Bức Thư Tình Tháng Năm

Chương 6: Tình yêu cao như núi (1)


1 tháng

trướctiếp

Cuộc gào thét kéo dài cho đến tận 2 giờ sáng mới tan, Cố Bạc Tranh đưa cô về nhà, suốt đường đi hai người không nói với nhau lời nào, sau khi xe dừng vào bãi đỗ, Diệp Hân Ngu Dương bối rối lấy chiếc hộp trong túi ra.

Mặc dù không thể gả cho anh nhưng em rất muốn có thể giữ lại chiếc nhẫn này.

Cố Bạc Tranh dừng xe, Diệp Hân Ngu Dương: "Cố…" Người đàn ông mở cửa xe rồi quay đầu nói với cô: "Em đợi một chút." Diệp Hân Ngu Dương thoáng sửng sốt.

Anh mở cốp xe lấy hành lý ra rồi từ từ đi đến mở cửa cho cô, Diệp Hân Ngu Dương nhìn chiếc vali trong tay anh thì càng cảm thấy bối rối, còn Cố Bạc Tranh thì ung dung lên tiếng: "Ở lại hai ngày."

Diệp Hân Ngu Dương nhìn anh.

Anh đột nhiên tiến lại gần, nụ cười rất điềm nhiên nhưng ẩn chứa một tia sắc bên rất khó để nhận ra: "Không cho phép anh ở lại à?"

Vào khoảnh khắc này Diệp Hân Ngu Dương có hơi ngập ngừng: "…cũng đâu phải là anh không có chỗ ở.”

"Anh muốn xem chỗ ở của em." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Diệp Hân Ngu Dương đột nhiên nghĩ đến gì đó, tay chân cô bỗng nhiên trở nên luống cuống: "Không… không được…" Cơn buồn ngủ vừa rồi hoàn toàn tiên tan vào lúc này, chính xác phải nói là cô đã bị dọa tỉnh.

Cố Bạc Tranh nhìn thẳng vào cô: "Xuống xe."

Diệp Hân Ngu Dương thẹn quá hóa giận: "Em đã nói là không được mà! Cố Bạc Tranh, bây giờ là 2 giờ sáng, vậy mà anh còn đòi đến căn hộ của một người phụ nữ độc thân? Lỡ như bị người ta thấy thì sao?"

"Ai sẽ thấy?" Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt cũng trở nên sắc bén như dao.

"Dù sao cũng không được!"

Cố Bạc Tranh nhìn cô, Diệp Hân Ngu Dương cảm thấy tim mình thắt lại, giọng cô chợt dịu lại: "Em không có ý đó…"

"Đi thôi." Một giây sau anh lập tức nắm lấy tay cô không cho cô có cơ hội phân bua, Diệp Hân Ngu Dương thử giật giật vài lần nhưng vẫn không thể rút ra được, bàn tay anh nắm chặt tay cô, các ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, ngón trỏ và ngón giữa còn có vết chai dày do thường xuyên cầm cọ vẽ, anh nắm chặt tay cô, chỗ da thịt hai người tiếp xúc với nhau nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng bỏng, bàn tay anh rất lớn, còn cổ tay cô thì lại rất mảnh khảnh, nhưng đàn ông và phụ nữ cứ như nam châm hút sắt vậy, có cảm giác như đây là số mệnh đã định.

Mọi người thấy chưa, đây chính là anh, đây chính là tôi, anh có biết trong trường hợp nào em sẽ chịu thua không, Cố Bạc Tranh?

Hai người đi vào thang máy nhưng anh vẫn chưa chịu buông tay cô ra, một lúc sau anh bỗng nhíu mày, anh nâng tay cô lên, sờ sờ cổ tay cô một hồi rồi nói: "Gầy quá."

Cảm giác xoa xoa ấm áp và vuốt ve mềm mại truyền đến từ cổ tay đem đến cảm giác tê tê và có hơi ngứa ngáy, mang theo một trái tim mềm mại, gương mặt cô không kiểm soát được dần trở nên nóng bừng, nhưng cô vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên và cố bình tĩnh lên tiếng: "Cũng không sao, có nhiều cô gái muốn được như em mà không được."

