Cố Nam Thành là người lái xe, Tống Thanh Hoàn ngồi ở phía trước, Diệp Hân Ngu Dương và Thẩm Châm thì ngồi ở phía sau, lúc này đèn đã sáng, thành phố sầm uất và náo nhiệt giống như các cô gái đẹp quyến rũ ở khắp nơi trong thành phố này đang từ từ hé lộ vẻ gợi cảm và quyến rũ của mình, hoặc có lẽ là nó đang chậm rãi mở cái miệng đầy máu ra và nuốt chửng tất cả ham muốn dục vọng.
Cô tựa đầu lên cửa sổ xe, sự rung động của xe khiến da đầu cô cảm thấy có hơi tê dại, trong một góc khuất không ai nhìn thấy, tay cô còn đang run run, nếu lúc này có ai đó lại gần thì sẽ phát hiện nhịp tim cô đang đập nhanh đến mức nào, thình thịch thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch thình thịch...
Diệp Hân Ngu Dương âm thầm dùng sức nhéo vào thịt mềm trên đùi mình và vặn 360 độ, sau khi làm hành động này hai lần cô vẫn không hề nương tay, cho đến khi đã đau đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này cô mới khẽ thở ra một hơi, tấm lưng đằng sau cũng đã trở nên ướt đẫm, sự đau đớn truyền tới từ đùi phải mất một lúc lâu sau mới hết, tuy đau nhưng có vẻ hiệu quả mà nó đem đến không tệ, ít nhất là nhịp tim của cô đã trở nên bình thường trở lại.
Xe chạy khoảng nửa giờ, khi gần dừng lại thì Diệp Hân Ngu Dương nhìn thấy có người đang đứng ở trước cửa khách sạn, ừm, may quá, cũng may người nọ không phải là Cố Bạc Tranh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Kỷ Phác Tồn nhanh chóng đi tới mở cửa xe và dùng tư thế gần như là ôm lấy cả người Diệp Hân Ngu Dương rồi kéo cô ra từ trong xe, sau khi kéo cô ra ngoài xong thì người nọ liền ôm chặt lấy cô, siết chặt đến mức eo cô như muốn gãy, với tính cách của Diệp Hân Ngu Dương trước đây thì cô đã sớm cho anh ta một cái tát, nhưng hôm nay cô đặc biệt cần một cái ôm, bất kể cái ôm này đến từ ai và thậm chí là càng mạnh càng tốt, vì vậy cô không đẩy anh ta ra mà ngược lại cũng ôm lại thật chặt và nghiến răng nói với người nọ: “Trời ạ, hôm nay cậu uống thuốc kích dục à!” Môi Kỷ Phác Tồn gần như dán vào tai cô, hơi thở của anh ta phả vào trong tai cô: “Cậu cần người giúp cậu giải thuốc không?”
Hai người bọn họ chỉ ôm nhau vài giây rồi mau chóng tách ra, lúc này Diệp Hân Ngu Dương ngay cả liếc mắt một cái cũng lười, còn Kỷ Phác Tồn thì chỉ mỉm cười nhìn cô.
Mọi người xung quanh cũng nở nụ cười không có ý tốt, Thẩm Châm bày ra vẻ mặt “trời ạ, giữa ban ngày ban mặt mà hai người lại công khai làm những hành động như thế này.”
Một người bên cạnh la lên “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn” rồi dang hai tay ra làm bộ dạng như muốn người ta ôm, Diệp Hân Ngu Dương ghét bỏ đá người nọ ra, mặt cô không biểu cảm lên tiếng: “Cậu cũng xứng à?”, để lại những tiếng oán than không ngừng.
Mọi người cùng nhau bước vào khách sạn, cửa khách sạn đột nhiên bị ai đó đẩy ra, trái tim của Diệp Hân Ngu Dương cũng vô thức đập mạnh.
Người đó bước ra, là một gương mặt đẹp trai tinh tế có chút kiêu ngạo không thể diễn tả, sau bảy năm, người từng kiêu ngạo và bướng bỉnh không ai sánh kịp nay đã tăng thêm phần khí chất trưởng thành, và khí thế toát ra từ người người nọ vẫn khiến người khác khiếp sợ như cũ, ít nhất khi người nọ bước ra thì đám đông đang vui vẻ trò chuyện vô cùng náo nhiệt lập tức im lặng, sau đó người nọ đi thẳng đến trước mặt cô, kéo tay cô ra khỏi vòng tay của Kỷ Phác Tồn và ôm cô thật chặt, như thể muốn khảm cả người Diệp Hân Ngu Dương vào ngực mình, chặt đến mức tim cô cũng dần cảm thấy co thắt lại, xém chút nữa là nghẹt thở, nhưng cô lại nhớ nhung vòng tay này biết bao, nhớ nhung tiếng tim đập này, nhớ nhung hương vị tỏa ra từ làn da người này điên cuồng đến mức cô không kìm được mà lập tức hít một hơi thật sâu, để tôi chết, để tôi chết, để tôi chết trong vòng tay này đi! Nhưng chỉ trong một hơi thở, ngay khi cô còn chưa kịp nói một lời thì người nọ đã buông cô ra, ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo nhìn thẳng vào Kỷ Phác Tồn, vẻ kiêu ngạo đó giống hệt Diệp Hân Ngu Dương: “Người của tôi mà cậu cũng dám ôm?”
Rõ ràng người nọ đều nhìn thấy những gì vừa xảy ra.
Diệp Hân Ngu Dương đánh người nọ một cái: “Đủ rồi đó, ai là người của anh!”
Mọi người nghe vậy thì đồng loạt bật cười.
Cảnh tượng như vậy đã diễn ra hàng ngày trong những ngày đã qua, Cố Bạc Tranh chỉ bảo vệ mỗi mình Diệp Hân Ngu Dương, anh ngang ngược, bá đạo không nể tình một ai, một khi có ai động tới cô thì lập tức xử lý người đó, ngay cả Kỷ Phác Tồn đã có tin đồn với Diệp Hân Ngu Dương hơn mười năm cũng không ngoại lệ.
Một gian phòng lớn có sức chứa đủ cho mười người, ngồi bên phải Diệp Hân Ngu Dương là Tống Thanh Hoàn, bên phải nữa là Thẩm Châm, sau khi Cố Nam Thành ra ngoài nghe điện thoại trở lại thấy cách sắp xếp như vậy thì anh ta khẽ nheo mắt lại, Thẩm Châm lặng lẽ di chuyển nhích sang bên phải, sau đó Cố Nam Thành nhanh chóng ngồi vào vị trí mà Thẩm Châm vừa ngồi, Thẩm Châm cắn khăn tay khóc lóc thầm, không có đàn ông thì phụ nữ chỉ là cỏ dại, Cố Tịch Hoa, mau tới đây mau lên…Bên trái Thẩm Châm là Cố Nam Thành, bên phải vẫn còn một chỗ trống không có ai qua ngồi, mọi người đều biết chỗ đó là của Cố Tịch Hoa, tiếp theo nữa là ba người Vũ Đông, Vũ Tiểu Hoa và Ninh Sân, Vũ Đông là anh trai của Vũ Tiểu Hoa, ba người này đã cùng lớn lên với Diệp Hân Ngu Dương từ nhỏ.
Kỷ Phác Tồn vào phòng trước Cố Bạc Tranh, anh ta kéo ghế đến bên cạnh Diệp Hân Ngu Dương rồi ngồi xuống, sau khi Cố Bạc Tranh nói chuyện với phục vụ xong xuôi và bước vào thì thấy mọi người đều đã yên vị và chỉ còn lại hai chỗ trống, một là giữa Kỷ Phác Tồn và Ninh Sân, một là giữa Thẩm Châm và Cố Nam Thành, Cố Bạc Tranh nhìn Kỷ Phác Tồn, sau đó anh không nói gì liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ninh Sân.
Ninh Sân mỉm cười trêu đùa: “Không ngồi cạnh em gái à?”
Vũ Tiểu Hoa cũng nhanh chóng tiếp lời: “Em gái có quan trọng bằng vợ sao?”
Ninh Sân vừa duyên dáng vừa giận dỗi liếc Vũ Tiểu Hoa một cái, sau đó cô ta tháo đũa ra đưa cho Cố Bạc Tranh: “Trong lòng anh ấy không ai sánh được với cô em gái này.”
Diệp Hân Ngu Dương nghe vậy thì mỉm cười với Ninh Sân, không thừa nhận hay cũng không phản đối, và cũng không hùa theo trêu đùa cùng mọi người. Cô không nổi giận làm lạnh bầu không khí đã là nhượng bộ lắm rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì đây là buổi tiệc sinh nhật của mình, dù sao cô cũng phải có phong thái của chủ nhân.
Huống chi Cố Bạc Tranh cũng có là gì của cô đâu.
Ninh Sân thì cũng không hơn không kém.
Cô đâu cần phải đóng vai nữ phụ độc ác trong bộ phim thần tượng của người khác.
Bữa tiệc nhanh chóng trở nên sôi nổi, mọi người hào hứng khui rượu vang và lần lượt nói lời chúc mừng sinh nhật với Diệp Hân Ngu Dương, Vũ Đông cũng tham gia góp vui: “Nếu không phải hồi nhỏ Bác Tranh bảo vệ em chặt vậy thì nói không chừng bây giờ em đã là vợ của anh rồi! Vì tình yêu ngớ ngẩn này, chúng ta cùng cụng ly nào!” Diệp Hân Ngu Dương cười tươi đứng dậy cụng ly với Vũ Đông: “Được rồi, năm nào anh cũng chả nói thế, nếu anh thực sự yêu thầm em thì Cố Bạc Tranh có ngăn được không?”
Vũ Đông vừa nghe vậy thì lập tức đặt ly rượu xuống: “Này, Tiểu Ngu Dương, em thật sự không tin à?”
Những người trong phòng lập tức cười lớn, Diệp Hân Ngu Dương nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt cô dần trở nên long lanh.
“Hồi lớp sáu…”
“Hahaha… lại là lớp sáu…” Chỉ vừa mới nghe đoạn mở đầu mà mọi người đã không nhịn được và ai nấy đều bắt đầu cười ngả nghiêng.
Thẩm Châm không trải qua thời tiểu học cùng bọn họ nên cô ấy rất tò mò và lập tức kêu lên: “Đừng cười đừng cười, để Vũ Đông kể tiếp nào!”
“Em còn nhớ lần đi cắm trại ở núi Lạc Hạ chứ?” Vũ Đông nhấp một ngụm rượu, nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Lúc đó trường tổ chức hoạt động dạy chúng ta làm bánh bao, anh đã biết trước hai ngày là thầy sẽ dạy chúng ta làm bánh bao, vì muốn thể hiện trước mặt Tiểu Ngu Dương nên anh đã lén đi học làm bánh bao trước, khi đó anh đã nghĩ chắc chắn mình sẽ được phân vào cùng nhóm với em, và sau đó đúng là cùng nhóm thật, ai ngờ trong nhóm chúng ta lại còn có cả Cố Bạc Tranh!” Vũ Đông nghĩ lại mà thấy tức: “Cùng nhóm thì cùng nhóm đi, dù sao lúc đó cũng chỉ có mình anh biết làm bánh bao, nhưng nào ngờ đúng là đồ không biết xấu hổ mà!” Vũ Đông chỉ vào Cố Bạc Tranh và kể tiếp: “Tôi dạy Tiểu Ngu Dương làm bánh bao thì có gì liên quan đến cậu chứ, hả? Cậu cứ phải chen vào giữa tôi và em ấy thì mới chịu được à, tôi dạy Tiểu Ngu Dương chứ có phải là dạy cậu đâu! Báo hại tôi ngay cả gấu váy trắng của em ấy cũng không thể chạm vào được! Chết tiệt thật mà!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diệp Hân Ngu Dương nghe thấy thế thì hai mắt liền trở nên sáng lấp lánh, cô nhớ ra rồi, hình như năm đó đúng là có chuyện như vậy, Vũ Đông tỏ ra tự hào vì mình biết làm bánh bao, còn Diệp Hân Ngu Dương vì muốn giành giải nhất nên đã nhờ Vũ Đông dạy mình làm bánh bao, nhưng nào ngờ vừa mới đặt bánh bao lên tay thì ai đó đã kéo cô ra và bảo cô lo tập trung nhìn thầy giáo dạy, còn anh thì sẽ học với Vũ Đông, sau khi học xong thì anh sẽ dạy lại cho cô, cuối cùng chỉ có cô và Cố Bạc Tranh cùng nhau làm bánh bao suốt cả buổi trưa.
“Anh không biết đẩy Cố Bạc Tranh ra à!” Thẩm Châm nói.
Vẻ mặt Vũ Đông tràn đầy bi phẫn: “Chết tiệt! Cô cũng phải xem năng lực của tôi có đẩy được hay không cơ chứ!” Không phải anh ta nói phóng đại, nhưng khi phóng mắt nhìn toàn bộ những người quanh phòng, Ninh Sân, Cố Nam Thành, Kỷ Phác Tồn và em gái của anh ta, ai có thể đẩy Cố Bạc Tranh ra khỏi bên cạnh Diệp Hân Ngu Dương cơ chứ? Cố Bạc Tranh lúc còn nhỏ phạm sai lầm còn nhiều hơn số lần bọn họ đi vệ sinh, hồi lớp tám chẳng phải có một nam sinh từng viết thư tình cho Tiểu Ngu Dương sao, theo lý mà nói người ta viết thư tình để bày tỏ tình cảm ngây thơ trong độ tuổi dậy thì là chuyện bình thường, mặc dù ngôn từ có hơi mãnh liệt một chút nhưng mẹ kiếp, người ta cũng đâu phải là viết cho cậu, Cố Bạc Tranh à, cậu lấy quyền gì mà trưng ra vẻ mặt “cải trắng nhà mình bị heo ủi” và sau đó đuổi đánh người ta suốt gần cả một tháng cho đến khi người ta phải chuyển trường mới thôi? Nghĩ lại những chuyện Cố Bạc Tranh đã làm hồi còn đi học, Vũ Đông lại cảm thấy tức ngực, anh ta từng nghĩ Cố Bạc Tranh sớm muộn cũng sẽ bước vào con đường xã hội đen, một người ngang ngược như vậy mà không đi vào con đường xã hội đen thì thật là lãng phí!
Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà tính cách của Cố Bạc Tranh dần dần thay đổi, Vũ Đông không nhớ rõ là khi nào, chỉ là đột nhiên có một ngày nhìn Cố Bạc Tranh, trong lòng anh ta kinh ngạc nhận ra một sự thật, Cố Bạc Tranh đã mở phòng tranh, Cố Bạc Tranh đã đăng ký công ty, công ty của Cố Bạc Tranh cũng đã được niêm yết, Cố Bạc Tranh bắt đầu ăn mặc chỉnh tề, thắt cà vạt, mặc áo vest, chơi golf… Cuộc sống trôi qua nhanh thật, mới chớp mắt mà kẻ lãng tử cũng đã quay đầu… Đúng vậy, là lãng tử quay đầu…
“Ây, nói đi cũng phải nói lại, cậu và Ninh Sân định khi nào thì kết hôn?”