Tác giả: Tư Tư Tư
Công ty tổ chức liên hoan vào thứ bảy, tôi xông thẳng tới văn phòng tổng tài, thẳng thắn từ chối, nói đây là tăng ca trá hình.
Hắn thâm trầm nhìn tôi, cong môi cười: "Cô rất dũng cảm, cho cô tiền tăng ca đấy."
"Tôi tuyệt đối không tăng ca, có thêm tiền cũng không!"
Tôi lạnh lùng vứt những lời này xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của tổng tài, không ngoảnh mặt đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Ha, hắn chỉ biết tôi là một viên chức tầm thường nhỏ bé, tuổi còn trẻ, thu nhập một tháng ba ngàn.
Thật ra đây chỉ là thân phận bên ngoài thôi.
Mỗi khi tan tầm, màn đêm buông xuống...
Tôi đều sẽ bởi bỏ tây trang câu nệ, váy áo, giày cao gói, búi tóc dài lên, leo lên xe máy, trở thành một...
Shipper giao đồ ăn!
1
Một ngày không giao đồ ăn, toàn bộ điểm chuyên cần sẽ mất sạch.
Thứ bảy rất nhiều tiệc tùng, tôi cũng có thể kiếm rất nhiều.
Tôi nhận một đơn lớn, mấy trăm xiên cay nướng, từ phía Bắc sang phía Nam thành phố.
Chỗ cần đến là một biệt thự view hồ, tôi gõ cửa.
Mở cửa lại đúng là đồng nghiệp tôi, trong nhà có thêm mười mấy đồng nghiệp ngây ngốc nhìn sang tôi, tổng tài ngồi trong đám người, khó nén kinh ngạc.
Tôi buông đồ nướng xuống, xoay người chạy.
Vì đã nhận quá nhiều đơn, sắp quá thời gian rồi!
Tổng tài nhanh chân chạy ra, chặn đầu xe điện tôi lại, gào lên: "Trịnh Thiên Thiên! Tôi trả tiền lương cho cô rất ít à?"
"Rất ít!"
"Tăng thêm 3000, không cho cô chạy ship nữa!"
Hắn phất tay, cầm điện thoại tôi, gỡ app giao đồ ăn đi.
"Cô dùng phần nhiệt tình này vào công việc đi."
Hắn lạnh lùng nói, rút chìa khóa xe điện của tôi, lãnh khốc xoay người vào biệt thự.
"Đi vào liên hoan!"
Ha, hắn cho là ba ngàn đồng có thể thu mua linh hồn tôi, khiến tôi toàn tâm toàn ý trung thành với hắn.
Ngây thơ!
Shipper giao đồ ăn cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi! Tôi còn có một thân phận không muốn ai biết nữa, đó chính là...
Chủ sạp vỉa hè!
Trước khi dấn thân vào con đường ship đồ ăn, tôi đã là chị gái bán bóng bay ở công viên phía nam thành phố rồi!
Bây giờ mất xe điện, tôi lại lấy xe đẩy nhỏ phủ đầy bụi, loa nhỏ, ống bơm và một túi bóng bay mẫu mới.
Vinh quang trở về!
Tổng tài dẫn trẻ con đến công viên chơi.
Khiếp sợ nhìn tôi.
"Trịnh Thiên Thiên! Ba ngàn đồng vẫn chưa đủ à!"
Cơn thịnh nộ của tổng tài dọa đứa trẻ sợ phát khóc, đứa trẻ giãy khỏi tay hắn: "Huhuhu, cháu không thèm cậu nữa, cháu muốn mẹ, cháu muốn bố..."
"Đừng khóc, đừng khóc!" Hắn sứt đầu mẻ trán, ngồi chồm hỗm nắm chặt vai đứa trẻ: "Cậu mua bóng bay cho cháu, không được khóc nữa!"
Sau đó hắn đứng lên, vung tay: "Trịnh Thiên Thiên! Một ngàn đồng, tôi bao hết bóng của cô! Sau này không được bày sạp vỉa hè nữa!"
"Một ngàn đồng không bao được, tôi có năm trăm quả, mỗi quả mười đồng." Tôi lặng lẽ tính toán.
"Vậy sáu ngàn, nộp xe cho tôi!"
Tôi bơm một quả cho đứa trẻ, cô bé không khóc nữa.