Cố Bạc Tranh xoa xoa một hồi rồi nắm chặt tay cô, gần như là đan chặt các ngón tay vào nhau, tim Diệp Hân Ngu Dương cũng bất giác đập nhanh hơn: Cố Bạc Tranh, dù là tình cảm có thân thiết đến mấy thì cũng không nên nắm chặt tay người khác như vậy chứ?

"Phụ nữ muốn gầy chỉ là để thu hút ánh nhìn của đàn ông, nhận được sự yêu thích và ngưỡng mộ của bọn họ và để chọn ra người đàn ông xuất sắc nhất để kết hôn, nhưng em thì không cần phải vậy, cho dù em có mập mạp cỡ nào thì cũng sẽ có người đàn ông xuất sắc nhất muốn cưới em."

"Ai?"

"Anh."

Vậy nên trọng tâm của đoạn hội thoại này là chuyện cô mập mạp, hay là đang gián tiếp nói rằng người đàn ông xuất sắc nhất là anh hay là chuyện anh muốn cưới cô?

Đồ ngạo mạn ngông cuồng.

Ai mà muốn lấy anh cơ chứ.

Mặt cô lúc này càng trở nên nóng hơn.

Khi thang máy dừng lại ở tầng mười bảy, tâm trạng thiếu nữ của Diệp Hân Ngu Dương lập tức biến mất, cô thầm nghĩ chỉ cần anh không vào phòng làm việc, phòng khách, phòng ngủ… cũng không đúng, trên tường phòng khách có treo ba bức tranh của anh, đầu giường phòng ngủ là ảnh chụp chung của hai người… cho dù là tình cảm có thân thiết đến mấy thì cũng không thể ở mỗi phòng đều có những món đồ liên quan đến anh nhỉ?

Sau khi vào nhà, Diệp Hân Ngu Dương cảm thấy có chút lo lắng, ngược lại Cố Bạc Tranh thì lại rất tự nhiên thoải mái, không gian kín làm con người ta cảm thấy ngột ngạt, cô cũng không biết tại sao mà ánh mắt cô cứ tới lui không yên và cuối cùng là an phận dừng lại trên người anh.

"Em đi nấu sữa." Cô bỏ lại một câu rồi nhanh chóng bỏ chạy trối chết, ngay cả cô cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì.

Trong hiểu biết của Diệp Hân Ngu Dương về Cố Bạc Tranh, anh là một người có cảm giác khoảng cách, không phải là người khác tự nhận ra có khoảng cách, mà là ở trạng thái những người khác không phát hiện thì anh đã chủ động bảo trì một khoảng cách nhất định với bọn họ, chính sự kiêu ngạo từ trong xương cốt đã tạo nên khoảng cách của anh, anh không muốn thân thiết với bất kỳ ai, cũng không có cảm xúc thừa để tìm hiểu cuộc sống của người khác. Anh đối xử với người ngoài như vậy, đối xử với người thân cũng như vậy, đó là cách anh thể hiện sự quan tâm đến người thân, anh đang nói với bọn họ rằng anh chỉ xem phần mà bọn họ muốn cho anh thấy, anh rất an toàn, và anh sẽ không ép buộc gì cả.

Chính vì hiểu rõ điều này nên cô mới không khóa cửa phòng làm việc ngay từ đầu mà liền nhanh chóng trốn vào phòng bếp. Trong nhận thức của cô, Cố Bạc Tranh sẽ không rời khỏi phòng khách, ngay cả đi dạo cũng không.

Nhưng cô quên mất tất cả mọi người có thể là người khác, chỉ có Diệp Hân Ngu Dương là không.

Diệp Hân Ngu Dương biến mất bảy năm trong cuộc đời anh, sao cô lại nghĩ rằng anh sẽ không đi ‘tham quan’ nơi cô sống?

Mười mấy phút sau, cô bưng ly sữa ra, nhưng lại phát hiện trong phòng khách chỉ còn lại áo khoác của anh. Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên trở nên hoảng loạn, thậm chí là còn có cảm giác muốn chạy trốn, chạy thật xa, biến mất thêm bảy năm nữa, không, phải là biến mất vĩnh viễn, không bao giờ bị ai tìm thấy, để không phải đối mặt với ai nữa. Cô giả vờ bình tĩnh đặt ly sữa xuống, nhưng tay cô lại cứ run rẩy không ngừng, run đến mức không thể kiểm soát được làm cho nửa lượng sữa trong ly bị đổ hết ra ngoài, sữa nóng làm bỏng tay cô nhưng cô vẫn không có cảm giác gì. Cô chậm rãi đi đến mở cửa phòng làm việc, bên trong tối om, tĩnh lặng và không có ai. ( truyện trên app tyt )

Cô đóng cửa phòng làm việc lại, khóa lại rồi dựa vào tường thở dài, sống lưng lúc này cảm thấy lạnh toát, chỉ trong hai phút ngắn ngủi mà cô có cảm giác như thể kéo dài cả một đời.

Cô có thể tưởng tượng ra khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời này là khi anh phát hiện ra cô yêu anh. Không phải tình yêu thân thiết, không phải tình bạn, mà là tình yêu, tình yêu của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông, tràn đầy sự chiếm hữu và tràn đầy dục vọng.

Diệp Hân Ngu Dương chống đỡ thân thể đi vào trong, cửa phòng ngủ hé mở, cô đẩy nhẹ cửa ra liền thấy Cố Bạc Tranh đang nằm trên giường ôm lấy chăn, đầu thì vùi sâu vào gối và hô hấp nhẹ nhàng. Bức ảnh chụp hai người đặt ở đầu giường dường như đã bị ai đó động vào rồi để lại một cách tùy tiện. Cô đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn anh say ngủ, trong lòng cảm thấy hạnh phúc đến muốn khóc. Được nhìn thấy anh ngủ thật tuyệt biết bao; chúng ta có thể tiếp tục sống như thế này cả đời cũng tốt biết bao. Tại sao anh lại rời xa em, tại sao lúc trước anh lại rời đi, anh cứ như vậy ở bên cạnh em không tốt sao?

"Em nhớ anh, Cố Bạc Tranh." Cô khẽ nói, hai hàng nước mắt chầm chậm tuôn rơi.

"Ngày nào em cũng nghĩ về anh." Cô khẽ nói rồi từ từ dựa đầu vào chăn, trên chăn có mùi của cô, trong hơi thở là mùi của anh. Mặc dù số lần bọn họ ôm nhau nửa đời trước có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mùi vị của người nọ vẫn có thể ăn sâu vào cốt tủy như cũ.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, từ trán, lông mày, mắt, lông mi, mũi, môi, gần trong gang tấc, thậm chí ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể nghe được, một khoảng cách gần đến nguy hiểm.

Nhưng anh đang ngủ quá say, quầng thâm dưới mắt lại sâu đến thế. Cô đưa tay chạm vào xương mày của anh, anh có hàng lông mày dài, đen và mượt, đuôi lông mày khẽ cong lên rất kiêu hãnh và rất sắc sảo. Cả đời này cô yêu nhất là cặp lông mày của anh, đó là cặp lông mày đẹp nhất thế giới, sau đó cô từ từ cúi lại gần và khẽ hôn một cái.

Đây là phần giống anh nhất, tình yêu sâu đậm không thể diễn tả, sự kiêu ngạo và phong lưu không thể nói hết.

Diệp Hân Ngu Dương ở lại thêm một lúc nữa, thời gian đã là hai giờ rưỡi sáng, lúc này cô mới lặng lẽ đứng dậy, vì đóng cửa sẽ phát ra tiếng động nên cô chỉ khép hờ cửa lại rồi bước ra ngoài. Cô quay lại mở cửa phòng làm việc rồi bật đèn, đột nhiên có một tờ giấy Tuyên Thành* bởi vì cô mở cửa nên bị gió thổi bay tới trước cửa, trên đó có một chữ "Trang" lớn và đậm, từng đường nét chữ rất mềm mại nhưng đồng thời cũng rất kiêu hãnh, Diệp Hân Ngu Dương cúi xuống nhặt tờ giấy lên đặt sang một bên, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những tờ giấy như thế này, trên bàn, trên kệ, trên giường, dưới đèn chùm, trên tấm thảm, đều là các bức chữ viết tên ‘Cố Bạc Tranh’, kích thước các bức chữ to nhỏ khác nhau, từ thư pháp Cuồng Thảo, Hành Thư, Khải Thư, đủ các thể thư pháp khác nhau, tâm trạng khác nhau, nhưng tất cả đều viết tên "Cố Bạc Tranh".

*Giấy Tuyên là một trong những loại giấy viết thư pháp phổ biến nhất và được sử dụng rộng rãi nhất. Giấy Tuyên được làm từ vỏ cây Thanh Đàn và rơm dạ. Có đặc tính mềm dai, bóng sáng nhưng bề mặt vẫn có độ sờn. Tuy mỏng nhưng dai, màu trắng ít biến sắc, gập không gãy, khó bị mục nát, mối mọt. Phù hợp với nhu cầu sáng tạo các tác phẩm thư pháp.

Học thư pháp hai mươi bốn năm, thầy nói chữ cô viết đẹp nhất là chữ "Sơn", người trẻ tuổi có thể viết ra được thần thái của chữ "Sơn" là rất hiếm, nào là thần sắc nặng nề, sâu sắc, ẩn nhẫn và trầm mặc.

Nhưng thầy còn nói chữ "Sơn" mà cô viết là yêu sơn, người hiểu thư pháp vừa nhìn đã biết là của phụ nữ viết, vì tình mà thành yêu và mãi mãi bị mắc kẹt trong núi.

Nói rất đúng.

Bảy năm qua anh tưởng cô đã hoàn toàn buông cỏ anh sao? Vào những đêm mất ngủ cô không luyện thư pháp thì sẽ không thể ngủ được, viết những thứ khác không được, chỉ có thể viết tên anh, cứ viết đi viết lại hàng nghìn hàng trăm lần, viết đến khóc, viết đến cười, viết nhiều đến nỗi tay không còn sức để nâng lên nữa, khi cả căn phòng đâu đâu cũng thấy ba chữ "Cố Bạc Tranh" thì nỗi sợ hãi trong lòng cô đột nhiên biến mất, cô nằm trên tấm thảm, trong hơi thở là mùi mực, xung quanh là những chữ "Sơn", những chữ "Trang", khung cảnh những lúc đó thật yên bình.

Cố Bạc Tranh học vẽ, cô viết chữ, thư họa đồng nguyên, sáng mai thức dậy anh nhất định sẽ thấy những chữ cô đã viết trong bảy năm qua.

Diệp Hân Ngu Dương muốn thu dọn gọn gàng những bức chữ bảy năm qua, nhưng chất chồng bảy năm, muốn thu dọn hết được ngay lập tức quả là một chuyện hoang đường.

Ngay lúc cô đang miệt mài dọn dẹp thì cánh cửa phía sau bỗng động đậy, tim Diệp Hân Ngu Dương chợt đập mạnh, cô quay lại và nhìn thấy cửa từ từ mở ra, Cố Bạc Tranh đứng đó, con ngươi anh hơi co lại. Đầu óc của Diệp Hân Ngu Dương lập tức trở nên trống rỗng, cô nhìn chằm chằm vào Cố Bạc Tranh đột nhiên xuất hiện và chăm chú nhìn rõ từng biểu cảm trên mặt anh, con ngươi như bị đông kết lại, khóe môi bất giác nhếch lên, lông mày nhíu chặt và quai hàm trở nên căng chặt.

Khoảnh khắc tồi tệ nhất trong đời cô vẫn đến rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp