Cho thuê phòng tập nhạc: Tiền thuê: 100 tệ/giờ. Nếu bạn hát hay, tôi sẽ giảm một nửa tiền. Thiết bị: Hiện đại nhất. Người không biết sử dụng, xin phép không tiễn. Địa chỉ: Hà Tây Garden. Liên hệ: [email protected].
Đang vào tiết đông giá lạnh, ánh nắng lặng lẽ xuyên qua màn sương mỏng manh, bao phủ khắp thành phố Tương. Không có gió lớn cũng chẳng có tuyết rơi, nhưng không hiểu sao luồng không khí vô hình vẫn rét căm căm như cắt da cắt thịt.
Buổi chiều, khu nhà này rất vắng lặng, động tĩnh duy nhất là ba chàng trai đang tiến lại gần. Cả ba đều mặc quần jeans rách tua rua phối với áo khoác jeans hoặc áo hoodie, dây chuyền, lắc tay, xích quần va vào nhau leng keng, giày sneakers giẫm trên đất nghe sột soạt.
Ai nấy đều lạnh đến mức co ro rụt cổ, run cầm cập đi thẳng về phía tòa nhà có căn hộ cho thuê phòng tập trong quảng cáo. Căn hộ ấy cực kỳ bắt mắt, nó nằm ở tầng một, trước cửa có khoảnh sân nhỏ trồng cẩm tú cầu, hoa hồng, cúc dại, thậm chí còn có một hàng rau hẹ và ớt cành. Cả không gian tràn ngập màu xanh tươi của hoa cỏ, vài chiếc lá vàng úa lác đác mang đến chút cảm giác ấm áp. Cửa chính sơn màu lam nhạt, cửa sổ màu trắng, trang trí khá đơn giản nhưng lại tạo nên ấn tượng trong lành, thanh mát ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ba chàng trai đứng chần chừ trong sân. Người tóc ngắn, mắt ti hí, gương mặt gầy đắn đo lên tiếng: “Ở đây… sao như chốn thần tiên ấy nhỉ? Là nơi này thật à?”
Một chàng trai khác để tóc dài thoáng nhìn lên cửa nhà rồi kiểm tra lại thông tin trong điện thoại: “Không sai, chủ nhà gửi địa chỉ qua email, số 107, lô 5, Hà Tây Garden, chính là “Studio âm nhạc Ngộ Sênh”.”
Quả thật tấm bảng treo trên cửa có dán chữ “Sênh” được viết theo lỗi chữ Lệ*. Tuy ba người họ không hiểu về thư pháp nhưng đều công nhận chữ này rất đẹp.
[* Chữ Lệ là một kiểu chữ trong thư pháp, có cách viết gần với chữ Trung Quốc hiện đại. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch.)]
Chàng trai tóc dài sờ cằm, cười đùa: “Chủ studio chắc là phụ nữ. Chứ đàn ông ai lại trang trí theo phong cách này, nhìn nữ tính quá!”
Anh chàng mắt ti hí góp lời: “Vậy thì người phụ nữ này đúng là biết “làm màu” mà.” Anh ấy đang ám chỉ mẩu quảng cáo ấn tượng trên mạng.
Cả nhóm cười rộ. Chàng trai thứ ba có thân hình rắn chắc, mày rậm mắt sâu, dáng vẻ rõ ràng chừng chạc hơn một chút, đi đến ấn chuông cửa. Hai người còn lại khá hấp tấp, còn chưa bước vào trong đã hết sờ cái này đến vuốt cái kia, thậm chí còn nôn nóng rướn cổ lên nhìn ngó vào nhà.
Hứa Tầm Sênh đang lau đàn, nghe thấy chuông cửa chỉ khẽ mỉm cười. Mẩu quảng cáo cho thuê phòng tập nhạc đã đăng được ba ngày, vậy mà hôm nay mới có khách tìm đến. Cô hơi băn khoăn liệu giọng điệu của mình có quá cao ngạo không, nhưng lại lười sửa nên dứt khoát chờ xem tình hình thế nào. Cuối cùng cô cũng chờ được người hữu duyên.
Hứa Tầm Sênh gấp khăn lau đàn ngay ngắn, đặt lại chỗ cũ rồi rảo bước ra mở cửa. Giây phút cánh cửa mở ra, hai bên đều im lặng. Sau đó, mấy chàng trai đang ngả ngớn lập tức nghiêm
chỉnh trở lại.
Triệu Đàm, cũng chính là chàng trai nhấn chuông cửa hắng giọng: “Xin hỏi… ở đây cho thuê phòng tập nhạc đúng không?” Hai người còn lại tức thì liếc sang anh ấy với vẻ trêu chọc, vừa “đánh hơi” đã biết người anh em của minh có chút dao dộng trước người đẹp rồi.
Hứa Tầm Sênh bình thản nhìn anh ấy, thong thả đáp: “Phải, các anh là ban nhạc Triều Mộ à?”
Ba người gật đầu lia lịa.
Hứa Tầm Sênh mời khách: “Vào xem thử đi, phòng tập ở dưới tầng hầm.” Cô nghiêng người cho họ đi vào, bưóc chân ba anh chàng bất giác thả lỏng đôi chút.
Hứa Tầm Sênh vẫn để cửa nhà rộng mở, cơn gió lạnh luồn vào làm lay động trang sách trên bàn và cả tấm rèm cửa sổ. Ba chàng trai không khỏi tò mò đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Trong nhà gạch xám tường trắng, bàn gỗ bóng loáng, đơn sơ giản dị. Trên mấy chiếc bàn đặt đàn cổ, sáo trúc, trong góc còn có chiếc piano. Trên tường dán không ít ảnh mấy đứa trẻ học đàn sáo, chắc là học sinh của cô gái này. Nơi đây thật đúng chất studio âm nhạc, có điều… khác ba trăm sáu mươi độ so với studio của bọn con trai.
Nhưng khi theo chân Hứa Tầm Sênh xuống tầng hầm, họ liền vỡ òa trong phút chốc. Cô bật đèn lên, cả không gian bỗng chốc bừng sáng. Vách tường cũ kỹ không hề tu sửa, sàn nhà loang lổ, không khí phảng phất mùi ẩm mốc, tất thảy đều hóa thành cảnh nền làm nổi bật những nhạc cụ đặt ở chính giữa căn phòng. Hoàn toàn khác với tầng trên, phải nói đây là một thế giới đậm chất rock heavy metal*.
(*Heavy metal (hay metal) là một thể loại nhạc rock, đặc trưng bởi những âm thanh dày mạnh, độ khuếch đại cao, lời hát và phong cách biểu diễn đậm chất nam tính và mạnh mẽ.)
Chàng trai tóc dài lao đến trước tiên, mân mê cây đàn guitar nhưng không dám lập tức ôm lấy, chỉ khẽ gào rú: “Thánh thần ơi, Fender Stratocaster*, bà xã cùa anh đây rồi!”
(*Fender Stratocaster là tên một loại guitar điện chất lượng cao rất được yêu thích)
Triệu Đàm đi thẳng đến cây guitar bass, lại quay đầu nhìn Hứa Tầm Sênh. Thấy cô gật đầu, anh ấy mới cầm lấy cây đàn, vẻ mặt mừng rỡ cảm khái: “Woa, hàng xịn đây!”
Anh chàng Huy Tử mắt hí gầy gò là một tay trống. Anh ấy ngồi trước dàn trống, tay cầm dùi, hít thật sâu rồi sờ vào da trống, lẩm bẩm: “Dixon*… Trời đất ơi, giết tôi đi! Tôi có thể đánh thử không?”
(*Dixon là tên một thương hiệu trống nối tiếng của Mỹ.)
Hứa Tầm Sênh nhìn dáng vẻ phấn khích của họ, bèn mỉm cười gật đầu, lùi về sau vài bước. Mấy chàng trai thoáng nhìn nhau, Triệu Đàm cất lời: “Giọng hát chính của chúng tôi chưa đến, cậu ấy phải đi làm buổi chiều. Chúng tôi thử trước, cô có dàn nhạc cụ hoành tráng thế này, chắc chắn cũng có đôi tai biết thưởng thức, nghe thử xem chúng tôi có đủ tiêu chuẩn được giám nửa giá không nhé! Có điều nói thật… thiết bị tốt như vậy, chúng tôi cũng ngại mặc cả với cô!”
Triệu Đàm gãi đầu, Huy Tử vội vàng trừng mắt, cho rằng anh ấy thật thà quá đáng!
Chàng trai tóc dài tên là Trương Thiên Dao, đã kịp đeo dây đàn guitar lên vai, xen lời: “Còn một cây Yamaha, lát nữa đưa cho Tiêu Dã là vừa khéo. Người đẹp, cô nghe thử xem, cam đoan sẽ khiến cô hài lòng…”
Còn chưa dứt câu, ngón tay thon thả của Trương Thiên Dao đã gảy dây đàn. Âm thanh trầm bổng vang lên, màng nhĩ Hứa Tầm Sênh khẽ chấn dộng. Mấy chàng trai nhìn nhau gật đầu, thần thái biến đổi trong tích tắc. Tiếng đàn guitar tựa như dòng nước uốn lượn, tiếng bass điện tử mạnh mẽ như lưỡi dao bắn ra tia lửa, tay trống Huy Tử gõ nhịp theo tiết tấu, đầu lắc lư, tay lên xuống nhịp nhàng “đùng, đùng, đùng”… Vách tường bao quanh như thể được thổi vào sự sống, rung động theo từng nhịp diệu.
Hứa Tầm Sênh đút hai tay vào túi, chăm chú lắng nghe. Đến một đoạn nghỉ, mấy chàng trai đồng loạt ngẩng đầu cười rạng rỡ với cô, vẻ mặt đầy hưng phấn và thỏa mãn. Hứa Tầm Sênh không nhịn được nở nụ cười: “Các anh cứ chơi một lúc đi, chơi đã rồi thì lên tầng trên.”
Trương Thiên Dao lập tức nhận lời: “Được…”
Hứa Tầm Sênh quay người đi lên, ba chàng trai lại nhìn nhau vài lần. Lúc này, họ đã không còn tâm tư nghĩ đến chuyện một cô gái chơi nhạc cụ cổ điển sao lại sở hữu cả dàn nhạc cụ hoành tráng thế này, cũng không bận tâm liệu có được giảm nửa giá không, chỉ mải mê vui sướng vì sau này có thể luyện tập với dàn thiết bị siêu xịn, dù chỉ là thuê trong thời gian ngắn.
Có điều, Trương Thiên Dao vẫn không nhịn được hỏi: “Các cậu có thấy cô ấy rất xinh không?”
Triệu Đàm chỉ cười không nói.
Huy Tử khinh thường: “Bọn tôi đâu có mù!”
Phòng tập ở tầng hầm được cách âm rất tốt. Sau khi lên tầng, đóng cửa lại, Hứa Tầm Sênh chỉ loáng thoáng nghe thấy họ lại bắt đầu chơi một bản nhạc đầy kích thích và mạnh mẽ. Cô ngồi trước bàn chốc lát mới đứng dậy, rót cho mình một tách trà, uống vài ngụm. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy tim mình đập rộn rã, tiết tấu sôi động kia cứ vang vọng bên tai.
Cô bỗng nảy sinh cảm hứng, bèn ngồi xuống trước cây đàn vén tấm vải lên, hai tay xoa dầu rồi trượt trên dây đàn, đôi tay bắt đầu nâng lên hạ xuống thật nhịp nhàng. Tiếng đàn cổ trầm trầm, thân đàn khẽ rung, vẻ mặt cô an yên như mặt trời vừa ló rạng, chỉ có mười ngón tay cấp tốc lướt trên những dây đàn, mang lại âm thanh từ nhẹ nhàng đến sâu lắng, từ chậm rãi đến dồn dập. Dư âm của bản nhạc rock vừa rồi dần dần tan biến khỏi tâm trí cô, chỉ còn lại tiếng đàn du dưong hòa vào cảnh sắc chiều tà, gió vi vu thổi lay rèm cửa sổ. Khóe môi cô cong cong nét cười, nhất thời quên hết tất cả, thậm chí có người đến cũng không phát hiện ra.
Đây chính là cảnh tượng khi Sầm Dã gặp Hứa Tầm Sênh lần đầu tiên.
Một cô gái mảnh mai mặc chiếc áo len thật dày phối với chân váy xòe dáng dài, mái tóc buộc hờ kiểu đuôi ngựa đang ngồi trước đàn. Da cô trắng nõn, hai má ửng hồng, gương mặt không quá gầy, đôi mắt to tròn đen láy, tổng thể khuôn mặt khá ưa nhìn, thần sắc cũng vô cùng cuốn hút.
Cô nhấc ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng lướt qua bảy sợi dây đàn, bản nhạc vô cùng sục sôi, nhưng khác hẳn với dòng nhạc rock của anh. Cả căn phòng yên tĩnh vang dội âm thanh hào hùng như tráng sĩ cưỡi ngựa sắt, cầm giáo vàng uy phong thời cổ xưa.
Sầm Dã chỉ lắng nghe giây lát đã mất kiên nhẫn, cất tiếng: “Này!”
Cô không hề nghe thấy anh gọi.
“Này…”
Hứa Tầm Sênh giật mình, tiếng đàn im bặt. Cô vừa ngẩng đầu liền thấy một chàng trai rất cao đứng ở cửa. Trời đã sẩm tổì, rõ ràng anh vội vã chạy đến đây, vẫn còn thở hổn hển. Trong thời đại này, Hứa Tầm Sênh rất hiếm khi gặp được chàng trai nào rẽ ngôi giữa mà vẫn đẹp trai ngời ngời như người đứng trước mặt. Anh mặc chiếc áo hoodie dày màu xanh lam, quần jeans rách hai lỗ to ở phần đầu gối, vai đeo ba lô màu đen. Mái tóc đen bồng bềnh tự nhiên rẽ sang hai bên, lộ ra khuôn mặt sắc nét trắng trẻo. Đôi mắt vừa sâu vừa dài, trong đồng tử màu đen ánh lên ánh sáng lành lạnh. Sống mũi cao thẳng, môi hơi nhếch, nơi khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nho nhỏ. Nếu nốt ruồi này xuất hiện trên gương mặt bình thường, e rằng sẽ là khuyết điểm, nhưng nằm trên gương mặt anh lại càng tô điểm thêm cho đường nét tuấn tú. Có điều mỹ nam tóc ngôi giữa này rõ ràng là một con cú đêm với hai quầng mắt thâm sì. Tuy đôi mắt sáng ngời nhưng toàn thân vẫn toát lên sự mệt mỏi.
Thấy Hứa Tầm Sênh không đáp lời, anh tựa vào khung cửa, lười biếng nhếch khóe môi: “Hỏi cô đấy, mấy anh em của tôi có ở đây không?”
Hứa Tầm Sênh gật đầu: “Họ đang thử nhạc cụ ở dưới.”
Sầm Dã dỏng tai lên nghe, đúng là có tiếng nhạc, vừa rồi đã bị tiếng đàn của cô gái này át đi. Anh đứng thẳng dậy: “Tôi đi xuống xem thử.”
“Cứ tự nhiên.”
Lúc đi ngang qua cô, giọng anh hờ hững vang lên: “Đàn khá lắm, cảm ơn.”
Hứa Tầm Sênh không đáp lời, nghe tiếng bước chân anh chạy rầm rập xuống cầu thang, tiếp theo là tiếng cười nói của cả nhóm con trai. Cô ngồi xuống, tiếp tục uống trà, không đánh đàn nữa, còn cười tư lự: Tên này chẳng biết từ đâu xuất hiện, thế mà còn ra vẻ ông cụ non bình luận tài đánh đàn của cô nữa chứ!
Sầm Dã vào phòng tập, ném ba lô trên sàn, thấy dàn nhạc cụ trước mắt cũng vô cùng vui sướng, cầm ngay lấy cây guitar để dành cho anh, lập tức thử đàn. Trương Thiên Dao đi đến khoác vai Sầm Dã, ngay câu đầu tiên đã hỏi: “Ê, cô nàng trên tầng có phải rất xinh không?”
Sầm Dã không ngẩng đầu lên: “Anh cậu đến tập nhạc chứ không phải để tán gái.”
“Ôi… cái tên đi đến đâu “thả thính” đến đó còn giả vờ đứng đắn kìa!” Trương Thiên Dao vừa nguýt một tiếng vừa rụt tay lại.
“Có lẽ cô ấy sẽ thích âm nhạc của chúng ta.” Triệu Đàm đột nhiên xen lời.
“Không cô ấy và chúng ta không phải đồng đạo.” Sầm Dã nói không đầu không đuôi, ngẩng đầu nhếch môi cười: “Còn chờ gì nữa? Lên đi!”
Vẫn là bản nhạc khi nãy, nhờ có thêm một tiếng đàn guitar mà giai điệu trở nên phong phú hơn. Hứa Tầm Sênh cầm tách trà Long Tinh có vài mảnh lá non xanh mơn mởn lên nhưng chưa uống, lẳng lặng lắng nghe.
“Anh đếm những áng mây trên trời, một, hai, ba rồi bốn. Áng mây anh muốn tặng em đã len lén bén lửa, đỏ sẫm tựa màu son môi của em phản chiếu nơi đáy mắt anh, trốn nơi chân trời từ từ khuất dạng.
Anh đi qua con sông Tùng Hoa đóng băng. Con tim băng giá đã thôi đập rộn rã, nhưng nước vẫn chảy về nơi sâu thẳm, cá vẫn bơi năm này qua tháng nọ.
Anh gửi lại tình yêu nơi tả ngạn, vứt bỏ nỗi hoang mang, một mình cất bước vê phương xa.
Nhà anh nằm ở phía Bắc Bắc Kinh, lại lưu lạc đến tận phương Nam.
Họ tò mò sao anh luôn tìm kiếm ngược xuôi, bởi lẽ anh không biết liệu con đường dưới chân có thể đưa anh đến tương lai có em hiện hữu.
Oh…
Em hãy nhìn bầu trời vẫn xanh vời vợi, đưa tay có thể chạm đến vòm không.
Còn đại dương thì vẫn sâu thăm thẳm, vẫn luôn tĩnh lặng phía sau anh, tĩnh lặng đến mức khiến lòng anh rối bời.
Người yêu dấu ơi, anh nguyện lòng phiêu bạt, cam tâm lưu lạc chỉ vì em.
Anh chưa từng thật sự buông thả, xin em đừng bao giờ quên anh.
Hãy dũng cảm viết tên anh lên bầu trời.
Anh vì em cất cao giọng hát nơi phương xa, xin em hãy lắng nghe…”
Hứa Tầm Sênh không ngờ anh lại có giọng hát hay đến thế, trong veo, thuần khiết hệt như pháo hoa từ từ bay vút lên không trung, sáng ngời giữa hoàng hôn, đến đoạn cao trào lại mang theo một sức mạnh bùng nổ mà quyến rũ vô cùng tự nhiên, khàn khàn rung động.
Các bạn anh chơi nhạc vốn đã cực kỳ hay, nhưng khi anh dốc hết sức thể hiện sự phản kháng ẩn chứa trong câu hát “Anh nguyện lòng phiêu bạt, cam tâm lưu lạc”, âm thanh của mọi loại nhạc cụ đều bị lu mờ, chỉ có tiếng hát anh vút qua tầng không khí, xuyên qua vách tường, tiến thẳng vào tai cô, đồng thời cũng xâm nhập vào trái tim cô.
Quả thật anh sinh ra để trở thành ca sĩ.
Hứa Tầm Sênh không ngờ mình bỗng nổi hứng cho thuê phòng tập lại thu hút được một ban nhạc đầy tiềm năng với giọng ca chính trẻ tuổi có thực lực như thế, dù hiện giờ có vẻ họ vẫn chưa có mấy tiếng tăm ở thành phố Tương này.
Bài hát kết thúc, Hứa Tầm Sênh nghe thấy anh cười thật khẽ qua micro, sau đó lớn tiếng nói: “Cảm ơn mọi người, rất vui vì hôm nay có thể giành được chức vô địch! Tất nhiên… phải cảm ơn những người hâm mộ, cảm ơn quản lý ban nhạc của chúng tôi, cảm ơn tất cả mọi người! Xin hãy nhớ tên của chúng tôi, chúng tôi đến từ thành phố Tương…” Mấy chàng hai đồng thanh hô lớn: “Ban nhạc Triều Mộ, sớm tối luôn bên bạn…”
Hứa Tầm Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã giăng kín đất trời, phố xá vừa lên đèn, khóe môi cô cong cong mỉm cười mà vẻ mặt vẫn lãnh dạm.
Họ nhanh chóng đi lên, vẫn là Triệu Đàm đi đến thương lượng tiền thuê với cô. Sầm Dã trùm chiếc mũ của áo hoodie lên, cúi đầu đi cuối hàng, tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình. Không ngờ họ vừa lên tầng đã nhìn thấy Hứa Tầm Sênh pha sẵn bốn tách trà, ngẩng đầu cười với họ. Mặc dù bình thường, mấy người họ rất ít khi uống trà nhưng cũng có thể cảm nhận được hương trà thoang thoảng đang tỏa ra từ những chiếc tách sứ men xanh.
“À… người đẹp!” Triệu Đàm gãi đầu ngượng ngùng: “Bọn tôi muốn thuê chỗ này.”
Trương Thiên Dao không nhịn được, nhào đến, vừa cười tươi rói vừa trêu chọc: “Chị đẹp ơi, giảm nửa giá tiền thuê cho bọn tôi nhé? Chị đẹp nghe tôi đánh đàn guitar rồi dấy, có bị chinh phục chút nào không? Và cả giọng hát chính của bọn tôi nữa, cừ lắm đúng không? Tay trống và tay bass ai cũng siêu cả mà? Hôm nay, tay keyboard cùa bọn tôi không đến, nhưng tuyệt đốì không khiến chị thất vọng đâu!”
Mấy chàng trai cười rộ.
Người tên Huy Tử mắng: “Dao Tử, giỏi lắm, giờ mới biết cậu mồm mép đến vậy đấy!”
Trong nhóm, Sầm Dã cao nhất cũng kiệm lời nhất, Hứa Tầm Sênh chỉ liếc mắt đã thấy được anh. Anh cúi đầu, nửa gương mặt bị mũ che khuất, chỉ lộ ra nụ cười nhạt nơi khóe miệng.
Hứa Tầm Sênh cũng mỉm cười: “Tập lâu mệt rồi, các anh uống trà trước đi.” Đây là đạo tiếp khách.
“Ồ!” Mấy chàng trai vội đến bưng tách trà lên, uống ừng ực. Sầm Dã chậm rãi đi đến, cũng cầm lấy một tách, thoáng liếc sang Hứa Tầm Sênh. Cô đang cúi đầu lấy hai tờ hợp đồng trong ngăn tủ, mắt không nhìn anh.
“Tôi cho các anh thuê.” Giọng Hứa Tầm Sênh khá dịu dàng: “50 tệ/giờ, có điều nhất định phải giữ gìn dàn nhạc cụ này, chúng là bảo vật của tôi đấy. Mỗi tuần có thể dùng hai lần tốt nhất là từ chiều đến trước mười giờ đêm.”
“Yeah!”
“Tốt! Phải nói là cực kỳ tốt!”
“Chị đẹp có lòng thật đấy!”
Mấy chàng trai vui sưóng ca ngợi, duy chỉ mỗi Sầm Dã vẫn im lìm tựa vào vách tường, tách trà trống không được anh đặt lên bàn.
“Vậy các anh xem hợp đồng đi.” Hứa Tầm Sênh đưa hợp đồng cho họ.
Triệu Đàm xem từ đầu đến cuối, thấy không có vấn đề gì, quay sang hỏi: “Ai ký?”
Mấy chàng trai nhìn nhau, cả nhóm chưa từng ký hợp đồng lần nào. Trương Thiên Dao vừa định vươn tay thì Sầm Dã đột ngột đi đến, cầm lấy bút trên bàn, không buồn nhìn nội dung. Lúc nhìn thấy ba chữ “Hứa Tầm Sênh”, anh hơi thảng thốt, chữ viết của cô gái này cực kỳ thanh thoát.
Sầm Dã điềm nhiên như không đặt bút bên cạnh tên cô, ký tên với nét chữ xiêu vẹo như gà bới, không khác gì học sinh tiểu học.
Hứa Tầm Sênh nhận lấy hợp đồng nhìn sơ qua rồi bỏ vào ngăn tủ, sắc mặt vẫn thản nhiên như không “Tiền thuê lần sau các anh đến tập thì đưa, muốn trả từng đợt hay tả hết một lần đều được.”
Sầm Dã: “Được.”