Tôi bơm hai quả cho cô bé, cô bé kiêu ngạo vểnh mặt trước ánh mắt hâm mộ của đám trẻ con xung quanh.
Tôi bơm mười quả bóng cho cô bé, cô bé thành đứa trẻ nổi nhất công viên này.
Cuối cùng tổng tài mới rảnh rỗi, ngồi trên ghế nhìn tôi bơm bóng, khoanh tay hừ lạnh:
"Tiếp đi, không phải cô thích bơm bóng lắm à? Không bơm hết năm trăm quả bóng, không cho phép về nhà!"
Tôi cũng cười lạnh một tiếng.
Xem nhẹ tôi quá rồi, giờ đang mùa ế hàng, ít trẻ con tới chơi, cho nên chỉ mang theo năm trăm quả.
Vào lúc đắt hàng, tôi ngồi trong công viên, từ sáng đến tối không kịp thở có thể bơm được cả ngàn quả!
Bơm một tiếng được năm mươi quả, đứa trẻ không cầm nổi nên bảo cậu cô bé cầm giúp.
Tổng tài xịt keo nhìn bóng bay cừu vui vẻ, sắc mặt rất khó nhìn: "Tay của cô không đau à?"
Tôi ngừng lại, đuôi tóc dài ướt mồ hôi áp vào cổ, nhìn tổng tài nở nụ cười khinh miệt.
"Kết - thúc - quá - trình - làm - nóng - người"
Tôi trầm giọng tuyên bố, sau đó quơ lấy ống bơm bóng, nhắm ngay bóng bay.
Bơm!
Max speed!
Kí ức những ngày lễ thiếu nhi nắng ói bơm bóng không ngừng mãi đến khi cảm nắng hôn mê dần hiện lên trước mặt.
Kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm đã lâu không gặp theo động tác không ngừng tăng tốc của tôi, tràn về trong linh hồn tôi!
Thần bơm bóng giờ phút này nhập thể!
Bơm nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh! Ống bơm điên cuồng ma sát tóe cả lửa!
Đứa trẻ bị bóng bay bao phủ! Bóng rơi đầy dưới đất, dùng ghế đá làm trung tâm, tạo thành một thiên đường nho nhỏ cho trẻ con!
Tổng tài tái mặt, hắn không hô ngừng, tôi cũng tuyệt không dừng!
"Chị ơi, chị có mệt hông ạ? Em cho chị nước của em nè."
Đứa trẻ cầm bình nước của mình tới, tôi nhẹ nhàng ngăn lại.
Cô bé không hiểu, đây là trận đấu giữa hai người lớn!
"Hay, hay lắm." Tổng tài giận quá hóa cười: "Trịnh Thiên Thiên, hôm nay tôi sẽ ngồi đây, chống mắt xem cô kiên trì được đến đâu."
"Cậu ơi, cháu đói..." Đứa trẻ lắc tay hắn cũng bị hắn cản lại.
"Tự đi mua đồ ăn đi."
"Cháu muốn ăn KFC cơ."
"Tiểu Lam, cố chịu đi." Hắn nghiêm túc dạy bảo: "Trên đời này, chỉ có không ngừng kiên trì mới là con đường tắt duy nhất dẫn đến thành công!"
Tiểu Lam tự đi mua KFC.
Trong tiếng bơm bóng không ngừng, nét mặt tổng tài dần tỉnh lại, trở nên ý vị thâm trường.
"Trịnh Thiên Thiên, cô là một người phụ nữ kiên cường, tôi có lời khen cho cô đấy."
Buộc quả bóng cuối cùng, tôi đưa tới trước mặt hắn: "Tôi không cần anh khen, trả tiền đi."
Hắn trả hết xong hít sâu một hơi: "Cô làm việc gì?"
"Tôi bán bóng bay..."
“Trịnh Thiên Thiên! Cô quên luôn việc chính của mình rồi à?" Tổng tài nổi giận: "Tôi hỏi cô, cô làm chức vụ gì trong công ty!"
"Lễ tân."
"Để cô làm lễ tân đúng là lãng phí tài năng, ngày mai đến chuyển sang bộ phận kinh doanh nhé." Hắn liếc tôi một cái rồi xoay người rời đi.
Không đi được.
Vì quản lý công viên đến, chặn hắn lại.
"Bóng bay ai vứt đầy ra đây đây? Nhanh dọn đi!"
Tôi chỉ vào tổng tài: "Là của anh ta, anh ta mới mua."
Tổng tài trợn mắt quay lại.
Quản lý công viên nhìn tôi: "Đây là sạp của cô?"
"Không phải." Tôi xòe tay ra: "Tôi vừa bán lại cho anh ta."
Dứt lời, tôi tiêu sái rời đi, để lại tổng tài vừa bất lực vừa cáu rồ.
"Trịnh Thiên Thiên, tôi sẽ nhớ kỹ cô!"
Tiểu Lam đi mua KFC, nhưng vì không biết chữ nên đi nhầm vào hàng burger nhái.
Buổi chiều, cô bé bị đau dạ dày cấp tính, tổng tài gấp gáp đưa cô bé đến bệnh viện, vô tình gặp tôi trước cửa.
"Theo tôi đi, tôi lấy số rồi." Tôi gật đầu với hắn, hắn không kịp hỏi nhiều, vội vàng đuổi theo, cả đường thẳng tưng tìm đến bác sĩ.
Bác sĩ khám một chút rồi bảo đi truyền dịch.
Tôi lại dẫn hắn đến phòng truyền dịch, quen thuộc trả tiền lấy thuốc, tìm y tá, tiết kiệm thời gian giúp hắn.
Truyền dịch xong, tổng tài cuối cùng có thể thở hắt ra, lôi nhẹ cà vạt, ngồi trên ghế sofa, bất đắc dĩ cảm ơn tôi:
"Trịnh Thiên Thiên, cô cũng được việc phết nhỉ, nói đi, cô vừa vặn xuất hiện ở nơi này, là ai tiết lộ thông tin cho cô, bảo cô tôi sắp tới?"
Tôi đứng trước mặt hắn, đứng nghiêm, nhíu mày nhìn hắn:
"Tôi không biết anh muốn tới, tôi chỉ đang ở đây, đầu cơ kiếm tí ấy mà!"
"Đây là phạm pháp!" Tổng tài nổi giận lôi đình: "Ai cho cô lá gan đấy! Trịnh Thiên Thiên, cô để tôi nhìn thấy cô đầu cơ lần nữa là tôi báo cảnh sát bắt cô lại đấy!"
"Thì không làm nữa."
Hắn bực bội ngồi xuống, phất tay cho tôi đi.
Tôi không nhúc nhích.
"Tiền! Tôi hiểu rồi, tiền đây! Cầm!"
Hắn cáu kỉnh chuyển tôi một ngàn.
Tôi về nhà nấu bát cháo, thêm chút trứng muối thịt nạc, lại làm thêm ít thịt hấp xì dầu, xào ít cải xanh, nấu thêm mười quả trứng chim cút.
Một bữa đồ ngon thanh đạm cho người bệnh đã được nấu xong.
Tôi cẩn thận đóng gói lại, rồi xách hộp giữ nhiệt đến bệnh viện.
Giờ đã là sáu giờ chiều, tôi lượn quanh một vòng, từ khu khám bệnh đến khu nội trú.
"Đứa bé kia chiều nay xuất viện rồi ạ?" Tôi hỏi y tá.
"Không phải đâu, phụ huynh con bé ấy tệ lắm, mới truyền dịch nửa tiếng đã đi đâu mất, cứ thế vứt con bé vào phòng VIP, bắt y tá trông."
Y tá bĩu môi, chỉ chỉ về phía phòng bệnh.
Tôi đi qua nhìn một chút.
Không có y tá, chỉ có mình Tiểu Lam nằm một mình trên giường, lén khóc.
Tôi đi tới, ngồi bên cạnh cô bé, cười với cô bé.
"Chị ơi..." Cô bé khóc đến mức không thở ra hơi: "Bố mẹ em không cần em nữa, cậu cũng không cần em nữa..."
"Không phải đâu, sao có thể vứt bỏ Tiểu Lam một mình được chứ." Tôi xoa lưng Tiểu Lam, dỗ dành cô bé: "Y tá đâu rồi em?"
"Chị ấy bảo chị ấy tan làm rồi, nói cậu sẽ tới ngay tôi, nhưng cậu không tới, cậu không cần em nữa..."
Tôi lau nước mắt cho cô bé: "Tiểu Lam có đói bụng không nào?"
"Đói ạ, em không có cơm ăn, em sắp chết đói rồi..." Cô bé sợ tới mức run rẩy.
