Ngay khi câu nói này vừa thốt ra, không khí trên bàn ăn lập tức rơi vào im bặt, Vũ Đông cũng có thể cảm nhận được bầu không khí trở nên ngưng đọng tức thì, nhưng thần sắc của anh ta vẫn như thường: “Không phải cậu nói về đây là để kết hôn sao?” Chết tiệt, chẳng lẽ không phải sao, Cố Bạc Tranh, rõ ràng cậu đã nói thế với tôi mà, bốn chữ “về đây kết hôn” là nguyên văn câu nói cậu đã nói đấy nhé, chết tiệt, đừng có hù tôi, bầu không khí gì thế này, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?” Chết tiệt, Vũ Đông, mày đừng có run tay được không, đây là con tôm hùm cuối cùng đấy.
Khi Vũ Đông đang run rẩy gắp con tôm hùm vào bát của mình thì cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, người bước vào mặc trang phục thoải mái, áo len màu lạc đà kết hợp quần vải lanh màu cà phê, khuôn mặt lạnh nhạt, sau khi quét mắt một vòng quanh bàn thì người nọ liền quyết đoán kéo ghế đến ngồi bên cạnh Thẩm Châm. Anh ta tháo đũa, vươn bàn tay thon dài ra nhận lấy con tôm hùm Vũ Đông đang gặp được nửa đường: “Cảm ơn.” Sau đó người nọ liền không để ý đến ai chỉ lo chuyên chú bắt đầu bóc vỏ tôm, những ngón tay trắng nõn thon dài mảnh tương phản rõ rệt với con tôm hùm đỏ au tạo thành sự hấp dẫn kỳ lạ, ngay cả Diệp Hân Ngu Dương luôn dị ứng với hải sản cũng chợt muốn ăn thử món đó. Người đàn ông nhanh chóng bóc tôm xong rồi đặt vào bát Thẩm Châm, sau đó dùng khăn giấy lau tay kỹ lưỡng rồi bấm chuông nói với nhân viên phục vụ: “Cho thêm một phần tôm hùm cay.” Sau khi nhìn Thẩm Châm ăn xong thì anh ta mới quay đầu gật đầu với Diệp Hân Ngu Dương: “Khi nào thì kết hôn?” Ngay lúc anh ta vừa bước vào thì đã nghe có người nói muốn kết hôn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng một lần nữa.
Dưới bàn Thẩm Châm nhẹ nhàng lấy chân động vào chân của Cố Tịch Hoa.
Cố Tịch Hoa cảm nhận được hành động của Thẩm Châm nhưng anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng chuyển sang nhìn Cố Bạc Tranh: "Cậu kết hôn với ai vậy?"
"Cô ấy vẫn chưa đồng ý."
Ngay khi vừa nghe vậy thì mọi người đều lập tức hiểu rõ, chắc chắn người nọ không phải là Ninh Sân.
Ninh Sân rất thích Cố Bạc Tranh, chuyện này ai cũng thấy rõ, nếu người Cố Bạc Tranh cầu hôn là Ninh Sân thì Ninh Sân không thể nào không đồng ý được.
Cố Tịch Hoa gật đầu: "Sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý."
Cố Bạc Tranh giơ ly lên cụng ly với anh ta và cười nói: "Hi vọng lời cậu nói sẽ sớm thành hiện thực."
Còn Diệp Hân Ngu Dương thì đang âm thầm trợn mắt ở góc khuất mà hai người bọn họ không nhìn thấy, mắc gì mà sớm muộn tôi phải đồng ý? Tôi không thích đấy!
Sắc mặt Ninh Sân lúc này có chút khó coi, rõ ràng mình là nhân vật chính trong câu chuyện nhưng lại không có cảm giác là nhân vật chính, mọi người có biết cảm giác đó là như thế nào không? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cảm giác mọi người đều đang cẩn thận né tránh điều gì đó, nhưng đồng thời cũng lại vừa muốn thử thăm dò điều gì đó, còn cô ta chỉ là tấm chắn, là mũi tên thử nghiệm, chứ không phải là nhân vật chính.
Nhưng tại sao lại như vậy?
“Diệp Hân Ngu Dương và Kỷ Phác Tồn đang ở cùng nhau sao?”
Cho dù không phải là Ninh Sân tôi thì cũng không thể là Diệp Hân Ngu Dương cô.
Diệp Hân Ngu Dương vừa nhai thịt bò vừa lạnh lùng liếc cô ta một cái, trước khi bầu không khí lại lạnh đi một lần nữa thì đã có người nhẹ nhàng lên tiếng: "Đúng vậy." Sau đó Kỷ Phác Tồn mỉm cười với người hỏi rồi gắp cho Diệp Hân Ngu Dương một miếng thịt hấp, sau đó anh ta thản nhiên nói: "Mấy năm nay em ăn chậm thật đấy."
"Anh chờ nỗi không?"
"Chờ chứ."
Vũ Đông có chút không chắc chắn, nhưng vừa rồi anh ta không nghe nhầm chứ? Mấy năm nay Diệp Hân Ngu Dương và Kỷ Phác Tồn đang ở cùng nhau?
Ninh Sân nhìn thấy sự tương tác tự nhiên giữa hai người thì cũng có chút do dự.
Ánh mắt sắc bén của Cố Bạc Tranh đâm thẳng về phía Diệp Hân Ngu Dương, ngay cả Tống Thanh Hoàn ngồi bên cạnh cũng có chút không chịu nỗi.
Trong lòng Thẩm Châm thầm kêu lên "đẹp lắm".
Còn Vũ Tiểu Hoa thì quyết định mình vẫn nên làm một cô gái xinh đẹp yên tĩnh thì hơn.
Diệp Hân Ngu Dương đột nhiên cảm thấy hơi phiền, cứ ám chỉ tới lui như vậy thì có gì hay lắm sao, chẳng phải chỉ đơn giản là chuyện Cố Bạc Tranh trở về thôi hay sao? Nếu Ninh Sân thích thì cứ thích, mọi người muốn nghĩ sao thì nghĩ, cô chưa bao giờ nói thích Cố Bạc Tranh, vậy nên chuyện anh kết hôn với ai thì có liên quan gì đến cô đâu chứ!
"Tôi và Ngu Dương đang xem xét liệu có nên ở bên nhau hay không, khi nào chính thức xác định thì chúng tôi sẽ nói cho mọi người biết, mọi người không cần suy đoán chi cho nhức đầu đâu." Kỷ Phác Tồn nở một nụ cười rất lịch sự với mọi người: "Tôi nghĩ ngày đó chắc cũng không còn xa đâu."
Vũ Tiểu Hoa nâng ly cười nói: "Hi vọng sẽ sớm tới ngày đó."
Ninh Sân cũng nhanh chóng phản ứng lại rồi cũng nâng ly lên: "Hi vọng sẽ sớm tới ngày đó."
Diệp Hân Ngu Dương cũng thoải mái nâng ly lên: "Cảm ơn mọi người."
Vì một cái ngày không bao giờ xảy ra.
Thẩm Châm và Tống Thanh Hoàn cũng giả vờ nâng ly lên nhưng lại không nói gì, và cũng không uống rượu.
Mọi người trên bàn đều nâng ly, có người thật lòng, có người giả vờ, có người làm bộ, cũng có người vô tư, chỉ có duy nhất Cố Bạc Tranh là không tham gia.
Khi Diệp Hân Ngu Dương ngửa đầu uống rượu, ánh mắt lấp lánh của cô vô tình chạm phải ánh mắt anh, cô đặt ly rượu xuống, mang theo đôi môi rực rỡ nhìn thẳng về phía anh: "Cố Bạc Tranh, anh không uống sao?"
Ánh mắt anh lúc này cực kì bình tĩnh nhưng đồng thời cũng rất sắc bén, anh không tránh không né nhưng cũng không nhìn thẳng lại: "Anh chưa bao giờ chúc mừng những chuyện không thể xảy ra."
Diệp Hân Ngu Dương thản nhiên gật đầu: "Chúng tôi sắp ở bên nhau rồi."
"Em dám." Đôi môi người đàn ông mím chặt lại thành một đường thẳng đầy lạnh lùng.
"Này, này, quá rồi đấy, quá rồi đấy." Vũ Đông vội vàng lên tiếng làm dịu không khí: "Cho dù cậu có tức giận thì cũng không thể ép Tiểu Ngu Dương không được yêu đương... Cậu nhìn xem, cái vẻ mặt chẳng khác nào người ta nợ cả nhà cậu kìa, Tiểu Ngu Dương có nói với cậu là em ấy đang yêu sao? Chúng ta chỉ cần lo làm tốt vai trò anh trai là được rồi…”
Cố Bạc Tranh đột nhiên đứng dậy làm Vũ Đông thoáng giật mình: "Cậu định làm gì đấy?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Thanh toán."
"... Thanh toán thì thanh toán đi... làm như đi cướp vậy..." Vũ Đông hoảng hốt ôm ngực mình và thì thầm, ôi chao, hù anh ta sợ chết mất!
Một nhóm người đi theo ra ngoài.
Diệp Hân Ngu Dương khoác tay Thẩm Châm, sau đó không tự chủ càng sáp lại gần, Thẩm Châm quay đầu nhìn cô thì phát hiện cô đang nở một nụ cười nhẹ, trong mắt còn có vài tia sáng vụn vặt, hoàn toàn không có dáng vẻ giống như hai, ba phút trước trông có vẻ đang an tĩnh nhưng thật ra lại có cảm giác cô có thể cháy hết sinh mệnh của mình bất cứ lúc nào.
Thẩm Châm không hiểu: "Biểu cảm gì thế này?"
