Thập Niên 60: Mỹ Nhân Ngạo Kiều

Chương 10


1 tháng

trướctiếp

Tô Ngọc Kiều cúi đầu nói tiếp:

"Cám ơn chị dâu và ba mẹ không so đo với con. Nhưng trong lòng con băn khoăn trước kia thật sự là con không hiểu chuyện. Sau này con chắc chắn sẽ không như vậy nữa!”

“Thôi mà em dâu, ơn nghĩa gì. Người một nhà cả mà, Ngọc Kiều ngồi đi em.”

Trương Tiểu Hồng giữ vai đẩy cô ngồi xuống một cái ghế dài, nghiêng đầu không khỏi nhìn cô nhiều hơn.

Sau khi bà Lục hoàn hồn cũng còn chưa tỉnh táo. Rốt cuộc vợ thằng ba mới bị cái gì đập vào đầu hay sao mà lại còn nói xin lỗi với bọn họ.

"Ngọc, Ngọc Kiều, con có bị..."

Theo bản năng, bà lại nhớ tới những thứ thần thần quỷ quỷ kia. Ánh mắt bà nhìn Tô Ngọc Kiều vô thức đánh giá.

Dù sao Trương Tiểu Hồng làm con dâu bà mười mấy năm trời nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết được tâm tư lời bà Lục muốn nói với em dâu là gì. Cô ấy sợ bà vừa mở miệng lại nói những thứ linh linh với con bé mới hồi tâm chuyển ý.

Cô vội vàng cắt đứt lời bà Lục:

"Vốn tính Ngọc Kiều đã tốt rồi mẹ. Mà chị cũng thường xuyên sợ mình nói chuyện không nghĩ mà nói sai gì đó. Chị cũng xin lỗi em luôn nhé! Chị em dâu chúng ta nói gì ra cũng không để trong lòng cái gì. Sau này đừng nói khách khí như vậy nữa ha.”

Bà Lục nghẹn lời, cũng cười phụ họa nói:

"Đúng, chị dâu con nói đúng đó. Chúng ta là người một nhà hòa thuận với nhau là chuyện đương nhiên.”

Tô Ngọc Kiều liền thoải mái cười. Rõ ràng nhà chồng cô đều tốt như vậy, đúng là trước kia cô thực sự có mắt như mù.

Trong lòng Trương Tiểu Hồng hơi bối rối nhưng thấy Tô Ngọc Kiều không giống diễn trò lừa người, huống chi vì sao cô phải phí sức. Vốn cũng không có chuyện gì to tát.

Hiện tại thấy trên mặt cô em dâu này không còn sự khinh bỉ và ghét bỏ như trước kia, cô ấy cũng mừng vui vẻ hòa hợp với cô.

Được một lúc mẹ chồng và con dâu tụ tập lại nói chuyện một cách thân thiết.

Bà Lục thấy trời cũng đã khuya bèn dò hỏi:

"Hôm nay cũng đã muộn rồi, nếu không Ngọc Kiều với Tiểu Bảo ở một đêm rồi ngày mai lại về trên kia được không?"

Tô Ngọc Kiều cười đáp.

“Lúc tới đây con cũng nghĩ như vậy. Sau này con dẫn Tiểu Bảo về, mong mẹ đừng thấy bọn con phiền phức nhé."

“Mẹ mong Tiểu Bảo còn chưa hết, sao có thể phiền chứ."

Trương Tiểu Hồng chỉ vào hai đứa con ruột của cổ nhảy tới nhảy lui trong sân bổ sung:

"Mỗi ngày mẹ nhìn hai con khỉ da này nhảy lên nhảy xuống đến chán rồi nên mẹ còn ước được nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn nhiều hơn một chút.”

“Hơn nữa, ngày nào mẹ cũng chê giọng chị lớn. Mà em dâu trông như tiên nữ Quan Âm kia, mẹ thích còn không kịp. Làm sao có thể phiền chứ.”

Đừng nói lời này của Trương Tiểu Hồng thật sự làm bà Lục phải suy nghĩ. Trước kia lúc vợ thằng ba mới về làm dâu, không chỉ một lần bà nhắc với ông Lục nhà mình rằng có tiên nữ trên trời hạ trần xuống ở nhà bà.

Bà Lục cười khanh khách, cũng không phản bác. Bà chỉ thích người đẹp trai tuấn tú, lúc còn trẻ chính là bị Lục Phong Thu hấp dẫn, mấy đứa con bà xinh không có đứa nào xấu xí cả, mà thằng ba cũng rất đẹp trai phong độ.

Trong lúc mẹ chồng nàng dâu nói chuyện phiếm, Lục Phong Thu bảo thằng cả đi ra ngoài, Lục Xuyên được giao nhiệm vụ đi tìm chút thịt trong thôn về, ông Lục dẫn theo đứa út đến hồ nước trong thôn.

Sau khi ngủ dậy, Tiểu Bảo muốn đi theo hai anh họ đến thăm chú bắt cá.

Tô Ngọc Kiều có chút lo lắng nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn chờ mong của cậu con trai thì để cho cậu đi theo.

Trương Tiểu Hồng dặn dò con mình phải chăm sóc tốt cho em trai, không được dẫn em trai đến gần hồ nước, hai người đều gật đầu rồi mới thả bọn chúng ra cửa.

Bà Lục ra sau nhặt một giỏ rau rồi quay lại, sau khi nhìn thấy nói:

"Không sao đâu, ba con với Tiểu Quân đều ở đó mà.”

“Dạ vậy ạ, để con giúp mẹ."

Tô Ngọc Kiều lên tiếng, học theo chị dâu chuyển cái ghế thấp ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng cùng lặt rau.

Lúc mặt trời chiều ngã về tây, Tiểu Bảo ngồi trên cổ chú Lục Quân được cõng về, dọc theo đường đi cười khanh khách không ngừng.

Lục Phong Thu đi phía sau bọn nhỏ, một tay xách một túi cá trích to bằng lòng bàn tay, tay kia có một con cá chép lớn xỏ bằng dây cỏ.

Ngay sau đó Lục Xuyên cũng đã về, trên mặt mang theo nụ cười, vừa vào nhà đã nhanh chóng đưa giỏ cho mẹ xem.

Bên trong có một cái đùi dê và một miếng thịt bò nặng chừng bốn năm cân.

"Haha, thịt này tươi thế. Xuyên Tử, anh đổi ở đâu vậy?"

Trương Tiểu Hồng lại gần nhìn, không khỏi vui mừng cười to.

Đều là thịt ngon khó có được, cũng không chiêu đãi riêng mẹ con Tô Ngọc Kiều, cả nhà đều được ăn.

"Anh mua ở nhà Lục Tử. Thôn bên nhà mẹ vợ anh ta có đầu trâu bò ngã chết, nhà mẹ đẻ anh ta gọi người tới thịt. Lục Tử lấy được nhiều thịt, anh chọn miếng ngon nhất."

Lục Xuyên đắc ý nói.

Lục Tiểu Lục đầu óc linh hoạt, thường chạy ở mấy thôn xung quanh, anh ta có cách thường xuyên kiếm được hàng tốt. Bán ngay trong thôn không công ai, mọi người cũng không truyền ra ngoài, nhà ai muốn ăn thịt thì đến nhà anh ta nhất định có thể hoặc đổi hoặc mua được. Cho dù ngày hôm đó không có thì ngày hôm sau cũng có thể kiếm được.

“Chân dê kia anh thấy không tệ nên cũng mua về rồi.”

Bà Lục bắt đầu sờ rồi gật đầu nói:

"Đúng là thịt tươi. Chắc mới vừa làm thịt nên còn đỏ hửng. Tối nay làm món thịt bò hầm. Còn chân dê này đợi lát nữa mẹ lấy muối ướp một chút rồi treo trong giếng cho đông lạnh để ngày mai Ngọc Kiều mang về nhà ăn.”

"Mẹ, vậy con đi ướp chân dê cho. Hầm thịt là sở trường của mẹ nên mẹ cứ làm thịt bò đi."

Trương Tiểu Hồng không có ý kiến, hôm nay trong nhà nhận được nhiều quà tặng quý giá như vậy đều là Tô Ngọc Kiều mua, chỉ có cái đùi dê nên thoải mái vui vẻ.

Ăn cơm tối xong Lục Quân lại dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi. Trong một buổi chiều, Tiểu Bảo đã quen với hai anh trai nhà anh cả và chú út.

Lục Quân luôn luôn sùng bái anh ba mình làm lính, cháu trai nhỏ trắng trẻo non nớt đáng yêu nên cậu cũng tình nguyện cõng cậu bé chơi.

Đương nhiên Tô Ngọc Kiều sẽ không ngăn cản con trai thân thiết với người Lục gia, chỉ là ở nông thôn muỗi hơi nhiều, cô dặn dò chú út đừng có dẫn Tiểu Bảo đi đến nơi cây cỏ nhiều.

“Chị dâu ba yên tâm đi, em đưa Tiểu Bảo đi phơi nắng xem đá bóng ấy mà.”

Chân Lục Quân mang giày thể thao mới, anh nóng lòng muốn biểu diễn kỹ thuật chơi bóng cho cháu trai xem.

Một đêm ngon giấc, Tô Ngọc Kiều một mạch đến lúc tự nhiên mở mắt, thì Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh đang nghịch tóc của cô, không khóc không gây tiếng.

Bên ngoài trời sáng chói, lại không có động tĩnh gì, Tô Ngọc Kiều "Ưm" một tiếng, ảo não đưa tay che mắt lại.

Vốn tưởng rằng tối hôm qua khả năng cô sẽ mất ngủ, ai ngờ lại ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời phơi mông.

Thế là xong, ấn tượng cô lười chảy thây, hết ăn lại nằm không thể sửa được rồi.

Tô Ngọc Kiều bật dậy thay một bộ váy ngắn tay màu trắng phối với chân váy màu xanh da trời, lúc mang đôi giày ra đã gần mười giờ trưa.

Người Lục gia đã ăn cơm xong từ lâu, bụng Tiểu Bảo kêu đói ùng ục nhưng mẹ chưa dậy nên cậu con trai cũng chịu đựng không lên tiếng chút nào.

Giương mắt nhìn thấy bà Lục ngồi ở trong sân lặt bắp, Tô Ngọc Kiều xấu hổ lên tiếng chào hỏi:

"Mẹ à, chào buổi sáng. Hôm nay, con dậy hơn muộn."

“Không muộn đâu, bọn họ cũng đều ngủ nướng rồi mới dậy á.”

Bà Lục cười híp mắt nói:

"Có đói bụng không? Con dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt trước đi, rồi mẹ bưng cơm ra cho các con.”

Trước kia buổi sáng nhà họ Lục đều ăn cháo ngũ cốc với bánh bắp. Hôm nay ưu tiên cho hai mẹ con Tô Ngọc Kiều nên bà Lục dậy từ sớm nấu một nồi cháo gạo sền sệt, còn hấp một nồi bánh bao trắng trộn bột mì với bột bắp lớn và luộc mấy quả trứng vịt muối để ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp