Cô bỗng nhiên cảm thấy ngực mình đau dữ dội, đau đến mức khóe mắt cũng trở nên đỏ lên và miệng cũng nếm được một mùi rỉ sét.
Mười ba năm, cô đã yêu anh mười ba năm, từ khi mới hiểu mơ hồ về sự khác biệt giữa nam và nữ trong tuổi dậy thì cho đến khi rụt rè thích một người rồi đến khi không thể thoát khỏi mà điên cuồng yêu anh, tất cả những cảm xúc phức tạp khó nói, tất cả những hành vi khó chịu đều chỉ có một nam chính, chỉ có duy nhất một mình anh.
Sao lại mong anh quên đi ngày hôm nay, sao lại vừa mong anh quên mà trong lòng lại mong chờ từng hồi, Diệp Hân Ngu Dương, mày thật sự hết thuốc chữa rồi.
Đúng vậy, hết thuốc chữa rồi. Chẳng phải cô đã biết chuyện này từ lâu rồi sao? Cô giả vờ như không có chuyện gì suốt bảy năm nay, bảy năm nay cô sống cuộc sống như thế nào? Chẳng lẽ cô thật sự quên được anh sao?
Có một cuốn sách nói rằng tế bào trên người con người ta là một vòng tuần hoàn bảy năm, vì vậy đáng lẽ những tế bào yêu anh đều phải chết hết rồi chứ?
Trong phòng ngủ lúc này yên tĩnh đến mức ngột ngạt.
Diệp Hân Ngu Dương vội đưa tay lau nước mắt, sau đó cô đóng chiếc hộp màu đen nhỏ kia lại, bỏ nó vào ngăn kéo rồi khóa chặt lại.
Đúng vậy, chết hết rồi.
Cố Bạc Tranh, em không yêu anh nữa.
Cô đặt từng chiếc hộp lại chỗ cũ, sau đó ôm một đống hộp rỗng ra ngoài, cô nhún vai nói với hai người bên ngoài: "Chỉ là trò đùa của ai đó mà thôi, thật tẻ nhạt!”
Hiển nhiên Thẩm Châm không tin lời cô nói, cô ấy lập tức giành lấy mấy chiếc hộp rỗng và mở từng cái một ra, chẳng mấy chốc mấy chiếc hộp nhung màu đỏ thẫm đã chất đầy cả ghế sofa, cho đến khi chiếc hộp nhỏ nhất được mở ra, bên trong cũng chẳng có gì khác biệt so với mấy chiếc hộp kia, Thẩm Châm đột nhiên hét lên một tiếng: “What the hell”, sau đó cô ấy quăng một đống hộp rỗng lộn xộn xuống đất rồi giận dữ nói: “Đồ khốn! Đúng là biết cách làm lãng phí tâm trạng của người ta mà!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tống Thanh Hoàn cũng cảm thấy rất bất lực: "Cũng đâu phải là người ta gửi cho cậu.”
Thẩm Châm lẩm bẩm gom gọn mấy chiếc hộp lại: “…Tôi còn tưởng là ai đó gửi…”
Diệp Hân Ngu Dương cũng đã nghe thấy nhưng ngoài mặt cô cố tình làm như không nghe, còn Tống Thanh Hoàn thì lại thật sự nghe không rõ: “Cậu vừa nói gì cơ?”
“Không có gì.” Thẩm Châm xua tay với cô ấy, vẻ mặt cũng tràn đầy thất vọng.
Để tỏ ra mình cũng không nghe rõ nên Diệp Hân Ngu Dương cũng quay sang hành động giống Tống Thanh Hoàn: “Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy?”
Thẩm Châm vốn không định nói gì và đang định ôm chiếc hộp đi vào phòng chứa đồ, nhưng khi nghe được lời của cô bạn mình nói thì cô ấy bỗng quay đầu lại và nhìn cô với ánh mắt đầy nham hiểm: “Cậu muốn nghe không?”
Lúc này Diệp Hân Ngu Dương lại không nói gì.
Thẩm Châm thấy cô bỗng dưng ỉu xìu thì bỗng có một cơn giận không biết từ đâu liền ập tới cô ấy, Diệp Hân Ngu Dương, Diệp Hân Ngu Dương, cậu vốn dĩ là một cô gái mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất, thế nhưng sau khi gặp Cố Bạc Tranh thì cậu lại biến thành bộ dạng này sao? Thẩm Châm thực sự rất ghét thái độ lúc nào cũng như rùa rụt đầu của cô bạn mình vào những lúc như thế này, cô ấy thực sự muốn kéo cô lên và lay lay người cô vài cái cho cô tỉnh táo ra, nhưng cuối cùng Thẩm Châm vẫn tìm lại được sự bình tĩnh và ôm chiếc hộp rỗng đi vào phòng chứa đồ, sau đó cô ấy bỗng nhiên đóng cửa mạnh làm phát ra một tiếng rầm vang dội.
Tống Thanh Hoàn nhìn thấy tình hình này liền biết Thẩm Châm vừa nói gì, chỉ khi đề tài có liên quan đến người đó thì hai người này mới thể hiện trạng thái kỳ lạ như vậy, một người thì cực kỳ tức giận, còn một người thì lại trở nên im lặng bất thường.
Thật ra Tống Thanh Hoàn hiểu chuyện của Diệp Hân Ngu Dương và người đó nhiều hơn Thẩm Châm, nhưng cũng không nhiều hơn bao nhiêu, chỉ có thể nói là hiểu sâu hơn một chút, dù sao Thẩm Châm chỉ nghe nói về sự tồn tại của người đó, tuy biết rất nhiều chi tiết nhưng cô ấy chưa từng gặp người nọ, còn Tống Thanh Hoàn thì đã gặp người đó và còn sống cùng người đó một năm.
Tống Thanh Hoàn biết Diệp Hân Ngu Dương không muốn nói về chủ đề này nên liền kéo cô đứng thẳng dậy và nói: "Đi thay đồ đi, lát nữa chúng ta còn đi dạo phố nữa đấy."
Diệp Hân Ngu Dương nghe vậy thì gật đầu rồi chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Tống Thanh Hoàn nhìn dáng đi chậm rì của cô và chợt thở dài không nói nên lời.
Đợi khi cô vào phòng ngủ thì cửa phòng chứa đồ đột nhiên mở ra, và bỗng có ai đó nhanh chóng lao ra như một tia chớp, không chút dấu hiệu của sự tức giận kỳ lạ vừa nãy, Thẩm Châm ghé vào tai Tống Thanh Hoàn thì thầm: "Tôi cược một gói snack cay, chiếc hộp đó là của Cố Bạc Tranh gửi cho cậu ấy."
Tống Thanh Hoàn nhướng mày nhìn cô ấy: "Sao cậu biết?"
Thẩm Châm tỏ vẻ đắc ý lên tiếng: "Có cần tôi phân tích cho cậu không?"
Tống Thanh Hoàn cũng nhiệt tình gật đầu.
"Mặc dù tính cách của Ngu Dương trong những năm qua càng ngày càng trở nên nhẹ nhàng hơn, làm gì cũng có vẻ cực kỳ chậm chạp, nhưng sở thích mở quà của cậu ấy thì vẫn chưa bao giờ thay đổi, đây là kết luận tôi rút ra được từ những quan sát trong mấy năm nay, nhưng bây giờ nói ra thì dài dòng lắm; nếu cậu ấy vẫn thích mở quà như trước thì không có lý nào cậu ấy lại không mở một món quà lớn như thế này, đừng nói với tôi là vì cậu ấy chưa kịp mở, lừa cậu thì được, nhưng không dễ dàng lừa tôi đâu. Khi chúng ta đi vào thì hộp quà được đặt bên phải ghế sofa, còn Ngu Dương thì vừa ngồi bên trái ghế sofa ăn sáng, có nghĩa là cậu ấy đã đặt món quà ở nơi xa nhất so với mình, với lại Ngu Dương có sở thích ôm đồ khi xem TV, gối ôm bị ném xuống đất, điều đó có nghĩa là trước khi chúng ta vào thì cậu ấy đã ngồi dưới đất xem TV, tức là sau khi ăn sáng xong cậu ấy không mở quà mà ung dung ngồi xem TV. Chậc chậc... nếu cậu ấy không biết món quà là của ai tặng thì liệu cậu ấy có không mở nó không? Trên thế giới này người duy nhất mà cậu ấy e ngại chỉ có một người duy nhất, vì cậu ấy đã biết đây là quà của Cố Bạc Tranh tặng nên cậu ấy mới không mở."
"Ngay cả khi cậu ấy biết đây là quà của Cố Bạc Tranh tặng, nhưng mà dù gì đây cũng chỉ là một món quà thôi mà, cậu ấy đang sợ gì chứ?"
Thẩm Châm lại cười khẩy một cái: "Tôi đoán... có lẽ cậu ấy biết món quà là gì nên mới sợ như vậy."
"Là gì vậy?"
Thẩm Châm nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không biết."
"Chẳng phải cậu vừa mở mấy hộp quà ra sao, ngay cả hộp quà nhỏ nhất cũng có trong đó nhưng mà chúng ta cũng đâu thấy gì đâu."
Sau khi nghe vậy thì Thẩm Châm đột nhiên mở to hai mắt, cô ấy nhìn Tống Thanh Hoàn với ánh mắt không thể tin được: "Trời ạ!"
Tống Thanh Hoàn: "..." Sao cậu lại có vẻ hốt hoảng thế?
"Còn thứ gì nhỏ hơn cả hộp quà nhỏ nhất?"
"Nhiều lắm."
"Ví dụ?"
"Nhẫn." Tống Thanh Hoàn buột miệng lên tiếng.
Hai người nhìn nhau và cùng cảm thấy kinh ngạc.
"Anh ta tặng nhẫn để làm gì?" Tống Thanh Hoàn hỏi.
Thẩm Châm ở bên cạnh tự phấn khích một mình, cô ấy lẩm bẩm gì đó nhưng lại không nghe rõ cô ấy nói gì, sau khi lẩm bẩm xong thì cô ấy quay sang nở nụ cười với Tống Thanh Hoàn: "Cuối cùng cũng có trò vui để xem rồi!"
Nửa giờ sau, ba người cùng đi ra ngoài và đi dạo ở mấy trung tâm thương mại rất vui vẻ. Thẩm Châm là kiểu người thích mua sắm đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không để ý đến hai người bên cạnh, nhưng hôm nay rõ ràng là khác, mỗi lần vào một cửa hàng, ngoài việc chọn đồ phù hợp cho bản thân và ba người trong nhà thì cô ấy còn đặc biệt chú ý xem hôm nay Diệp Hân Ngu Dương mua gì, chẳng hạn như bây giờ…
"Này này này, cái này không được, màu sắc hơi tối."
"Bình thường tớ toàn mặc màu này mà?"
"Nhưng hôm nay thì khác, lát nữa chúng ta còn đi dự tiệc, nếu cậu mặc đồ tối màu thì khi đèn nhấp nháy chiếu xuống thì màu sắc sẽ không đẹp, tớ nghĩ màu này không tệ, màu vàng sáng có thể giúp làm tôn da cậu."
"Màu sáng quá, không hợp với tớ chút nào."
"Có gì mà không hợp chứ? Quần áo của cậu toàn màu đen, trắng, xám, be, nâu, xanh trầm, tím trầm... Trời ạ, rõ ràng cậu còn chưa đến ba mươi mà!"
"Cậu thử màu này đi, tôi cũng nghĩ nó giúp tôn da cậu lắm đấy." Tống Thanh Hoàn nhìn kỹ và cũng thấy màu sắc này không tệ.
Diệp Hân Ngu Dương đành cầm quần áo đi vào phòng thử.
"Hôm nay cậu đã chọn ba bộ cho Ngu Dương rồi."
Thẩm Châm nghe vậy thì chỉ nhún vai: "Ồ, thế à?"
Tống Thanh Hoàn gật đầu.
Thẩm Châm nở nụ cười với cô ấy rồi nghiêng đầu nhìn vào phòng thử đồ: "Dù sao thì cũng cần phải nổi bật trong những dịp như thế này." Cô ấy nghĩ thầm: “Người đàn ông kia đã đối xử lạnh nhạt với Diệp Hân Ngu Dương suốt bảy năm nay, lần này phải để cho người đàn ông đó biết không có anh ta thì Ngu Dương của chúng ta còn sống tốt hơn nhiều.” Cô ấy muốn để cho người đàn ông kia biết bảy năm qua anh ta đã bỏ lỡ điều gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ba người bọn họ đi dạo phố cả buổi chiều, đến giờ sắp diễn ra bữa tiệc thì Cố Nam Thành gọi điện thoại tới hỏi họ đang ở đâu, Tống Thanh Hoàn liền nói ra địa chỉ, sau đó ba người bọn họ ngồi đợi ở quán cà phê dưới trung tâm thương mại, vì đã đi dạo cả buổi mệt mỏi nên lúc này cả ba người đều không muốn nói chuyện và chỉ nằm yên trên ghế sofa.
Diệp Hân Ngu Dương quay mặt ra cửa sổ, ánh mắt cô vô hồn, không biết là đang nghĩ gì, còn Thẩm Châm lật sách một cách vô thức và Tống Thanh Hoàn cũng nhìn theo hành động của người nọ.
Hai mươi phút sau, Thẩm Châm lấy lại tinh thần, ánh mắt cô ấy lập tức dừng lại trên người Diệp Hân Ngu Dương đang quay mặt ra phía cửa sổ.
Cả hai người bọn họ đều học ngành Ngôn ngữ Trung Quốc, Thẩm Châm đi theo con đường tự do, không bị ràng buộc bởi quy tắc, trong bốn năm đại học cô ấy rất ít lên lớp, phần lớn thời gian đều là tự đọc sách tìm hiểu thêm ngoài giờ, những cuốn sách đó không phải là những cuốn sách nào đó quá cao siêu mà ngược lại đề tài lại rất đa dạng, còn Diệp Hân Ngu Dương thì được nhận học bổng quốc gia trong suốt bốn năm liền, mỗi năm đều đạt điểm “A” toàn môn, nhưng cô không phải thuộc kiểu các cô gái ngoan truyền thống, chỉ là cô có thói quen tĩnh tâm học tập và thường đọc hết những cuốn sách trong danh sách của giáo viên và những cuốn sách mà cô thích. Diệp Hân có một khí chất khiến ai nhìn vào cũng phải bất giác trở nên yên lặng, khí chất này là bẩm sinh cho nên không có ai có thể học được, nhưng theo Tống Thanh Hoàn, đó là khí chất giả tạo, Diệp Hân Ngu Dương từng đơn độc đánh bại một nhóm nam sinh, các động tác của cô rất mạnh mẽ và dứt khoát, vậy nên không có ai dám coi thường cô, nhưng Tống Thanh Hoàn lại nói mấy năm gần đây cô đúng là càng ngày càng trở nên yên tĩnh.
Về phần tại sao thì mọi người đều biết, không phải là tất cả mọi người, thật ra là chỉ có Tống Thanh Hoàn và Thẩm Châm biết.
Mối tình đơn phương kéo dài mười ba năm, chuyện này chỉ có Tống Thanh Hoàn và Thẩm Châm biết.
Thẩm Châm không thể tưởng tượng được Diệp Hân Ngu Dương đã làm như thế nào, mười ba năm, từ năm mười sáu cho đến năm hai mươi chín tuổi, quãng thời gian đẹp nhất của một người phụ nữ, lại có người dành khoảng thời gian tươi đẹp đó cho một mối tình đơn phương không chắc có hồi đáp, tình cảm như thế này, rốt cuộc nên gọi là ngu ngốc hay là tàn nhẫn.
Thẩm Châm cắn răng, trời ạ, cuối cùng cũng đến cao trào câu chuyện, ông trời ơi, làm ơn đừng cho câu chuyện này có kết cục tồi tệ! Cô ấy lấy điện thoại ra và lén nhắn tin cho ai đó: "Anh giúp em một việc…" sau đó lại tiếp tục ung dung ngồi uống cà phê như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi khoảng mười phút nữa thì liền thấy chiếc Land Rover của Cố Nam Thành lướt đến trước cửa quán cà phê, người nọ xuống xe, có vẻ tâm trạng của anh ta đang rất tốt, anh ta nhanh chóng ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng rồi quay sang cười nói với Diệp Hân Ngu Dương: "Tối nay sẽ có thêm một người."
Diệp Hân Ngu Dương giả vờ tò mò hỏi: "Là ai vậy?"
"Người nọ nói cô cũng biết."
Diệp Hân Ngu Dương nhún vai: “Sao tôi có thể biết được chứ?”
Thẩm Châm nhìn cô giả vờ như vậy thì cũng cảm thấy mệt mỏi giùm cho cô, sau đó cô ấy gay gắt lên tiếng: “Lại giả vờ, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi!”
Diệp Hân Ngu Dương cười to: “Haha, bị cậu phát hiện rồi!” Cô nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Cố Nam Thành: “Chẳng lẽ là Cố Bạc Tranh đã về rồi sao, bà cô đây trải qua mấy cái chục cái tiệc sinh nhật rồi mới thấy anh ta mò về!” Biểu cảm kiêu ngạo và không ai sánh kịp ấy thực sự làm người ta nhớ nhung, ngay cả Cố Nam Thành luôn tỏ ra lạnh lùng khi nhìn thấy cô hành động như vậy thì anh ta cũng kìm lòng không được liền giơ tay lên xoa xoa đầu cô, giọng điệu cũng tràn đầy dịu dàng: “Xem ra vẫn còn rất để ý.” Diệp Hân Ngu Dương không chút khách khí lập tức gạt tay anh ta ra rồi trợn mắt lên tiếng: “Không để ý tới anh ấy chẳng lẽ lại đi để ý tới anh à? Chỉ riêng chuyện anh đánh mạt chược chưa bao giờ nương tay thì tôi đã không ưa anh rồi, tôi sẽ chiến đấu với anh tới cùng…”
Cố Nam Thành bất lực lên tiếng: “Cô định ghi hận cả đời này luôn hay sao?”
“Đúng vậy, tôi quyết ghi hận cả đời.”
Đó là chuyện của năm lớp 12, Cố Bạc Tranh vì muốn giảm bớt áp lực thi đại học của Diệp Hân Ngu Dương nên đã gọi Cố Tịch Hoa và Cố Nam Thành đến chơi mạt chược cùng cô. Một cô gái nhỏ như Diệp Hân Ngu Dương sao có thể là đối thủ của ba người tinh quái này chứ, và cuối cùng là áp lực thi đại học không giảm bớt mà ngược lại còn bị thua đến phát cáu, sau lần đó thì Diệp Hân Ngu Dương không thèm để ý đến bọn họ nữa gần cả sáu tháng trời.
“Anh ta về làm gì?”
“Kết hôn.”
Diệp Hân Ngu Dương nhếch mép, trong điệu tràn đầy vẻ châm chọc: “Ồ, còn dẫn theo cả một cô gái Tây về à?”
Cố Nam Thành liếc nhìn cô: “Sao vậy, sợ vị trí của mình trong lòng cậu ta bị lung lay à?”
“Lung lay gì chứ?” Cô ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra sự kiêu ngạo thật sự, chứ không phải là giả vờ, cũng không phải là cố ý thể hiện, mà là Diệp Hân Ngu Dương thực sự thờ ơ, ba phần khinh bỉ, bảy phần bình thường. Biểu hiện đó khiến người không liên quan nhìn thấy sẽ nghiến răng, nhưng ba người có mặt ở đây chỉ thấy ngưỡng mộ. Đúng rồi, chính là biểu cảm này, biểu cảm của một nữ hoàng kiêu ngạo, đàn ông phải phục tùng dưới chân cô.
Dáng vẻ của Diệp Hân Ngu Dương lúc này thật quen thuộc biết bao.
Phải là như vậy. Người bạn thân hơn hai mươi năm của bọn họ đã trở về, người mà mọi người xem là anh trai mẫu mực và em gái mẫu mực, mối quan hệ của bọn họ vẫn tốt như trước, đối với việc người đàn ông kia trở về thì trong lòng tràn đầy mong đợi, lời nói không cần khách sáo, khách sáo sẽ sinh ra khoảng cách và một chút cảm giác lo lắng về mối quan hệ của người đàn ông kia với người phụ nữ khác, không cần nhiều, chỉ cần một chút thôi cũng đã đủ, phải kiêu ngạo, cứng đầu và phóng khoáng.
Diệp Hân Ngu Dương, đây chính là biểu hiện mà cậu nên có.
Đây chính là dáng vẻ cậu phải thể hiện khi người đàn ông kia trở về.
Và quên đi luôn cả chiếc nhẫn đó.