Một câu nói đùa, một lời hẹn ước chín năm, vậy mà cô thực sự đã chờ.

Điều buồn cười chính là cô không chỉ đợi mà còn mang một loại tâm tình không thể không đợi cho đến bây giờ.

Cánh cửa phía sau bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra, toàn thân Ngu Dương lập tức trở nên cứng đờ, theo phản xạ cô liền nắm chặt chiếc hộp và nhanh chóng giấu tay mình vào trong tay áo, sau đó cô quay người lại và mang theo một nụ cười duyên dáng và rạng rỡ, nhưng mà cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Cố Bạc Tranh nắm lấy cổ tay, anh không vui nhướng mày nhìn cô: “Anh tưởng em không nhận được.”

Trái tim Ngu Dương lập tức đập mạnh, nhưng ngoài mặt cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và cười nói: “Hối hận rồi à?” Chỉ là một câu nói đùa mà thôi, làm gì có ai ngốc nghếch như cô chứ.

Hai hàng lông mày của Cố Bạc Tranh càng nhíu chặt, môi anh cũng dần mím chặt lại, anh không những không trả lời câu hỏi của cô mà còn hỏi ngược lại: “Nếu đã nhận được vậy vì sao em không trả lời?”

Sau đó anh ngừng một chút, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn: “Em và Kỷ Phác Tồn đang thực sự ở bên nhau sao?”

“Không có.” Ngu Dương cúi đầu, cổ tay cô đang bị anh nắm chặt, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Ngu Dương, mày thật sự hết thuốc chữa rồi.

“Vậy thì chúng ta kết hôn đi.”

Trái tim Dương Dương càng đập mạnh mãnh liệt sau khi nghe thấy lời nói của anh, trong suốt ba giây sau đó cô vẫn chưa thể bắt kịp nhịp tim của mình, nghe chính miệng người mình yêu nói “Chúng ta kết hôn đi” là một loại cảm giác như thế nào? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Giống như một người ba ngày ba đêm không ngủ đột nhiên được chạm vào chiếc giường mềm mại, giống như một người lạnh lẽo suốt đêm đột nhiên được quấn vào một chiếc chăn ấm áp, giống như một người khát lâu ngày đột nhiên tìm thấy một nguồn nước mát lành.

Ấm áp, an toàn và thoải mái.

Như một bông hoa được chăm sóc lâu ngày đột nhiên nở rộ, như những con én xây tổ cuối cùng cũng bay về, giống như một người lâu ngày không cười bỗng nhiên lớn tiếng cười rộ lên.

Ngạc nhiên, cảm động và phức tạp khó tả.

Giống như khi đi trên con đường núi trong đêm đen, trong khoang mũi tràn đầy mùi hương của cỏ và bùn đất, giống như là sau một ngày đi đường mệt mỏi, cuối cùng người leo núi cũng có thể đến đỉnh núi vào đúng lúc bình minh, nhìn thấy ánh mặt trời mọc chói lọi dần dần làm sáng rực cả bầu trời đầy sao.

Hy vọng, tương lai.

Chúng ta kết hôn đi, Diệp Hân Ngu Dương.

Chúng ta kết hôn đi, Cố Bạc Tranh.

Được thôi.

Được thôi.

Diệp Hân Ngu Dương nhắm mắt ôm lấy anh, trong hơi thở tất cả đều là hương vị không thể nói thành lời trên người anh, an toàn, mê luyến và khao khát suốt cả đời này.

Cố Bạc Tranh đang định đưa tay ôm cô thì người trong lòng anh đột nhiên lên tiếng: “… Anh.”

Thân thể của Cố Bạc Tranh đột nhiên trở nên cứng đờ.

“Anh đã nói là em phải luôn kiêu hãnh, công chúa anh nuôi không thể làm nô lệ cho người khác. Trên đời này không có người đàn ông nào đáng để em hạ mình đến mức đó.”

“Nếu đã như vậy, Diệp Hân Ngu Dương em, sao lại không có người đàn ông nào muốn cơ chứ?” Cô buông anh ra rồi lùi lại hai bước, trên gương mặt cô lúc này là một nụ cười tràn đầy tự tin và phóng khoáng: “Gả cho anh, chẳng phải là em đã nhận thua rồi sao?”

Cố Bạc Tranh nhìn cô chằm chằm, nhìn rất lâu rất lâu, bàn tay trong ống tay áo của Diệp Hân Ngu Dương đang nắm chặt đến mức ướt đẫm, nhưng cô vẫn tự tin đối mặt với anh. Giờ khắc này mà thua chính là thua thật sự, niềm kiêu hãnh của mười ba năm qua cũng đều bị thua sạch.

