Thập Niên 60: Mỹ Nhân Ngạo Kiều

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Tô Ngọc Kiều lắc đầu, cô không quan tâm mấy lời linh tinh, từ trước tới nay, cô muốn sống ở đâu chẳng được? Nhà mẹ đẻ cũng là nhà của cô mà, cô thích ở bao lâu, người ngoài làm gì có tư cách phán xét gì cô.

“Vậy tại sao con lại đột ngột muốn về nông thôn?”

Cho dù là Tô Ngọc Kiều, hay là Dương Mẫn, quả thật họ cảm thấy con gái đã lấy chồng vẫn ở nhà mẹ đẻ cũng bình thường có gì đâu.

Bọn họ vui vẻ nuôi dưỡng con gái và cháu ngoại không được sao? Không đến nhà họ ăn cơm, cũng không tiêu tiền của bọn họ, họ có quyền gì nói.

Đối với chuyện con gái không muốn về nhà chồng, Dương Mẫn cũng khá mâu thuẫn, thật sự năm đó bà không đồng ý chuyện gả con gái về nông thôn của bố mẹ chồng, đã thời đại nào rồi còn đính hôn từ nhỏ, hơn nữa hai nhà ở khác tầng mây nhau, chỉ cần bọn họ không nhận thì nhà trai bên kia cũng không dám tới cửa hỏi thăm.

Bà tự hiểu con gái ruột, Tô Ngọc Kiều được mọi người trong nhà cưng chiều nên vô cùng mong manh yếu đuối, đừng nói ở nông thôn, ngay cả trong thành phố cũng không có mấy nhà đủ điều kiện với tới con gái bà.

Nhưng ba Tô sau một lần thấy con rể thì đổi hướng, cuối cùng Tô Ngọc Kiều vâng lời kết hôn.

Nhưng kể từ khi kết hôn xong, cũng vì trước khi cưới Tô Ngọc Kiều chỉ gặp được đối phương mấy lần nên hai bên không có tình cảm thắm thiết, nên sau khi cưới cô ghét bỏ nhà chồng ở nông thôn, không muốn xuất giá cũng không ai làm gì được, Dương Mẫn luôn đứng về phía đứa con gái gái bé bỏng của mình, ba trưởng bối còn lại không lay chuyển được cô, cuối cùng để cho cô làm gì cũng được, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tô Ngọc Kiều cứ như vậy ở nhà mẹ đẻ mình hơn ba bốn năm trời, ngoài lúc con rể nghỉ phép dẫn về vài ngày, khi con rể vừa đi thì cô cũng xách vali về thành phố.

Ông bà và ba Tô trước kia đã nói cô vô số lần, chính Dương Mẫn cũng vì nể mặt con rể mà khuyên cô vài lần, nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn không muốn về.

Sau đó lại có chút tranh cãi lúc con rể nghỉ phép khiến hai người suýt cãi nhau ầm ĩ thì con rể chỉ ở nhà chưa tới một tuần, đùng đùng tức giận xong bỏ đi.

Chuyện này Dương Mẫn cũng rất đau đầu về con cái nhưng con gái được chiều hư từ nhỏ, nên không nặng lời nữa, bà thật sự hết cách với cô con gái này rồi.

Bây giờ bà đột nhiên vô tư thông suốt, Dương Mẫn không hỏi nguyên nhân nữa, bà gật đầu ủng hộ con gái:

“Con về một chuyến cũng được, mẹ nhớ rõ lần trước Lục Kiêu nghỉ phép có về thăm Tiểu Bảo một lần, tính đến nay đã 2 năm rồi phải không?”

Cũng từ lần con gái và con rể cãi nhau một trận lớn, kể từ đó đến giờ đã hai năm rồi Lục Kiêu không về nhà.

Thật ra Dương Mẫn rất lo lắng vấn đề tình cảm của con gái và con rể nhưng mỗi lần bà nhắc tới con rể, con gái sẽ trở nên gắt gỏng, sự căm ghét hiện rõ trên mặt, không ngừng oán giận với bà đòi ly hôn, khiến cho bọn họ không dám khuyên con gái sống yên ổn với con rể đang lòng quân.

Tô Ngọc Kiều nghe xong lời mẹ nói thì giật mình, cô ngượng ngùng rúc đầu vào khe hở trên trên ghế sofa.

Trước đây cô là người không biết tốt xấu, mẹ chồng cô là người rất tốt, bởi vì cô chán ghét Lục Kiêu và ngại ở vùng nông thôn bùn đất nên không muốn ghé qua thăm.

Nhưng ở trong mơ, sau khi nhà họ Tô gặp chuyện không may, ngoài người quen của ông bà giúp bọn họ tìm được tiếng nói thì nhà chồng ở nông thôn mà cô luôn xem thường nghe được chuyện cũng không ngại ngần giúp đỡ.

Tô Ngọc Kiều nhớ trước kia mình đối xử lạnh lùng ghét bỏ nhà chồng ra mặt và nhỏ mọn thì không khỏi đỏ mặt vì thẹn thùng mà là xấu hổ.

“Mẹ, con muốn hối lỗi với mẹ chồng…mẹ xem xem có gì tặng cho nhà bên?”

Tô Ngọc Kiều nói ấp a ấp úng với Dương Mẫn.

Cô thật sự muốn hàn gắn mối quan hệ với nhà chồng, nhưng những việc cô làm trước đây, thật sự, trong thâm tâm Tô Ngọc Kiều nghĩ, nếu có người dám làm như vậy đối với cô, nhất định cô đá họ xuống sông để nước trôi sạch não cho rồi.

