“Ai gu, người thành phố các cô thật lễ phép, cái này không phiền gì đâu, em Tô coi như là người trong thôn chúng ta, chỉ đường một chút có là gì đâu.”
Sự thân thiện của các thím trong thôn không thể từ chối được, thậm chí có người còn giúp cô chụp lại ảnh cửa nhà họ Lục.
“Tiểu Hồng! Tiểu Hồng ơi, cô mau ra đây nhìn xem, em dâu cô về rồi kia, mau mở cửa cho người ta đi!”
Tô Ngọc Kiều xấu hổ nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con trai, trên mặt không nén được nụ cười.
Cô, rõ ràng cô đến đây để hối lỗi mà sao lại biến thành như vậy.
Tiểu Bảo bị mấy cô thím vây quanh cũng hoảng sợ, vội ôm chân núp sau váy mẹ.
Trương Tiểu Hồng ở trong nhà cũng buồn bực, sau bữa cơm cả nhà còn đang ngủ trưa, bên ngoài có chuyện gì mà rì rầm to như vậy.
Cô vội mặc quần áo, cũng không cố gắng nghe xem bên ngoài nói gì, vừa chạy vội vừa trả lời:
“Tới ngay, tới ngay!”
Vừa mở cửa phòng ra thì cô thấy cửa phòng mẹ chồng cũng mở, bà Lục vén tóc ra sau tai hỏi con dâu cả:
“Sao mẹ nghe được người ta nói em dâu về?”
“Chắc là vợ thằng hai nhà mẹ đẻ con tới đây, để con đi mở cửa cho.”
Trương Tiểu Hồng cũng đoán mò, nhưng không ngờ rằng Tô Ngọc Kiều đã trở về.
Cho nên cửa vừa mở ra, Trương Tiểu Hồng đang cười liền há miệng ngạc nhiên:
“Tô Ngọc Kiều?!”
Nói xong cô lại giật mình vì đám người đứng bu đông ngoài cửa nhà, tại sao lại có nhiều người như vậy vây quanh cửa nhà cô như thế?
“Này, Tiểu Hồng, vẻ mặt cô làm sao vậy, cô có mấy em dâu chứ?”
“Ha ha, tôi tưởng là em dâu hai bên nhà mẹ đẻ đến đây.”
Tô Ngọc Kiều hơi ngại ngùng nở nụ cười với Trương Tiểu Hồng gọi nhỏ:
“Chào chị dâu.”
“Ừ, rồi, mau vào nhà đi, Ngọc Kiều về không báo chị một tiếng, để nhà mình lấy xe bò lên huyện đón em.”
Trương Tiểu Hồng ngoài mặt vui cười hớn hở mời cô vào trong nhưng trong lòng lại không khỏi lầm bầm điều gì đó, người này thật sự không nên nhắc tới.
Bà Lục đang chuẩn bị vào nhà bếp lấy cho em dâu của vợ con trai cả ít nước đường, đi được nửa bước thì nghe Trương Tiểu Hồng gọi một tiếng “Tô Ngọc Kiều?!”, bà vội quay người nhìn ra ngoài cổng.
Nhìn thấy Tô Ngọc Kiều mặc váy màu vàng nhạt trông rất xinh đẹp tươi tắn đi vào nhà thì không khỏi ngẩn người.
Thật đúng là con dâu ba của bà.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của bà Lục dịu dàng nhìn Tiểu Bảo đang núp sau váy cô.
Bà Lục cũng vội đi ra ngoài sân, muốn ôm cháu nhưng nghĩ lại nên thôi, bà liền cười với con dâu:
“Ngọc Kiều về rồi à con, mau vào trong ngồi nghỉ ngơi thôi, đi đường con có mệt không? Hai con ăn cơm chưa?”
“Này, đây là Tiểu Bảo phải không?”
Sau khi nhỏ giọng dò hỏi, bà Lục nhìn hai mẹ con từ trên xuống dưới cuối cùng lại nhìn Tiểu Bảo, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và trìu mến.
Túi đồ ở tay trái của cô đã được đưa cho chị dâu, Tô Ngọc Kiều hơi xoay người sờ đầu Tiểu Bảo nói nhẹ:
“Mẹ, tụi con không mệt, Tiểu Bảo, đây là bà nội của con này, mau gọi bà nội đi.”
Niềm vui và tình yêu ngập tràn trong lòng bà Lục, bà nhìn Tiểu Bảo đầy sự mong chờ, không dám lại ôm thằng bé.
“Bà nội.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nói to, cậu thích người bà này, bởi vì bà giống với bà ngoại, ở gần bà cậu cảm thấy rất thoải mái.
“Nào! Tiểu Bảo ngoan, lại đây bà ôm cháu một cái nào.”
Bà Lục lập tức cười tươi như hoa, cúi lưng xuống dang tay ra đón cậu.
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, Tô Ngọc Kiều nhẹ nhàng đẩy cậu lên, lúc này Tiểu Bảo mới chạy lại ôm bà.
Nhìn thấy bà cháu ôm nhau quên mất người xung quanh, Trương Tiểu Hồng cười, vẫy tay bảo em dâu ba ngồi xuống ghế đi.
Mấy thím lắm chuyện nhìn vào túi đồ trên tay cô không biết xấu hổ cũng giữ lại.
“Ngọc Kiều, hai người ăn cơm chưa? Chị đi lấy nước cho em trước ha.”
Trương Tiểu Hồng tùy tiện đặt túi đồ lên bàn đá trong sân, cô ta xoay người vào nhà bếp rót nước.
Cô nhanh chóng bưng hai chén nước đường, một chén đưa cho bà Lục, một chén đưa tận tay Tô Ngọc Kiều.
“Giờ này mới về tới nơi, chị đoán em còn chưa ăn đúng không? Muốn ăn món gì, bây giờ chị đi làm cho em.”
Tô Ngọc Kiều cầm chén uống hai ngụm rồi mới nói:
“Chị dâu không cần đâu ạ, dọc đường em và Tiểu Bảo đã ăn rồi, giờ vẫn chưa đói lắm.”
“Vậy Tiểu Bảo nhà ta có đói bụng không? Bà nấu mì cho cháu có nhá? Cho… cháu hai quả trứng gà, ối chà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chưa này, bà không thể để cháu ta ốm yếu được.”
Bà Lục càng nhìn cháu trai càng thích chí, ôm chặt không bỏ ra giây nào, con dâu ba nuôi tốt thật, nhìn cháu trai xinh xắn trắng trẻo, cũng không biết thế nào lại đỏ hai bên má.
Mấy thím trong thôn muốn tham gia cuộc vui cảm thấy không vui, cứ thúc giục Trương Tiểu Hồng mở túi ra xem, để mọi người thấy con dâu nhà họ Lục này mang đồ tốt gì từ thành phố về quê.
Trương Tiểu Hồng không vui, đừng nói này là do Tô Ngọc Kiều mang đến, sao phải cho bọn họ xem, hơn nữa, lỡ như làm cho em dâu ba giận làm sao bây giờ.
Tô Ngọc Kiều lại không thấy bất tiện, cô gật đầu với chị dâu rồi nói:
“Đây đều là quà tặng cho người trong nhà, các thím muốn xem, vậy chị dâu mở ra cho mọi người xem cùng đi.”
Ái chà, thật sự là mua cho nhà họ Lục, túi đồ lớn như vậy chắc không ít tiền đâu.
Sự tò mò của các thím lập tức bùng lên, họ hận không thể mở túi thay Trương Tiểu Hồng.
Được, mọi người nói không có việc gì, Trương Tiểu Hồng nghi ngờ nhìn vào mắt Tô Ngọc Kiều, cô đứng dậy mở túi ra, lấy các thứ bên trong đặt lên bàn.
Mục đích Tô Ngọc Kiều đi chuyến này một là hối lỗi, hai là hàn gắn mối quan hệ với nhà chồng, cho nên quà tặng đều chuẩn bị rất cẩn thận.
Dương Mẫn cũng bảo cô mua theo ý thích và nhu cầu của nhà chồng, Tô Ngọc Kiều phân vân cả nửa ngày, ai trong nhà chồng cũng có quà để nhận.
Đầu tiên là người lớn, vợ chồng bà Lục có một hộp thuốc và hai túi sữa bột cho người già, vợ chồng anh cả mỗi người một cái áo bằng chỉ tổng hợp, cả chị Hai đã lấy chồng cô cũng để ý tới, mỗi người một tấm vải để may áo bông, em Tư được cô mua cho một đôi giày da màu nâu, em Năm là một đôi giày thể thao.
Với trẻ em thì chuẩn bị đơn giản hơn, một chút kẹo sữa, kẹo trái cây, còn có cả bánh quy để cả nhà ăn chung cũng làm vài túi.
Mấy thứ này với Tô Ngọc Kiều cũng không đáng kể gì, toàn bộ quà cáp này chỉ bằng giá cô mua 2 bộ váy, nhưng mẹ ruột cô nói đủ rồi, chủ yếu là có thành ý, mua nhiều quá ngược lại dễ làm nhà chồng cảm thấy áp lực.
Tô Ngọc Kiều kể cả trong mơ cũng chưa từng quan tâm chuyện này, nghe Dương Mẫn nói có lý nên làm theo, cô nghĩ sau này phải tranh thủ về quê, nhất định phải khiến cho mẹ chồng và mọi người thấy được thành ý tạ tội của cô.
Chẳng biết nhà họ Lục có cảm nhận được thành ý của Tô Ngọc Kiều hay không, nhưng mấy thím hóng chuyện cũng ngợp cả người.
Ôi, nhà họ Lục thật sự là biết nhang khói tốt mộ phần tổ tiên mới được ban cho người con dâu có tiền tài, lại còn quà biếu hào phóng như vậy.
Ngay cả bản thân Trương Tiểu Hồng cũng nhìn đống đồ đạc mà kinh ngạc, không phải, đây là cô em dâu ba có mắt trên đỉnh đầu sao?
Những chuyện như thế này Tiểu Hồng không tưởng tượng được, giống như không phải người cô chưa từng quen mặt, Tô Ngọc Kiều bây giờ đổi tính đột ngột như thế?
Tô Ngọc Kiều không hiểu trong lòng chị dâu còn đang chấn động, còn chỉ vào đồ đạc nói cho cô biết mấy thứ này là cho ai cho ai.
Trương Tiểu Hồng cúi đầu nhìn thấy 2 bộ quần áo mua cho vợ chồng mình, không nhịn được đặt tay vuốt ve chiếc áo tay ngắn màu hồng in hoa.
Chất liệu mềm mại, màu sắc tươi sáng, thật sự là tặng cho cô sao.