Thập Niên 60: Mỹ Nhân Ngạo Kiều

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Bà Lục cũng không oán hận chồng mình hay ghét bỏ con dâu ba, cô là một cô gái thành phố nuông chiều từ nhỏ tới tuổi gả cho một gia đình nông thôn cũng có hơi thiệt thòi, thái độ như vậy cũng đúng mà thôi, nhưng thằng ba lại quá bướng bỉnh, hai người không nhịn nhau một chút nào, nhớ tới cảnh nhà có ba người mà lại tách nhau ra, nhà chẳng ra nhà, bà Lục buồn, nhớ đến lại buồn đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Thật là năm nay bà Lục còn chưa đến 50 tuổi nhưng lại giống người 60 tuổi, bởi vì bà thích siêng năng, nông dân làm việc phơi nắng dầm sương nên da cũng mau lão hóa, hơn nữa Chu Tiểu Phương có vóc dáng không cao, khuôn mặt trắng nõn thanh tú thuở trẻ sớm đã bị thời gian ăn mòn, chỉ còn lại những nếp nhăn biểu thị tuổi tác.

Trương Tiểu Hồng cũng khuyên bà Lục:

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, không phải tháng trước mình còn nhận được tin của thằng ba sao, nó nói mọi chuyển đều ổn, thế nên mẹ cứ yên tâm đi.”

Bà Lục cầm thêm hai trái bắp, lắc đầu nói:

“Mẹ không lo lắng chỗ thằng Ba, mẹ chỉ buồn đến phát lo, con nói xem, nhà mẹ của Ngọc Kiều điều kiện tốt, nó không muốn đến nhà chúng ta nhưng tốt xấu gì cũng sinh cho thằng Ba 1 đứa con rồi, Tiểu Bảo năm nay đã 3 tuổi, thằng Ba về thăm cũng được vài lần, còn thằng bé này mỗi ngày mỗi lớn…”

Bà Lục luyên thuyên không ngừng, Trương Tiểu Hồng phơi xong quần áo cũng tới ngồi xuống cùng mẹ chồng bóc bắp, cô nghe bà ấy quở trách thằng Ba, nói xong lại nói đến em dâu ba, rồi nói đến đứa con của em dâu ba.

Cô cũng không nói gì nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình với mẹ chồng, ví như bà ấy nói tính tình Tô Ngọc Kiều nóng nảy hay nổi giận vô cớ.

Cái con bé ấy không phải tính tình nóng nảy đâu, quả thực mắt nó để lên đỉnh đầu, không thèm nhìn một ai, về có một chuyến thì ngại này ngại kia, làm cho người tính mộc mạc như Trương Tiểu Hồng cũng bốc hỏa.

Thằng Ba thoạt nhìn có vẻ cá tính, anh có thể chịu được tính cách đại tiểu thư này sao? Cái đó tất nhiên là không thể, nhưng Tiểu Hồng cũng không hiểu sâu vợ chồng thằng Ba lắm.

Đâu chỉ có vậy, mỗi lần thằng Ba trở về tuy rằng ngoài miệng không nói mà thật ra thằng Ba bị vợ sai làm đủ việc, từ giặt quần áo đến chuẩn bị nước ngâm chân, bưng cơm đến tận miệng vợ nhưng không hề nghe anh oán giận câu nào.

Nói trắng ra, vợ thằng Ba đối xử với ai cũng như người hầu nhưng với thằng Ba, hai vợ chồng nói chuyện bình thường với nhau cũng hiếm có.

Mà vợ chồng thằng Ba cũng không về nhà được mấy lần, Trương Tiểu Hồng không dám nói nhận xét của cô đều chính xác cho nên cổ cũng hiểu lòng mẹ chồng, đổi lại nếu con trai cô cưới trúng một người vợ như vậy thì cũng buồn thối ruột.

Không phải Tô Ngọc Kiều không tốt nhưng mà nói ra thì không môn đăng hộ đối, không phù hợp với nhà họ Lục.

Tuy nói thằng Ba vào được quân ngũ, tiền đồ sáng sủa, cũng làm chức lớn phó đoàn gì đó nhưng ba đẻ của Tô Ngọc Kiều là giám đốc nhà máy lớn, nhà máy dệt Thắng Lợi xa gần ai cũng biết, là nhà máy chứa mấy vạn nhân công.

Trương Tiểu Hồng không đi theo ba mẹ chồng qua nhà mẹ đẻ em dâu ba nên không biết như thế nào, nghe mẹ chồng nói mọi người trong nhà họ Tô đều ở trong những tòa nhà phong cách Châu u nhưng nơi ở của nhà Lục làm bằng gạch đỏ ngói xanh sao mà so bì với cơ ngơi của nhà họ Tô, nếu không tại sao Tô Ngọc Kiều mỗi lần về nhà đều ngại chứ?

Trương Tiểu Hồng còn chưa biết, lúc cô đang chê cười nhà gạch xanh ngói đỏ, thì em dâu ba sống trong nhà xa hoa như tiên cung kia đang ngồi trên xe khách hướng về nông thôn.

Cô mang theo nhiều túi quà lớn nhỏ cũng có, còn có cháu trai Tiểu Bảo mà mẹ chồng luôn thương nhớ liền vội tới chỗ mấy người hối lỗi.

Tô Ngọc Kiều là người nghĩ gì làm đấy, hơn 10 giờ đã mua xong quà tặng cho nhà chồng để xin lỗi, bất chấp sự khuyên bảo của Dương Mẫn 11 giờ hơn liền lên xe về nông thôn.

Tiểu Bảo ngồi chéo chân ở trên đùi mẹ, miệng đang ngậm cái bánh quy, mắt thì đang ngó phong cảnh lướt qua thật nhanh bên ô cửa xe. Thằng bé liền mở miệng hỏi mẹ:

“Mẹ, nhà ông bà nội cách nhà của chúng ta rất xa phải không?”

Trẻ em nhỏ quá thì không cần mua vé, nhưng Tô Ngọc Kiều muốn để đồ cho thoải mái cho nên đã mua 2 vé, cũng may trên xe không nhiều người, người bán vé cũng không nói gì.

Hai mẹ con ngồi cạnh cửa sổ, ở lối đi nhỏ đặt vài túi đồ đều là thức ăn quà vặt mới mua.

Tô Ngọc Kiều lấy khăn tay hứng phần vụn bánh quy rơi ở dưới miệng con trai, cô kiên nhẫn trả lời thằng bé:

“Đúng vậy, nhà ông bà nội ở nông thôn, phải đi xe thật lâu mới tới nơi được con à.”

Lần trước cô đưa Tiểu Bảo về quê tầm Trung thu năm kia, khi đó cậu còn rất nhỏ nên chưa có ký ức gì cả.

“Ông bà nội và ông bà ngoại đều yêu thương Tiểu Bảo, hơn nữa nhà của ông bà nội cũng là nhà của Tiểu Bảo.”

“Con biết rồi, nhà ông bà ngoại là nhà mẹ con, nhà ông bà nội là nhà ba con!”

Tiểu Bảo hất tay, bánh rơi lên váy của Tô Ngọc Kiều, cô cũng không khó chịu, cô nhặt lên rồi vứt đi, xong giúp con lau vết bánh dính trên miệng rồi cười nói:

“Đúng vậy, Tiểu Bảo của mẹ thông minh ghê!”

Mỗi ngày đều có vài chuyến xe từ nội thành đến huyện lỵ, nếu khi rời trạm xe có đầy khách thì xe sẽ không dừng dọc đường, nếu chưa đầy khách thì xe sẽ dừng dọc đường đón thêm nên mất rất nhiều thời gian.

Hôm nay đúng là một chuyến đi thuận lợi, cơ bản khách đã ngồi đầy xe, chỉ dừng trên đường đi đúng hai lần, hơn hai giờ đồng hồ đã đi vào bến xe huyện lỵ.

Nhà chồng ở nông thôn nhưng rất gần huyện lỵ, ra bến xe Tô Ngọc Kiều thấy bên cạnh có chiếc xe bò đang đợi người, cô liền qua đó hỏi nhờ.

Vừa vặn người này cũng tiện đường, Tô Ngọc Kiều muốn trả tiền thuê ông ấy chở hai mẹ con một đoạn.

Ông lái xe bò tới huyện lỵ để đón cháu trai cháu gái, gặp mẹ con Tô Ngọc Kiều mang theo đồ đạc, vừa gầy vừa yếu, ông ấy khua tay mà nói không cần tiền, cho mẹ con cô ngồi ké một đoạn đường.

Cháu trai cháu gái của ông ấy đều đang học cấp 2 ở huyện lỵ, tuổi tầm 15 16, cô con gái lớn tuổi lén nhìn chăm chú bộ váy xinh đẹp trên người Tô Ngọc Kiều vài lần, thấy cô muốn lên xe còn chủ động nhận thứ gì đó trong tay cô, rồi nhường chỗ trống.

“Cảm ơn em.”

Tô Ngọc Kiều sau khi ngồi xuống thì cười với cô bé, lại mở túi bánh quy mà con trai đang ăn chia cho mấy đứa trẻ cùng ăn.

Ngồi xe bò đi được chừng 20 phút, ông chú thả mẹ con Tô Ngọc Kiều trước cổng thôn Lục Gia, rồi tiếp tục đánh xe bò về nhà họ.

Tô Ngọc Kiều một tay dắt con, một tay mang theo đống hành lý, theo trí nhớ tìm đường đến cửa chính nhà họ Lục.

Cô chỉ mấy lần về nông thôn, chỉ nhớ mang máng nhà họ Lục nằm giữa thôn, cửa có ba lối, gần cổng nhà họ Lục có một cây hoa hòe vô cùng lớn.

Mặc dù nhà của họ Lục rất dễ tìm được nhưng Tô Ngọc Kiều chưa kịp đi bởi vì cô vừa mới vào thôn đã bị hàng xóm trong thôn nhận ra liền nhiệt tình dẫn cô tới cửa nhà chồng.

“Cảm ơn các thím, thật sự làm phiền các thím rồi.”

Tô Ngọc Kiều không thể từ chối sự nhiệt tình, còn ngại ngùng khi được dẫn đến nhà họ Lục.

Trên mặt các thím đều nở một nụ cười thân thiện, ước chừng chưa tới hai giờ, cả thôn Lục Gia đã lan truyền tin tức về con dâu trong thành phố của nhà họ Lục không biết nhà chồng.

Cũng vì cô hơi ngốc nghếch, thấy người lạ vẫn tự xưng tên, kết quả bị các thím dẫn đi mỗi người hỏi một câu, còn Tiểu Bảo bé bỏng của cô bị người ta véo đến đỏ má.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp