể dạy dỗ được, nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang Tô Ngọc Kiều vẫn đang ngồi thẳng lưng khí chất xuất chúng trên chiếc ghế tre, cô lại cảm thấy không thể nào sai được.
Quả thực diện mạo của Tiểu Bảo ít nhất có 7 phần giống với Tô Ngọc Kiều, nhất là mắt và miệng, quả thực như là một khuôn đúc ra, nhưng ấn đường lại có 3 phần cậu di truyền từ ba, bởi vì tuổi còn nhỏ nên khó nhìn thấy rõ.
Trương Tiểu Hồng nhìn hai mẹ con ngồi đối diện nhau, càng nhìn càng cảm nhận được vì sao mẹ chồng lại dịu dàng khoan dung với em dâu ba.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy ai mà có thể nổi giận nổi, Tiểu Bảo lớn lên giống cô đáng yêu như búp bê, có mấy tuổi mà thông minh rõ.
Cô nhìn thấy mà chỉ muốn thở dài, đều là cháu trai nhà họ Lục, tại sao cô chỉ sinh ra hai đứa con như khỉ, còn Tiểu Bảo dễ thương ngoan ngoãn làm ai cũng thích.
Thôi thì Trương Tiểu Hồng cũng có quà để nhận, cô cất đi, thật sự thì cô khó có nhẫn nại ngồi nói chuyện với em dâu ba, trước kia hai người khó trò chuyện với nhau.
Nhưng hôm nay mọi thứ lại ngoài sức tượng tượng của cô cho nên hai người tán gẫu cũng khá ổn.
Còn chưa nói gì, Trương Tiểu Hồng lúc này toàn khen ngợi, khen Tiểu Bảo ngoan ngoãn, khen Tô Ngọc Kiều xinh đẹp, cách ăn mặc đẹp, tinh mắt.
Những lời này không phải trước kia cô chưa từng nói qua nhưng lại bị Tô Ngọc Kiều vô cớ chọc giận linh đình cho nên im lặng bỏ đi.
Hôm nay thật may mắn, Tô Ngọc Kiều không còn nói chuyện khó ưa như trước, cũng không ngại này ngại kia, mà còn rất nghe lời, hai người cứ vậy hàn huyên một hồi lâu.
Bà Lục nấu mì xong gọi vợ con trai cả giúp mang đến, Tô Ngọc Kiều cũng nhanh chân đứng lên đưa Tiểu Bảo đi rửa tay.
“Ngọc Kiều mau tới ăn đi, lúc trưa các con chỉ ăn vài mẩu bánh quy chắc chưa no, mau tới ăn thử mì mẹ nấu được không?”
Bà Lục nói xong, lại đút cho Tiểu Bảo ăn.
Tô Ngọc Kiều không dám từ chối, cô chỉ nói với mẹ chồng không cần đút cho cậu, lấy đôi đũa cho Tiểu Bảo tự ăn.
Bà Lục liền khen Tiểu Bảo giỏi, biết tự mình ăn cơm, bà làm theo lời Tô Ngọc Kiều, lấy một cái chén sạch sẽ cho nửa phần mì nguội vào, sau đó đưa đũa cho cậu tự ăn.
Chén của nhà họ Lục không nhỏ, một chén mì dường như làm cho Tô Ngọc Kiều ăn bằng 2 bữa cơm, nhưng buổi sáng cô cũng ăn ít, giữa trưa lại không ăn cái gì, cố cũng ăn được hết bát mì kia.
Nhưng quả thực món mì này rất ngon, sợi mì dai, nước sốt thanh, Tô Ngọc Kiều cũng thích.
Trong trí nhớ lúc trước mẹ chồng cũng đã làm cho cô nhưng cô không thích món nước nên không ăn.
Tô Ngọc Kiều xấu hổ nở nụ cười, dọn chén của con trai xong định đi xuống bếp rửa thì Trương Tiểu Hồng nhận lấy chén, đẩy cô ngồi xuống rồi nói:
“Để chị, để chị, em cứ ngồi nghỉ ngơi đi.”
Bà Lục khua tay gọi cô lại, Tô Ngọc Kiều hơi do dự nhưng vẫn đi tới trước mặt mẹ chồng.
Tiểu Bảo ăn no căng bụng đang được bà nội ngồi quạt mát cho, cậu thoải mái quá ngáp một cái.
“Ôi, cháu của bà buồn ngủ rồi hả? Bà ôm cháu ngủ nha?”
Tiểu Bảo nắm lấy ngón tay gầy của bà lắc đầu rồi nói với bà nội:
“Tiểu Bảo nặng lắm, bà nội dắt cháu đi.”
“Được rồi, bà nội dắt ha, Tiểu Bảo giỏi quá, bà dắt vào phòng ngủ nha.”
Đi theo bà nội được hai bước, Tiểu Bảo híp mắt quay đầu lại tìm mẹ, nhìn thấy Tô Ngọc Kiều ở phía sau liền đưa tay ra đòi mẹ bế:
“Mẹ, ngủ với con.”
Bà Lục ngừng lại một chút, quay đầu lại cười nói:
“Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo chờ mẹ một chút, mẹ đi dọn dẹp phòng thằng Ba, hai đứa vào trong mà nghỉ.”
“Thôi mẹ, để con làm cho, mẹ trông Tiểu Bảo đi.” Tô Ngọc Kiều nói.
“Con không biết chăn đệm trong nhà cất chỗ nào, để mẹ làm cho, mẹ thường xuyên quét dọn phòng thằng Ba nên trong phòng sạch sẽ lắm, hai ngày trước mẹ cũng vừa phơi chăn, để mẹ lấy chăn cho.”
Bà Lục nói xong, nhanh nhẹn đi dọn dẹp phòng ở.
Tô Ngọc Kiều nhìn chị dâu trong nhà bếp, lại nhìn mẹ chồng dọn dẹp phòng cho mình, nghĩ thầm cô đến để hối lỗi chuộc tội mà sao ngược hết rồi!!!
Cả hai người đều không cần cô động tay, Tô Ngọc Kiều ôm lấy Tiểu Bảo đang buồn ngủ dụi mắt rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu, dỗ cậu ghé vào vai mình ngủ tạm.
Tiểu Bảo đã dạy ngủ trưa thành thói quen, lúc trưa vẫn còn ở trên xe đi hơi xóc cho nên không ngủ được, bây giờ cơ thể đều mệt mỏi, mới ôm lấy cổ mẹ đã nhắm tịt mắt lại.
Bà Lục dọn phòng rất nhanh, trải hai cái chăn mới lên giường cho Tô Ngọc Kiều, ở nông thôn muỗi nhiều, màn cũng được mắc lên.
Tô Ngọc Kiều hơi ngượng ngùng, nhưng thấy mẹ chồng và chị dâu không để tâm nên cô cũng không nhiều lời liền ôm con trai lên giường ngủ một giấc.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tô Ngọc Kiều loáng thoáng nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào của trẻ em, không bao lâu sau tiếng ồn nhỏ lại.
Cuối cùng cô dần tỉnh tại, trong đầu nhớ lại mục đích hôm nay cô đến nông thôn là để tạ tội với mẹ chồng và người nhà chồng mới tỉnh mắt.
Qua tấm màn cô thấy được ánh sáng mờ mờ, Tô Ngọc Kiều lấy tay vén màn lên, hiện tại đã là 3 giờ 40 chiều, cô cũng ngủ hơn một tiếng đồng hồ.
Con trai vẫn còn ngủ ngon lành trong lòng cô, Tô Ngọc Kiều lại nằm cùng cậu một lát rồi mới từ từ ngồi dậy.