“Được.” Anh nói, giọng anh có hơi khàn khàn, ánh mắt anh có vẻ u ám khó hiểu và sâu thẳm giống như một cái giếng cổ, anh chỉ nói một từ này rồi quay người trở về phòng.

Diệp Hân Ngu Dương lập tức kiệt sức và ngã người dựa vào tường.

Em rất muốn cưới anh, cả đời này em chỉ muốn cưới anh.

Cô từ từ ngồi xổm xuống và tay thì vẫn còn bấu chặt lấy chiếc hộp, bên ngoài lan can, dòng xe cộ dần dần trở nên mờ mịt.

Năm thứ hai tiểu học, trong cuộc thi thể thao, những cậu nam sinh khác đều chọn thi đấu bóng rổ, chỉ có Cố Bạc Tranh lúc nào cũng luôn đi theo phía sau Diệp Hân Ngu Dương, người khác kéo anh nhưng anh vẫn nhất quyết không đi và còn nói: "Tớ muốn chăm sóc cho Diệp Hân Ngu Dương.”

Vào năm lớp sáu, tại đại hội thể thao, Diệp Hân Ngu Dương vô tình bị ngã trong một cuộc thi chạy cự li ngắn, Cố Bạc Tranh thấy vậy thì lập tức lao ra cõng cô chạy đi, Diệp Hân Ngu Dương liền nói với anh: “Em còn muốn chạy tiếp!” “Em ngốc à!” “Cô giáo nói phải kiên trì!” “Kiên trì cái rắm!”

Năm hai cấp hai là thời kỳ nổi loạn của Cố Bạc Tranh, có một cô bé tóc vàng hỏi anh: “Cố Bạc Tranh, tôi quan trọng hơn hay cô ấy quan trọng hơn?” “Cô ấy.” Sau đó lại có cô bé khác hỏi anh: “Cố Bạc Tranh, tôi quan trọng hơn hay cô ấy quan trọng hơn?” “Cô ấy.” Lại có thêm một cô bé nữa hỏi anh: “Cố Bạc Tranh, tôi quan trọng hơn hay cô ấy quan trọng hơn?” “Cô ấy.” Mỗi cô gái xuất hiện bên anh đều tưởng mình có mối quan hệ đặc biệt với anh, cho nên bọn họ cứ hỏi cùng một câu mãi. Một ngày nọ, trong giờ ngữ văn, Diệp Hân Ngu Dương bị cô giáo gọi lên trả bài, cô còn nhớ đó là bài “Tiểu Thạch Đàm Ký” của Hàn Dũ, cả lớp ai nấy đều im lặng, Cố Bạc Tranh ngồi lắng nghe rất chăm chú chẳng khác nào cô gái, đột nhiên, không biết cô gái bên cạnh đã nói gì với anh mà anh lập tức đập bàn một cái và hét lớn: “Phiền quá! Cô ấy quan trọng! Cô ấy quan trọng! Rốt cuộc các người muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Thái độ của tôi còn chưa rõ ràng hay sao? Cút hết đi!” Cả lớp lập tức rơi vào không khí im lặng..

Vào năm ba cấp hai, vào đêm Giáng sinh, anh nhận được vô số táo của các nữ sinh khác tặng, nhưng anh lại chỉ tặng táo cho một mình cô; vào hôm cả lớp ăn mừng lễ Giáng sinh, cả lớp cô vui chơi rất náo nhiệt, còn cô thì được anh quấn chặt trong áo khoác và chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và vô số tiếng hò hét của các bạn học khác, để bảo vệ cô, anh chấp nhận bị cả lớp biến mình thành một cột màu đầy sặc sỡ.

Vào năm đầu cấp ba, Diệp Hân Ngu Dương có thành tích kém nhất từ trước đến nay, địa lý 48, lịch sử 72, chính trị 60, vật lý 37, hóa học 83, cô đứng ngoài lớp học của anh với hai mắt đỏ hoe, Cố Bạc Tranh thấy vậy liền vội vàng kéo cô ra một bên, anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh lúc đó bỗng trở nên vô cùng sâu thẳm như thể có thể chạm tới điểm tận cùng của thời gian, anh nói: “Chúng ta bắt đầu lại, đừng sợ.” Ánh mắt của anh cứ như hai người bọn họ là một đôi tình nhân đang yêu nhau sâu đậm.

Sau khi tốt nghiệp lớp 12, sau khi say rượu liền có người hỏi anh: "Quyết định hối hận nhất trong mười mấy năm qua là gì?" Anh liền nói: "Chọn ban tự nhiên." "Tại sao?" "Vì Diệp Hân Ngu Dương học ban xã hội." Sau đó trên đường về nhà, anh còn lẩm bẩm tự nói với mình: "Cô ấy ngốc nghếch như vậy, địa lý không giỏi, mỗi tối đều làm bài tập, nếu tôi chọn ban xã hội thì tôi có thể dạy kèm cho cô ấy, hiểu được những chỗ cô ấy không hiểu và gạch dưới những điểm quan trọng giúp cô ấy có thể hiểu bài..." Bạn đã từng được ai đó quan tâm đến từng chi tiết nhỏ như vậy chưa, bạn đã từng được ai đó toàn tâm toàn ý chăm sóc như vậy chưa, bạn đã từng được ai đó xem như là trung tâm của cuộc sống cho nên người nọ luôn quan tâm đến bạn từng phút từng giây chưa, nếu không có thì đúng thật là đáng tiếc. Cô chưa bao giờ thiếu tình yêu, Cố Bạc Tranh đã dành cho cô tất cả tình yêu mà anh có.

Vào năm nhất đại học, Cố Bạc Tranh đến trường cô thăm cô, khi nghe có người tỏ tình với cô, Cố Bạc Tranh liền hỏi: "Cậu thích cô ấy?"

"Ừ, tôi thích cô ấy.”

"Cậu thích cô ấy ở điểm gì?"

"Cô ấy là người thích yên tĩnh, khi cười lên thì nụ cười của cô ấy đem đến cảm giác ấm áp và còn rất xinh đẹp, không kiêu ngạo cũng không tự ti, đôi khi có một chút cao ngạo, đôi khi thì lại dịu dàng ân cần, thật sự rất đáng yêu."

"Cậu đã từng thấy cô ấy trèo cây lấy trứng chim chưa? Tại sao cậu dám nói cô ấy là người thích yên tĩnh? Vào nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy mà thấy chuột thì cô ấy có thể đánh thức cả tám nhà hàng xóm xung quanh, khi tức giận với người khác thì cô ấy tuyệt đối không hề nương tay, mấy cái này mà gọi là yên tĩnh sao? Khi cô ấy cười lên thì đem đến ấm áp và trông rất xinh đẹp, vậy chẳng lẽ khi cô ấy không cười thì cô ấy không ấm áp và cũng không xinh đẹp sao? Đôi khi cao ngạo, đôi khi thì lại dịu dàng ân cần, tôi nói thật cho cậu biết, Diệp Hân Ngu Dương lúc nào cũng cao ngạo, tôi không biết vì lý do gì mà cậu có ảo giác như vậy nhưng tôi khuyên cậu nên nhìn rõ, Diệp Hân Ngu Dương là công chúa của chúng tôi, là nữ hoàng của các cậu, cậu thích cô ấy thì cũng có thể, cậu muốn theo đuổi cô ấy thì cũng có thể, nhưng cả đời này cô ấy mãi mãi là nữ hoàng, và cậu mãi mãi chỉ có thể đi theo phía sau để nâng giày cho cô ấy, đó là khi tôi không có thời gian."

Vào năm ba đại học khi đi du lịch, có một bạn nữ đi cùng bị ngã xuống khe núi, chân người nọ lập tức bị sưng to chẳng khác nào một cái bánh bao, Cố Bạc Tranh nhanh chóng chạy đến và lật đật kiểm tra toàn thân Diệp Hân Ngu Dương từ trên xuống dưới và hỏi: "Em có bị sao không?" Dáng vẻ hấp tấp của anh giống như là chỉ hận không thể lột hết đồ cô ra và kiểm tra cẩn thận ít nhất là ba trăm lần, cô thấy vậy liền nói: "Người bị thương không phải em." Nghe vậy anh liền nói: "May mắn không phải là em." Trên núi có một ngôi chùa, Diệp Hân Ngu Dương rất tin Phật nên cô muốn lên chùa đi lễ Phật nhưng lại không có ai muốn đi cùng cô, chỉ có Cố Bạc Tranh mua hai chai nước và cùng cô leo lên đỉnh núi. Diệp Hân Ngu Dương vừa vào chùa là lập tức lễ Phật, gặp Phật là bái, khi quỳ trước Phật, cô nhẹ nhàng đặt túi xuống, bái lạy rất thành tâm, sau khi vái lạy xong liền đứng dậy cầm túi lên và rời đi. Trên con đường từ chánh điện ra tới cổng chùa có hàng chục tượng Phật, anh phụ trách cầm túi còn cô thì lễ Phật, suốt cả hành trình cả hai đều không có một lời oán than. Trên mạng nói con trai mà chịu cầm túi cho con gái thì chứng tỏ người nọ là một người cực kì đẹp trai và còn rất ga lăng.  Cô biết loại cảm giác này, giống như cả đời này cô đã rơi vào tay anh và không thể gả cho người khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vào năm tư khi đi thực tập, trên đường anh chở cô đi làm, vừa đi được nửa đường thì cô bỗng nhiên nảy sinh hứng thú muốn lái xe, sau khi loay hoay mãi thì anh cũng chịu cho cô cầm lái, nào ngờ khi vượt đèn đỏ thì cô lại vô tình đạp nhầm chân phanh sang chân ga, chiếc xe lập tức bay đi trên đường, cũng may anh nhanh mắt nhanh tay nên có thể sớm khống chế tình hình, sau đó anh liền quay sang tức giận nói với cô: "Tim anh suýt nữa thì ngừng đập luôn rồi!" 

Cũng trong năm tư thực tập, có một chàng trai dùng cách rất nhẹ nhàng chậm rãi theo đuổi cô, mỗi lần tăng ca xong hai người đều hẹn nhau đi uống trà sữa, ngày cuối cùng của kỳ thực tập, trong quán trà sữa mà hai người bọn họ thường đến, Diệp Hân Ngu Dương bỗng hỏi: "Tại sao trà sữa mà anh gọi cho tôi không bao giờ có trân châu?"

"Bởi vì nghe nói trân châu trong trà sữa không tốt cho sức khỏe của con gái."

"Điều đó không đúng."

"Nhưng tôi sợ nó là sự thật."

Sau khi chàng trai tỏ tình, Diệp Hân Ngu Dương lập tức từ chối, từ đó về sau cô không bao giờ uống trà sữa trân châu nữa.

Một ngày nọ, Cố Bạc Tranh dẫn cô ấy đi mua đồ, trên đường anh có nói: "Đi uống gì đó nhé." Sau đó anh liền gọi hai ly trà sữa không trân châu, Diệp Hân Ngu Dương cầm ly trà sữa ngẩn ngơ, Cố Bạc Tranh nhìn thái độ của cô và bỗng nói: "Trên đời này không chỉ có một người đàn ông gọi cho em trà sữa không trân châu, có anh ta thì cũng có anh, ah ta chỉ có thể gọi cho em một khoảng thời gian, còn anh thỉ sẽ gọi cho em suốt cả đời." Cố Bạc Tranh, nếu anh không yêu em thì những lời này tàn nhẫn đến cỡ nào.

Từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, rồi dần dần già đi, cả cuộc đời em chỉ có một mình anh, anh như cha, như anh, như em, như tri kỷ, như mộng mơ ngàn dặm, như mây mù trong giấc mộng.

Cánh cửa sau lưng lại một lần nữa mở ra, Kỷ Phác Tồn ôm chặt lấy cô, giọng nói của anh ta vừa trầm vừa thấy: "Đã nói một vòng luân hồi là bảy năm mà..."

Diệp Hân Ngu Dương gục đầu trên đầu gối, mái tóc rủ xuống che hết mọi biểu cảm của cô, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt cô lúc này tràn đầy nước mắt và nở nụ cười đầy chua xót: "Đúng là một vòng luân hồi là mất bảy năm. Tế bào trên cơ thể con người bảy năm sẽ thay mới một lần, vậy nên chúng ta liền có suy nghĩ rằng con người cứ bảy năm là lại được sống lại một lần, mọi thứ đều mới, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, nhưng có bao giờ anh từng nghĩ rằng khi tế bào cũ đầu tiên chết đi thì tế bào mới đầu tiên lại mọc lên, và sau đó những tế bào xung quanh sẽ phải làm thế nào để chung sống với tế bào mới không? Chúng sẽ cho tế bào mới xem những quá khứ cũ, chia sẻ những bí mật sâu sắc nhất với nó, nói cho nó nghe những cảm xúc mạnh mẽ nhất của chủ nhân, vì vậy tế bào mới cũng sẽ thấy quá khứ của em, biết được bí mật của em và hiểu được cảm xúc của em, và khi tế bào mới thứ hai mọc lên thì tế bào đầu tiên sẽ nói với nó là ‘Này, để tôi kể cho bạn nghe...'

Có gì mà kể chứ, tế bào mới mọc lên vẫn phải cảm nhận tâm trạng của chủ nhân, mà tâm trạng của chủ nhân thì vẫn như cũ không thay đổi.

Kỷ Phác Tồn im lặng hồi lâu: "...Anh không còn lời nào để nói."

Diệp Hân Ngu Dương bật cười rồi lên tiếng: "Em đang cảm ngộ nhân sinh."

Kỷ Phác Tồn nheo mắt cười nói: "Phá hỏng phong cảnh chẳng phải cũng là nhân sinh sao."

"Em cũng không có lời nào để nói."

Hai người dựa vào nhau, tiếng hát bên trong như có như không truyền ra bên ngoài, tiếng còi xe bên ngoài lúc xa lúc gần, bốn chữ "Quốc Sắc Thiên Hương" trên bảng hiệu của nhà hàng đối diện cứ phát ra ánh đèn nhấp nháy cực kì chói mắt, bỗng có một cơn gió thổi qua tóc cô và nhẹ nhàng lướt qua má.

Hồi lâu sau, Kỷ Phác Tồn chợt lên tiếng: "Ra khỏi cửa này, quên đi một người."

Diệp Hân Ngu Dương im lặng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta: "Còn anh thì sao?"

Kỷ Phác Tồn cứng đờ: "Chúng ta không giống nhau."

"Có cái gì không giống?"

Kỷ Phác Tồn hồi lâu vẫn không nói lời nào.

"Được rồi." Diệp Hân Ngu Dương đứng dậy, do ngồi xổm trong một khoảng thời gian dài nên đầu gối cô lúc này cảm thấy vô cùng tê dại, hai chân hoàn toàn tê liệt, cô lo đấm vào chân mình nên cũng không để ý đến anh ta nữa: "Rồi sẽ có ngày quên, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Diệp Hân Ngu Dương mở cửa ra, tiếng hát bên trong lập tức ùa ra bên ngoài, giọng nói nghe rất nhỏ và mơ hồ: "…Nếu không quên được thì sao."

Thẩm Châm đang nhìn cô, tay cô ấy lén lút chỉ về phía Cố Bạc Tranh, Cố Bạc Tranh thì đang nhìn chằm chằm vào màn hình chứ không phải là đang nhìn cô: "Vậy thì đành phải nhớ cả đời."

Diệp Hân Ngu Dương ngồi cạnh Thẩm Châm, Thẩm Châm liền lên tiếng hỏi cô: "Cậu muốn hát bài gì?"

"An Hòa Kiều."

Ngay khi cô vừa dứt lời, phần nhạc dạo của bài hát "An Hòa Kiều" lập tức vang lên, cô nhắm mắt, trong lòng thở dài: Đây chính là số phận.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Châm nghe Cố Bạc Tranh hát, cô ấy nghe say sưa đến mức dần trở nên ngẩn người, sau đó cô ấy quay đầu nhìn Diệp Hân Ngu Dương với ánh mắt không thể tin nổi, ánh mắt cô ấy như đang muốn nói "Mẹ kiếp, anh ta hát hay quá! Cậu có chắc anh ta là một họa sĩ chứ không phải là ca sĩ?" Diệp Hân Ngu Dương không để ý đến biểu cảm cố ý phóng đại của Thẩm Châm, cô chỉ nhìn chằm chằm vào lời bài hát trên màn hình.

Tôi biết rằng

Mùa hè ấy tựa như thanh xuân một đi không thể trở lại

Thay đổi giấc mộng là việc miễn cưỡng, thật khó để chấp nhận

Tôi biết rằng những nông nỗi tự kiêu rồi cũng sẽ trôi đi theo tiếng cười của tuổi thanh xuân

Hãy để những kỷ niệm về em vây khốn tôi ở nơi phố thị này

Tôi biết rằng mùa hè ấy tựa như tuổi thanh xuân một đi không trở lại

Có lẽ tôi nên dừng việc chờ đợi một người mãi như vậy

Tôi biết chứ, thế gian này mỗi ngày trôi qua đều mang theo biết bao nuối tiếc

Vì thế chào em, tạm biệt

Mong em cho tôi được nếm thử hương rượu mùa thu thêm một lần nữa

Rồi thẳng một đường đi về phương Nam, có lẽ sẽ không quá lâu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play