Cô muốn hàn gắn lại mối quan hệ này, ừ thì, đi xa đến mức có thể.

“Hở? Con muốn hối lỗi nhà chồng?”

Lúc này Dương Mẫn thật sự ngạc nhiên, vẫn là lần đầu bà thấy con gái thành tâm nhận sai như vậy, trước kia bà khuyên bảo nhà chồng không xấu xí tới mức đó, bảo cô đưa Tiểu Bảo trở về thăm ông bà nội nhưng cô nhất quyết không chịu.

Nhưng cuối cùng con gái biết sai mà sửa là tốt rồi, Dương Mẫn nghĩ một lúc rồi nói với cô:

“Con tính hôm nay trở về sao? Giờ còn sớm mà, hay là hai mẹ con đi tới cửa hàng xem đồ thử, tầm chiều rồi bắt xe xuống dưới đó, để Tiểu Bảo về nhà chồng con ở một đêm ha.”

Suy bụng ta ra bụng người, Dương Mẫn cảm thấy, cho dù chuyện đến đâu thì khi nhìn thấy cháu ngoại ngoan ngoãn Tiểu Bảo bà cũng dễ nói, hơn nữa con gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, nhà thông gia chắc chắn sẽ không để trong lòng những chuyện cũ trước đây.

Nếu Tô Ngọc Kiều có thể nghe thấy tiếng lòng của mẹ, bà chắc chắn sẽ gật đầu suy nghĩ, làm như thế này đúng không? Đúng vậy, dù sao ai có thể từ chối một đứa con dâu xinh như tiên nữ yêu kiều làm nũng như vậy chứ.

Lúc này mẹ chồng của Tô Ngọc Kiều đang ngồi giữa sân lặt bắp, giữa ban ngày ban mặt dưới ánh nắng mặt trời đột nhiên linh tính giật mình một cái.

Bà Lục hơi có chút mê tín, bà ta lập tức lắc người, xoa bóp hai cánh tay để loại bỏ cảm giác nổi da gà rồi quay đầu nói với vợ của con trai cả:

“Đột nhiên mẹ thấy ớn lạnh, con nói có phải lão tổ tông nhà chúng ta ở dưới…”

Vợ con trai cả của bà ta là người thoải mái cô liền vội đáp:

“Ôi trời mẹ!”

Rồi cô ngắt lời bà:

“Mẹ à, mê tín gì mấy chuyện đó, cẩn thận đội trưởng thôn lại bắt mẹ đến ủy ban uống trà đấy.”

Bà Lục nghĩ đến lần uống trà lúc trước lập tức che miệng, bà nói lại:

“Ờ vậy à, chắc là mẹ sai rồi, đang giữa ban ngày mà, khụ khụ, chắc là hôm nay mẹ mặc đồ hơi mỏng.”

Vợ của con trai cả nhà họ Lục là Trương Tiểu Hồng bị mẹ chồng chọc cười, cô liền cười lớn:

“Sao mẹ không nghĩ là có người đang nhớ tới mẹ, Hừm, không phải chuyện đó đâu nhỉ, có thể là em dâu ba nhà mình? Đúng là lâu rồi em ấy chưa về mẹ nhỉ…”

Trương Tiểu Hồng thuận miệng tuôn ra hết, cô thầm nghĩ thôi xong, miệng của cô thật đáng đánh, giờ này nhắc tới chuyện đau lòng của mẹ chồng.

Quả nhiên bà Lục vừa nghe nói tới con dâu ba liền không quan tâm đến chuyện quỷ quỷ thần thần nữa, bà ấy liền cúi đầu lặt bắp, không chịu đựng được mà ném lõi bắp xuống:

“Không biết thằng ba đi bộ đội thế nào rồi? Tết năm nay nó có về không? Không biết nó có gửi thư về nhà không?”

Lục gia là một đại gia đình, ngoại trừ ông bà cố của Lục gia qua đời, bà Lục vốn tên là Chu Tiểu Phương, năm mười tám tuổi được gả cho Lục Phong Thu sinh được tổng cộng tám người con, năm đứa đã trưởng thành, thằng Cả Lục Xuyên năm nay hơn 30 tuổi, vợ là Trương Tiểu Hồng, hai người có sinh được 2 đứa con.

Cô hai là con gái tên Lục Quế Hoa, cô được gả lên thị trấn cũng sinh cho nhà rể hai đứa con.

Thằng ba chính là Lục Kiêu, năm đó Lục Phong Thu còn sống đã làm chủ cho thằng Ba cưới cháu gái của đồng nghiệp trong thành phố, ước hôn từ nhỏ không biết từ lúc nào, cô con gái kia vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ Quan nương nương trong tranh, nhưng tính tình bất ổn, lúc về sống với thằng ba không hòa thuận, nghĩ đến đó thôi là bà Lục đau đầu thở dài.

Cô tư cũng là con gái tên là Lục Mai Hoa, năm nay cô mới 19 tuổi hiện đang học thành phố học trung cấp kỹ thuật, cô là một cô gái cá tính mạnh mẽ, chưa tốt nghiệp.

Thằng Năm Lục Quân là thằng nhóc hay chạy trên cây dưới sông, mới 15 - 16, con nít choai choai không chịu nghèo khổ, mỗi ngày đều nói không đi học muốn đi gia nhập quân ngũ cùng anh Ba.

Trong năm người con thì đứa có tiền đồ nhất chính là Lục Kiêu, người bà Lục hiểu rõ nhất là anh, kết quả người khiến bà đau lòng nhất cũng là anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp