Đêm đó, sau khi ban nhạc Triều Mộ kết thúc biểu diễn, Hứa Tầm Sênh liền ra về.
Lần này, không còn ai chờ ở cửa gọi tên cô, cũng không có ai hí hửng chạy đến “hộ tống’ cô về nhà. Cô ngồi ghế gần cửa sổ trên xe bus, nhìn từng tòa nhà, từng ngọn đèn đường bên ngoài lướt qua, nhớ lại biểu cảm của nhóm Sầm Dã lúc đứng trên sân khấu khi nãy. Thời gian như thể dừng lại ngay lúc ấy, họ khó chịu, buồn bã, ủ rũ, phẫn nộ… dù mọi cảm xúc kia đều được che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh.
Hứa Tầm Sênh thở dài, bây giờ vẫn chưa phải là lúc nói chuyện với họ, cứ để cả nhóm tự đối mặt sẽ tốt hơn. Đây không phải thời điểm lo lắng thực lực Nghịch Lý Haig mạnh cỡ nào. Hôm nay, Triều Mộ chịu cú sốc nặng nề, tâm trạng cả nhóm khá suy sụp. Việc khẩn cấp trước mắt là họ có thể chiến thắng bản thân, tìm lại phong độ và ý chí chiến đấu.
Ba ngày liền, ban nhạc Triều Mộ không hề xuất hiện trước mặt Hứa Tầm Sênh. Cuộc sống của cô vẫn diễn ra bình thường, hằng ngày dạy học, đánh đàn, viết nhạc, quét dọn phòng tập dưới tầng hầm, thỉnh thoảng lại lên mạng tìm kiếm đoạn video Triều Mộ và Nghịch Lý Haig trình diễn, chăm chú xem và nghiền ngẫm. Cô không rõ phải chờ đến khi nào họ mới lấy lại được phong độ. Đã ba ngày rồi, lẽ ra cũng đủ để phấn chấn lại rồi chứ?
Kết quả, trưa ngày thứ ba, Hứa Tầm Sênh bật máy sưởi, ôm chăn tựa vào ghế nằm, đang chợp mắt nghỉ ngơi thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đã vào giữa đông, hình dáng người kia chỉ là chiếc bóng cao lớn mờ mờ bên ngoài ô cửa kính. Cô còn chưa kịp đứng dậy thì đối phương đã bắt đầu gõ dồn dập, còn kèm theo tiết tấu hẳn hoi, hết hai tiếng “cốc cốc” lại đến ba tiếng “đùng đùng đùng”, còn tưởng là ngón tay đang soạn nhạc ở cửa nhà cô nữa.
Hứa Tầm Sênh đành lên tiếng: “Chờ một chút” Rồi chạy đến bồn rửa mặt qua loa, sau đó ra mở cửa.
Sầm Dã đeo hộp đàn guitar đứng bên ngoài, vẫn là dáng vẻ cao lớn, kiêu ngạo kia: “Tôi đánh thức cô à?”
Hứa Tầm Sênh khẽ “Ừ” một tiếng, vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai. Anh cười tự nhiên rồi đi vòng qua cô vào nhà, cô còn chưa kịp hỏi anh định làm gì thì Sầm Dã đã nhìn thấy chiếc ghế nằm ấm áp thư thái kia, bèn cởi hộp đàn ra đặt ở góc tường, nhấc đôi chân dài nằm trên ghế, thoải mái khép mắt lại: “Ôi… Tôi nằm một lát đã, lưng đau quá…”
Hứa Tầm Sênh thắc mắc: “Anh làm gì mà đau lưng?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT