Người làm chứng chính là bà Đường Văn Lệ kia, lúc giải oan thì lại nói gian nói dối, đổ oan cho Dương Mẫn thấy món đồ này đẹp quá liền lấy luôn không chút suy nghĩ, bà cũng đã đồng ý để một chân công nhân trong nhà máy dệt, bà ta khuyên không được lấy, trong lòng không yên nên đứng ra làm chứng.

Dương Mẫn là người rất coi trọng thanh danh, bà nhịn không được đứng lên chửi Đường Lệ là người không có lương tâm, miệng lưỡi xảo quyệt.

Nhưng đã quá muộn, lúc ấy ba Tô đang bị tạm giam để điều tra vụ án cháy nhà máy dệt, cộng thêm việc bị vu oan hãm hại này bỗng mọi thứ hoàn toàn sụp đổ, nhà họ Tô hoàn toàn không thể xoay trở nổi.

Vụ cháy nhà máy dệt có một số chỗ đáng ngờ nhưng Tô Ngọc Kiều hiện tại vẫn chưa qua kiểm tra thử nhà máy, trước mắt vấn đề này cô phải giải quyết trước tiên, tránh hậu họa về sau.

Tô Ngọc Kiều cụp mắt xuống giấu sự tức giận trong mắt, giọng nói không kìm được sự giận dữ:

“Đêm qua con đón Tiểu Bảo về vô tình nghe người ta nói, người phụ nữ kia nói bà ta đưa cho Đường Văn Lệ bộ trang sức gia truyền để đem tặng ba, nhờ ba sắp xếp giúp người nhà bà ta có một chân trong nhà máy, kết quả hiện tại bà ta thấy không có động tĩnh gì, làm em trai bà ta phải lập tức xuống nông thôn không kịp chờ.”

Thật sự chuyện này không phải là cô nói bừa, ác giả ác báo, phó giám đốc và vợ ông ta tính kế lật đổ nhà họ Tô nhưng chính ông ta cũng không thể ngồi lên ghế giám đốc ông ta hằng mơ, bởi vì ông ta cũng bị người ta tố cáo.

Ha ha, quả thực là khoái chí.

Hơn nữa người báo cáo lại là người đầu tiên đưa bộ trang sức ngọc châu hối lộ cho Đường Văn Lệ, em trai của người đó chỉ tính kế làm hại nhà họ Tô, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà máy, hơn nữa bởi vì dính dáng vụ án giám đốc Tô nhận hối lộ, thanh danh cũng bị hủy thoại, cuối cùng anh ta phải trao quyền cho cấp dưới rồi bị đuổi đến một nông trường vô cùng xa xôi hẻo lánh.

Nhà người này có một đứa con, mặc dù ra làm mọi thứ để bảo vệ thằng con nhưng không được nên người nhà ông ta hận Đường Văn Lệ, viết một lá thư tố cáo hết mọi thứ nhà bà ta.

Trước mặt hợp tác vui vẻ với nhau, sau lưng lại giống như mèo ngửi được tình địch, hơn nữa so với tội danh mà nhà họ Tô bị kết án, cái chức danh phó giám đốc của ông ta càng không thể vực dậy nổi.

Cho nên, trước mặt nhà họ Tô mới vừa gặp nạn, thì kẻ hại người cũng có kết cục chả mấy có hậu.

Trong chuyện này chắc chắn có ai đó chống đỡ sau lưng họ nhưng xét đến cùng vẫn là cả nhà phó giám đốc tự làm bậy, tự triệt đường sống của mình.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Tô Ngọc Kiều tốt hơn nhiều, cô vẫn giữ khuôn mặt tức giận mà nói:

“Dì Đường sao có thể như vậy! Bà rõ ràng biết nguyên tắc làm việc của ba Tô, bà làm chuyện này không phải đẩy nhà tôi vào chỗ chết sao? Chính bà nhận hối lộ còn chưa tính, sao còn làm liên lụy đến chúng ta, mẹ nói xem, có phải bọn họ có âm mưu muốn hãm hại nhà chúng ta không?”

Tô Ngọc Kiều đang bực mình, cô vẫn không giải thích rõ ràng làm thế nào cô biết Đường Văn Lệ mang theo một bộ trang sức quý báu tìm đến mẹ Tô để đút lót nhưng giờ phút này Dương Mẫn đã bị câu nói tiếp theo của cô làm cho tỉnh người, không hỏi cô nữa.

Dương Mẫn kinh hãi đến mức suýt che miệng cô lại:

“Kiều Kiều! Con đừng nói bậy nói bạ! Tiểu Bảo còn ở đây này!”

Lúc này Tô Ngọc Kiều mới nhớ đến sự tồn tại của đứa con trai, cô cúi đầu nhìn lại đôi mắt đen láy của Tiểu Bảo, cô lấy hai tay bịt tai đứa bé lại:

“Sao, bà dám làm còn sợ người khác nói sao, nếu bà ta còn dám đến nhà của chúng ta, con phải đi tố cáo bà ta… y da, sao mẹ đánh con?”

“Con nói ba thứ linh tinh, sao mẹ không đánh mày được?”

Dương Mẫn không nhìn vẻ ngoài đáng thương của con gái, lấy tay vỗ trán rồi quở trách:

“Con ơi là con, thật sự là bị mẹ với ông bà chiều hư mất rồi, sau này không được… nói những lời lung tung đó nữa nghe không?”

Dương Mẫn thật sự bị sự to gan của con gái mình dọa sợ, lời này mà truyền ra ngoài, không riêng gì Đường Văn Lệ, ngay cả bà cũng bị người ta nói ra nói vào.

Bị con gái nhìn chằm chằm bà càng chột dạ, Dương Mẫn nói vòng vo.

“Nào có nghiêm trọng như con nói đâu, dì Đường có thể cũng không biết làm sao mới đến hỏi mẹ thôi… Nhưng mà con yên tâm, mẹ con không phải người như vậy, mẹ sao có thể lấy đồ của bà ta được.”

Tô Ngọc Kiều không yên tâm:

“Mẹ nhất định phải nghe lời con, đừng có qua lại với nhà Đường Văn Lệ, tuyệt đối, chúng ta đặt ranh giới rõ ràng với nhà họ,… Hừ, tốt nhất đừng qua lại với hạng người này, tránh liên lụy tới ba, ảnh hưởng đến nhà chúng ta nha mẹ.”

Mẹ cô chưa thấy bộ mặt thật của bọn họ nên không tin lời cô nói cũng bình thường nhưng nhất định phải làm cho bà ý thức được sự nghiêm trọng mà chủ động hạn chế qua lại cái nhà phó giám đốc nham hiểm đó.

“Con có chắc lúc đó con nghe không lầm chứ? Dì Đường không… không có phải là người như vậy?”

Nói xong Dương Mẫn cũng hơi do dự nhưng một bên là bạn bè một bên là con gái ruột, chắc chắn bà phải tin con gái ruột mình rồi.

“Chuyện đó là thật đó mẹ, người phụ nữ kia là người nhà của họ, trước đây là con dâu của chủ nhiệm phân xưởng, con gặp bà ta ở cổng nhà trẻ Thắng Lợi.”

Sau khi cùng con gái xác nhận đặc điểm của người đó, xác định những lời đó đều là sự thật, Dương Mẫn trầm mặc. Một hồi lâu, bà thở dài nói.

“Con nói… Bọn họ muốn làm gì?”

Đến lúc này, Dương Mẫn vẫn không tin Đường Văn Lệ cố ý tính kế hại bà cố hỏi lại cho chắc chắn nhưng bà càng tin lời con gái nói là hối lộ, đầu óc bà quay cuồng.

Mọi công việc trong nhà máy vẫn luôn suôn sẻ đó sao? Lão Tô luôn luôn được sự tôn trọng tin tưởng cấp dưới, một khi có cơ hội đều đề bạt người có năng lực lên làm quản lý lãnh đạo, ngày nào cũng sống tốt, có người lại bị lòng tham mờ mắt đến thế?

Bọn họ có nhiều mục đích, đặc biệt ghét nhà họ Tô.

Trong lòng Tô Ngọc Kiều thầm oán giận sự vô dụng của mình nhưng cô biết mẹ không chịu tin mình, cô cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ của người nhà, chỉ có thể khuyên bảo dần dần.

Cũng may bây giờ qua cơn ác mộng đó mà cô biết trước được tương lai, lúc trước những người hại ba Tô mẹ Tô có được sự tin tưởng của bọn họ nên mới trở tay không kịp, bây giờ cô nhen lên ngọn lửa đề phòng, Dương Mẫn vì nhà họ Tô cũng sẽ chủ động rời xa Đường Văn Lệ.

Còn chuyện đằng sau, cô phải thực hiện từ từ từng bước, lúc này, chắc chắn cô sẽ không để cho những người đó có cơ hội hại đến nhà họ Tô.

Để chuyện này sang một bên, Tô Ngọc Kiều lại phải lo lắng thêm chuyện khác.

Cô cúi đầu với tay xoa nhẹ đầu của Tiểu Bảo, mím môi nói:

“Mẹ, con muốn đưa Tiểu Bảo về nông thôn.”

Trong lòng Dương Mẫn vẫn còn nghĩ đến chuyện của dì Đường, bà nghe vậy liền hỏi trong vô thức:

“Đi về nông thôn làm gì? Nhà ta làm gì có họ hàng ở nông thôn…”

Nói xong bà mới chợt nhớ ra, nhà chồng của Ngọc Kiều đang ở nông thôn.

Nhưng con gái sau khi kết hôn, nếu không phải con rể xin về nghỉ phép, cô chưa từng chủ động đến nhà chồng lần nào nhưng thật ra người nhà con rể đã vài lần tới nhà tặng chút quà cáp sản xuất ở nông thôn rồi.

“Sao đột nhiên sao con lại muốn về nông thôn? Có phải người ta nói cái gì linh tinh không?”

Dương Mẫn khó hiểu, hôm nay con gái toàn nói những lời làm bà khó hiểu.

“Không phải đâu mẹ à, con đi có chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play