Diệp Hân Ngu Dương bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, khi cô tỉnh dậy và đang định đứng lên thì chuông cửa lại reo thêm lần nữa, cô không đặt đồ ăn nhanh, đồ mua trên mạng cũng còn hai ngày nữa mới tới, cha mẹ hôm qua gọi điện nói hôm nay sẽ không đến, tối qua thì cô mới chia tay nhóm bạn điên rồ đó, hôm nay lại là ngày nghỉ không phải đi làm... Vậy thì là ai bấm chuông cửa đây? Một đôi tay mò mẫm khắp nơi cuối cùng cũng chạm tới chiếc điện thoại trên thảm, cô lập tức bật lên, liền thấy điện thoại đang hiển thị 10 giờ rưỡi sáng và trên màn hình nhanh chóng nhảy ra vô số thông báo có tin nhắn gửi đến. Cô vội vàng ngồi dậy vuốt lại tóc rồi nhìn vào gương đứng, ngoại trừ khuôn mặt có vẻ hơi mệt mỏi ra thì không có điểm gì bất thường, sau đó cô chậm rãi lê dép đi ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, bên ngoài là một người đàn ông đang đứng trông giống như người giao hàng, từ lúc cô nghe thấy tiếng chuông cửa lần đầu tiên cho đến bây giờ cũng khoảng gần mười phút, nhưng người này lại không hề tỏ ra bực bội hay có thái độ tiêu cực nào, anh ta vẫn luôn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp trên môi: "Xin chào, cho hỏi cô có phải là Diệp Hân Ngu Dương không?"

Diệp Hân Ngu Dương gật đầu: "Là hàng chuyển phát nhanh của tôi sao? Chẳng phải những lần trước đều để ở phòng bảo vệ sao?”

"Đúng vậy, là hàng chuyển phát nhanh của cô, làm phiền cô cho tôi xem qua giấy tờ chứng minh thân phận của cô."

"Anh đợi một chút." Diệp Hân Ngu Dương quay lại phòng ngủ lấy chứng minh thư của mình rồi đưa cho anh ta, sau khi người nọ kiểm tra và xác nhận kỹ càng thì liền đưa cho cô một chiếc hộp nhung, Diệp Hân Ngu Dương nhanh chóng ký tên rồi nhận lấy chiếc hộp, thật ra cũng không thể gọi đó là hộp được, kích thước đã được tính là hộp trung bình rồi, cũng không biết người gửi đã tìm đâu ra một chiếc hộp nhung lớn như vậy, khi cô cầm lấy thì nhận thấy chiếc hộp này nhẹ hơn nhiều so với dự đoán, nhưng khi lắc nhẹ thì lại không giống một chiếc hộp rỗng, trọng lượng không nặng không nhẹ, vậy nên cô cũng không thể đoán được bên trong là gì. Sau khi người giao hàng đi, cô đóng cửa lại, đặt chiếc hộp lên ghế sofa, rồi lại chậm rãi quay về phòng ngủ và nằm xuống giường một lần nữa.

Cô rất chắc chắn rằng gần đây cô không có mua bất kỳ thứ gì có bao bì tinh xảo như vậy, nhưng cũng không có gì lạ khi một chiếc hộp tinh xảo như vậy xuất hiện vào ngày hôm nay.

Cũng như những tin nhắn trong điện thoại.

Đúng vậy, bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô.

Cô nằm trên giường thêm hơn một tiếng nữa rồi mới dậy, sau đó là đi tắm rửa, sấy tóc, thoa kem dưỡng da, hâm sữa và luộc hai quả trứng, trong thời gian chờ trứng chín thì cô cũng tranh thủ trả lời một số tin nhắn, sau đó cô đem sữa đã hâm nóng cùng mấy quả trứng nóng hổi đặt lên bàn trà, rồi tiện tay bật tivi, trên ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng hiện nay, Diệp Hân Ngu Dương vừa lơ đãng xem vừa chậm rãi uống sữa. Cô ăn rất chậm, có thể nói là cực kỳ chậm, một quả trứng mà mất khoảng hai mươi phút thì cô mới ăn xong, cô nhai nó rất kỹ như thể đang thưởng thức một món ăn ngon nhất thế giới, không chỉ bây giờ mà cả khi làm việc bình thường cô cũng ăn như vậy, rất tỉ mỉ, rất chậm rãi, những người nóng tính mà nhìn cách cô ăn thì bọn họ có thể sẽ cảm thấy phát điên, nhưng biết làm sao đây, thói quen ăn uống của cô chính là như vậy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trong lúc ăn sáng, ánh mắt cô dừng lại trên hộp nhung màu đỏ đậm gần nửa phút, nửa phút sau cô mới nhẹ nhàng dời ánh mắt đi.