Trương Thiên Dao cười hềnh hệch trêu: “Chị đẹp, chị tốt tính, gu âm nhạc cao, lại có mắt nhìn người, quả thật là Bá Nhạc* của chúng tôi! Lần sau, nếu chúng tôi tham gia cuộc thi hay biểu diễn công khai, có thể… mượn dàn nhạc cụ này của chị không?”
(* Bá Nhạc sống ở thời nhà Chu, nổì tiếng với tài xem tướng ngựa. Hiện nay từ “Bá Nhạc” được dùng để chỉ những người giỏi phát hiện và nuôi dưỡng nhân tài.)
Đám con trai đều im lặng, nhìn Hứa Tầm Sênh với ánh mắt chờ mong. Cô đáp rất tự nhiên: “Hiện giờ, tôi và các anh chưa mấy quen thân, đề cập đến việc này có phải còn quá sớm không?”
Theo họ thấy, cô rất dễ tính, gần như đáp ứng mọi đòi hỏi của họ, còn khẳng khái giảm nửa tiền thuê nữa. Trương Thiên Dao không ngờ cô lại từ chốì khéo như vậy, có chút ngỡ ngàng, nhưng nghĩ lại lời cô nói cũng không sai. Thế là trong đầu anh ta lóe lên nhận định: Cô gái này trông hiền hòa tốt bụng, thật ra không hề dễ dãi chút nào.
Đúng lúc này, Sầm Dã vồ đầu Trương Thiên Dao, bảo: “Đi thôi, anh đây ký hợp đồng rồi, còn lắm lời gì nữa?”
Mấy chàng trai rời khỏi studio mới phát hiện bên ngoài đã phủ tuyết trắng xóa.
Sầm Dã hứng lấy vài bông tuyết rơi lả tả, nắm trong lòng bàn tay, còn những người khác co đầu rụt cổ. Trời càng tốì càng lạnh, các tòa nhà cao tầng xung quanh lần lượt sáng đèn, song ánh đèn ấm áp kia vẫn thật xa xôi với họ. Có điều tối nay, bốn người họ hưng phấn một cách kỳ lạ.
“Aaaa!” Sầm Dã hét dài trước tiên, làm đèn cảm ứng trong mấy tòa nhà bật sáng, sau đó là Trương Thiên Dao, Triệu Đàm…
Cà nhóm cùng hú hét ầm ĩ. Trước khi bảo vệ khu căn hộ đi đến, họ đã sải bước chạy vào đêm tuyết mịt mùng.
* * *
Cuộc sống hiện giờ của Hứa Tầm Sênh rất nề nếp. Đa số bọn trẻ đều tới học vào cuốì tuần hoặc buổi tối. Ban ngày, cô thường phổ nhạc, luyện đàn, chăm sóc hoa cỏ. Thỉnh thoảng, cô lên núi hái trà và hoa quả, đôi khi nhận vài buổi biểu diễn để kiếm thêm. Thu nhập không cao cũng không thấp, đủ để cô trang trải cuộc sống một cách thoải mái, tự tại.
Mỗi khi nhắc đến cô, đám bạn đại học đều tặc lưỡi cảm khái: “Hứa Tầm Sênh à, một cô nàng can đảm đấy, có được cuộc sống thư thái mà người người mơ ước.”
Cùng có người phản đối: “Hứa Tầm Sênh học chuyên ngành hot như vậy, thế mà chẳng cầu tiến gì cả.”
Cô luôn cười xòa trước những lời bình phẩm này.
Bố mẹ cô cũng không quá để ý, sau khi thanh toán kỳ đầu căn hộ này cho con gái liền để cô sống tự do. Thi thoảng, bố cô còn gọi điện hỏi cô kinh nghiệm trồng hoa. Hai bố con nói chuyện cả buổi, mãi đến khi mẹ thúc giục “Đồ ăn nguội cả rồi”, nhân tiện giành lấy điện thoại dặn dò Hứa Tầm Sênh vài câu như phải sống thực tế, chăm chỉ làm việc, nâng cao chuyên môn… Hứa Tầm Sênh tựa lưng vào ghế bập bênh ở studio, vừa vươn tay chạm vào tia nắng vừa thong dong hứa hẹn từng việc một.