Diệp Hân Ngu Dương khoác tay Thẩm Châm và chậm rãi bước đi: "Bảy năm nay tôi luôn nghĩ liệu anh ấy sẽ thay đổi chứ, không biết anh ấy có thay đổi gì không... Trong vô số đêm không ngủ được tôi càng nghĩ càng cảm thấy buồn, nghe nói anh ấy đã mở phòng tranh và bắt đầu giao dịch làm ăn với các nhà cung cấp vật liệu, ký hợp đồng với những họa sĩ khó tính và cao ngạo, mỗi khi đi ra ngoài thì lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, thắt cà vạt, mặc áo vest, và thường xuyên ra vào những nơi đầy khói thuốc... ít nhiều anh ấy cũng có sự thay đổi."
"Ừ... Thẩm Châm, cậu biết tình cảm như vậy nguy hiểm như thế nào không, khi cậu còn chưa định hình được tính cách của mình thì đã hoàn toàn yêu anh ấy, và anh ấy cũng chỉ là một con người chưa hoàn chỉnh. Thứ tình cảm như vậy, khi cậu định hình được thì anh ấy cũng đã định hình được, từ đó tất cả bi kịch sẽ lập tức hiện rõ, những thứ yêu thích sẽ biến mất và những thứ chán ghét sẽ khắc sâu đến mức khắc cốt ghi tâm.
"Tôi hiểu rồi." Thẩm Châm nhẹ nhàng nói.
Diệp Hân Ngu Dương yên lặng nhìn cô ấy.
"Thứ yêu thích vẫn còn, còn những thứ chán ghét đã không còn."
"Đúng vậy." Diệp Hân Ngu Dương nheo mắt cười nhẹ.
Thứ yêu thích vẫn còn, những thứ ghét không còn. Cố Bạc Tranh, anh đã trở thành dáng vẻ mà em yêu nhất.
"Từ khi nào vậy?"
"Từ khi anh ấy nói 'Thanh toán'."
Anh vẫn là cậu thiếu niên kiêu ngạo kéo tay cô qua đường năm ấy, bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng và mạnh mẽ.
Còn trái tim cô cũng đang đập loạn nhịp như lần đầu tiên phát hiện ra mình yêu anh vào mười ba năm trước.
Thật kỳ lạ, tim đập thình thịch chỉ là một động từ trong nháy mắt, nhưng trong mười mấy năm qua lại trở thành một tính từ dùng để hình dung trạng thái.
Một nhóm người lên xe di chuyển tới KTV, Diệp Hân Ngu Dương vì có uống chút rượu nên đứng ở bên ngoài hóng gió, bên trong là Vũ Tiểu Hoa đang chiếm micro cuồng nhiệt hát bài "Chết cũng phải yêu", tiếng hét như điên đem đến cảm xúc rất phấn chấn và cũng rất tràn đầy năng lượng, còn Vũ Đông thì bịt tai ngồi co lại ở một bên và tức giận hét lên cái gì đó, Tống Thanh Hoàn thì ngồi dựa vào lòng Cố Nam Thành, trên mặt cô ấy là nụ cười dịu dàng, Thẩm Châm thì đã đi ra ngoài gọi món và vẫn chưa quay lại, Ninh Sân ngồi ở bên cạnh Cố Bạc Tranh, thỉnh thoảng hai người bọn họ lại ghé vào nói chuyện gì đó, còn Kỷ Phác Tồn thì đang tập trung chọn bài hát.
Cô thò tay vào túi áo khoác, ngón tay chầm chậm mân mê những góc cạnh của một vật gì đó, lòng cô bỗng nhiên cảm thấy chua xót và căng thẳng, cô len lén liếc nhìn vào trong rồi quay lưng lại rồi lén lút lấy vật đó ra. Trong bóng đêm, chiếc hộp màu đen chỉ hiện ra những đường nét mờ mờ, vừa bật mở ra một cái, chiếc nhẫn kim loại lập tức phát ra một thứ ánh sáng ấm áp, như thể có thể làm ấm cả không gian nhỏ bé này.
Marry me
Marry me.
Nếu đây không phải là một câu nói đùa, nếu anh cũng có cùng cảm xúc với em vậy thì thật tốt biết bao.
Năm ấy cô hai mươi tuổi, tại bữa tiệc sinh nhật, người lớn trong nhà ai cũng trêu cô: “Tiểu Dương đã lớn rồi, cũng đã đến tuổi kết hôn rồi đấy…” Lại có người nói: “Tính cách bướng bỉnh như vậy ai mà muốn cưới cơ chứ?” Cố Bạc Tranh nghe vậy thì lập tức phản bác: “Không phải là xem người khác có muốn hay không, mà là xem em gái Cố Bạc Tranh có muốn gả hay không, bộ chú nghĩ ai cũng có thể cưới em ấy sao?” Sau đó anh bị một nhóm người lớn vây lại trách mắng là không biết tôn trọng.
Sau đó, khi hai người ở bên nhau, Cố Bạc Tranh từng nói với cô: “Ngu Dương, em phải luôn kiêu hãnh như vậy, công chúa anh nuôi không thể làm nô lệ cho người khác. Trên đời này không có người đàn ông nào cần em phải hạ mình đến mức đó.”
“Vậy nếu sau này em không lấy được ai thì sao?”
“Marry me.”