Nếu chiếc hộp đó là món quà của người cô quen gửi cho cô thì chắc chắn sẽ để tên trên phiếu giao hàng, nhưng cô đã chú ý thấy trên phiếu giao hàng không có ghi tên người gửi, cũng không có số điện thoại liên hệ, trong mục hàng gửi cũng không có thông tin gì cả.

Có thể là một người nào đó đang muốn theo đuổi cô, cô nghĩ vậy, vậy nên cô không có ham muốn mạnh mẽ mở nó ra để xem bên trong là thứ gì.

Hai quả trứng và một ly sữa mất hết năm mươi phút mới ăn xong, lúc này cô cũng đang bị cuốn vào bộ phim trên tivi nên cô ngồi khoanh chân trên ghế sofa và xem phim vô cùng chăm chú.

Đây là một bộ phim cổ trang mới ra mắt gần đây, có chút màu sắc huyền ảo, nam nữ chính đều là những người cô không ghét, diễn xuất cũng có thể coi là tạm được, tình tiết cũng ổn, tuy hơi lê thê, nhưng dù sao cũng là để giết thời gian nên cũng không sao, Diệp Hân Ngu Dương rất thích vai phản diện chính trong phim, kỹ thuật diễn xuất của diễn viên rất tốt.

Trong thời gian quảng cáo giữa hai tập phim thì cô lập tức chuyển kênh, nhưng chuyển tới chuyển lui thì vẫn không thấy có gì thú vị, đúng lúc này chuông cửa lại reo thêm lần nữa, cùng lúc đó điện thoại của cô cũng reo lên, nghe tiếng chuông điện thoại cô liền biết người bên ngoài là ai, chỉ có Thẩm Châm mới vừa bấm chuông cửa vừa gọi điện thoại gọi cô ra đón, chuông điện thoại đó là cô đặc biệt cài riêng cho Thẩm Châm và Tống Thanh Hoàn, gọi là chuông điện thoại bạn thân, là bản "Annie's in Wonderland" của Bandari.

Cô chậm rãi lê bước ra mở cửa, Thẩm Châm đầy năng lượng lập tức nhảy bổ lên người cô, Tống Thanh Hoàn thì mặc áo khoác nhỏ màu trắng phong cách Chanel duyên dáng bước vào, ngay khi cô vừa đóng cửa lại thì liền nghe thấy tiếng hét phấn khích của Thẩm Châm: "Wow! Quà sinh nhật của cậu sao! Đóng gói cũng đẹp quá đấy!"

Diệp Hân Ngu Dương lườm cô ấy: "Thẩm Châm, nếu cậu dám mở ra..." ‘Mình sẽ nhét cậu vào hộp trả lại cho người ta’, nhưng tất nhiên cô không có cơ hội nói ra nửa câu sau, bởi vì Thẩm Châm đã nhanh chóng cắt dây ruy băng, đôi mắt long lanh cười híp mắt nhìn cô, Diệp Hân Ngu Dương thấy vậy đành bất lực thở dài, đây là một bà mẹ đã có hai con sao? Có bà mẹ nào như vậy sao? Chẳng trách lại có đứa con kỳ quặc như Cố Minh Diệp...

Diệp Hân Ngu Dương lập tức đi tới ôm lấy chiếc hộp rồi chạy nhanh về phòng ngủ của mình, cô khóa trái cửa rồi giận dữ nói với hai người trên ghế sofa còn chưa kịp phản ứng: "Tớ sẽ tự xem!"

Thẩm Châm và Tống Thanh Hoàn liếc nhìn nhau cười hì hì.

Hôm nay là sinh nhật cô và tối nay còn có tổ chức tiệc sinh nhật, theo lịch trình thông thường thì sau khi cô ăn sáng xong thì nên cùng Thẩm Châm và Tống Thanh Hoàn ra ngoài dạo phố rồi mua sắm điên cuồng cho đến khi mệt lử.

Nhưng hôm nay cô lại ngủ đến tận mười giờ rưỡi mới dậy, sau khi dậy rồi thì vẫn lười biếng không muốn động đậy, chỉ ngồi co ro trong căn hộ xem bộ phim truyền hình nhàm chán cho đến khi hai người bên ngoài không chịu nổi phải chạy vào căn hộ bắt cô ra ngoài.

Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Ồ, có thể là vì hôm nay là ngày cô chính thức bước sang tuổi hai mươi chín.

Chậc, hai mươi chín tuổi rồi đấy!

Năm cuối cùng của tuổi bắt đầu bằng chữ ‘hai’, và cũng có thể gọi là năm cuối của tuổi trẻ.

Ở độ tuổi này người ta rất dễ bị trầm cảm.

Diệp Hân Ngu Dương vừa nghĩ vừa mở chiếc hộp nhung màu đỏ đậm ra…ừm, bên trong là một hộp nhung màu đỏ đậm nhỏ hơn, rồi mở tiếp… là một hộp nhung màu đỏ đậm nhỏ hơn nữa… rồi lại tiếp tục mở tiếp… lại là một hộp nhung màu đỏ đậm nhỏ hơn nữa... Sau khi lấy ra khoảng sáu, bảy chiếc hộp nhung đỏ thẫm nhỏ hơn, cô dừng lại, lúc này bên trong vẫn còn những chiếc hộp khác có kích thước bằng khoảng một tờ giấy A4, dựa vào trọng lượng cô đang cầm trên tay thì có lẽ vẫn còn ba, bốn chiếc hộp rỗng khác nữa, nhưng tại khoảnh khắc này, dường như cô đã biết bên trong chiếc hộp nhung đỏ thẫm là thứ gì, giống như vào năm lớp 11 Ninh Sân có tặng cô cuốn "Hoàng tử bé", cô lập tức biết cuốn sách đó không phải do Ninh Sân tặng, cô cũng lập tức nghĩ đến chàng trai đang theo đuổi cô lúc đó, trực giác của phụ nữ chính là như vậy, không hiểu sao lại có thể chuẩn xác cực kì.

Bỗng có một gương mặt của một người nọ lướt qua tâm trí cô.

Những chiếc hộp rỗng tiếp tục được lấy ra, và cuối cùng để lộ ra một chiếc hộp nhỏ màu đen tuyền, chiếc hộp này rất nhỏ, còn chưa bằng nửa lòng bàn tay, tim cô đột nhiên run lên một cái, cuối cùng cô lấy hết sức thở ra một hơi rồi mở chiếc hộp ra, bên trong có một lớp lót nhung đen, ở giữa là một giá đỡ nhỏ màu đen đang đỡ một chiếc nhẫn kim cương đang tỏa ra ánh sáng chói lóa, có một chữ “Z” được thiết kế nằm ngang theo chiếc nhẫn và còn được đính vô số viên kim cương nhỏ chạy dọc chiếc nhẫn, tạo thành một đường cong mượt mà và độc đáo, ở trước giá đỡ màu đen còn có một dòng chữ tay viết tay màu đỏ mạnh mẽ của ai đó: "Marry me?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chữ “e” cuối cùng còn cố tình kéo dài thành một đường, trông rất khoa trương, ngông cuồng và phóng túng, giống như hình ảnh của một đôi lông mày nhướng lên và đôi môi hay nhướng lên khi mỉm cười của ai đó, hay là một đôi mắt sắc bén và sáng ngời có màu hổ phách, giống như có một xoáy nước không thể khước từ trong con ngươi của người nọ, heroin, thuốc phiện, tóm lại là giống như tất cả những thứ gây nghiện, không thể nhìn, không thể ngắm, nếu không thì sẽ vạn kiếp bất phục*.

*Trong Kinh Phạm Võng có nói: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là “Một phen mất thân người, vạn kiếp khó có lại được”.

Nét chữ vừa lạ vừa quen, người đã quên rồi lại bỗng nhiên xuất hiện.

Cố Bạc Tranh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play