"Sao lại thế được chứ." Tôi cầm hộp cơm lên, quyết định mở nó ra: "Chị nấu cơm cho em này."
"Huhu..."
Đứa trẻ vừa khóc vừa ăn.
Nửa tiếng sau, tổng tài mới chạy tới, kinh hoàng thất thố xông vào phòng bệnh: "Tiểu Lam!"
Tôi đang dọn hộp cơm, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cô..." Hắn sững sờ một chút, nét mặt phức tạp, đi tới: "Cảm ơn cô, cô giúp tôi nhiều quá."
"Không có gì." Tôi cầm hộp cơm lên: "Tôi phải đi đây."
"Chờ chút..." Hắn nắm cổ tay tôi, hơi mất tự nhiên ngoảnh mặt đi: "Cô có lòng đến thăm Tiểu Lam, dù cô có động cơ gì khác, tóm lại đều đã giúp tôi..."
"Không phải." Tôi rút tay ra: "Tôi nhận trực ca đêm ở bệnh viện, tiện đi ngang qua thôi."
Ha, không ngờ tới phải không?
Tôi quanh quẩn ở bệnh viện nhiều năm, giấu dưới lớp vỏ đầu cơ tội ác kia, tôi còn là một...
Điều dưỡng!
"Trực ca đêm..." Trán hắn nổi gân xanh: "Trịnh Thiên Thiên! Cô còn bao nhiêu việc tôi không biết nữa?"
"Còn có..."
"Không cho nói!" Hắn gầm lên một tiếng ngắt lời tôi: "Không được đi! Nghỉ hết cho tôi! Về nhà nghỉ ngơi! Ngày mai cô không được phép đi làm nữa!"
"Bệnh nhân vẫn đang chờ ăn cơm..."
Hắn quơ đồ ăn ngoài hắn mua cho Tiểu Lam: "Tôi đưa cho người ta! Cô về cho tôi!"
"Cậu lại bỏ em ở lại rồi." Tiểu Lam ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn.
"Thật đúng là phụ huynh không đáng tin mà."
"Lúc nào bố mẹ em mới về..." Cô bé thương tâm cúi gằm mặt.
"Sắp về rồi." Tôi trả lời qua loa lấy lệ.
Cô bé lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Em nhớ bố mẹ lắm, nhưng bố mẹ đã đến một nơi rất xa rồi."
Hóa ra là mất rồi.
Tôi nhất thời nghẹn lòng, xoa xoa đầu cô bé: "Bọn họ ở trên trời... trong lòng cũng luôn nhớ đến Tiểu Lam."
"Cũng chưa chắc đâu ạ." Cô bé lau nước mắt, cắn răng: "Hai người bọn họ nghỉ phép đi Bắc Âu, nói lúc tắm suối nước nóng có em sẽ vướng víu nên không dẫn em đi."
"..."
Cuối cùng tổng tài mới nhớ ra đứa trẻ còn ở phòng bệnh, lúc vội vàng chạy về, tôi đang kể chuyện cho Tiểu Lam.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, không hề bị hắn ngắt lời.
Giọng nói dịu dàng như nước chảy, điềm đạm khiến người ta an tâm nhẹ nhõm tràn đầy trong phòng.
Câu cuối cùng nói ra, Tiểu Lam đã buồn ngủ.
Tổng tài đứng trước cửa nghe hồi lâu, lúc này mới chầm chậm bước vào, cười khẽ.
"Cô dịu dàng thật đấy, còn có thể dỗ trẻ con."
Tôi khiêm tốn kéo tóc, ngữ điệu không thay đổi chút nào: "Thật ra tôi là người lồng tiếng không chuyên mà."
Tôi đã rèn luyện kĩ năng này hồi đi học để nhận các đơn phim truyền hình và sách nói. Để phù hợp với thị trường, tôi còn đổi được năm giọng khác nhau.
Ha, đừng nói là dỗ trẻ con, có muốn tôi giả tiếng quái vật kêu, dọa trẻ con sợ tới mức ngất đi, để lại bóng đen tâm lý cho nó cả đời còn được!
Tổng tài bất đắc dĩ rút điện thoại ra: "Lần này bao nhiêu?"
Tôi khom lưng rời giường, dém chăn lại cho Tiểu Lam: "Kể chuyện cho Tiểu Lam, tôi không thu tiền anh."
Hắn kinh ngạc một giây, đổi ánh mắt nhìn tôi: "Mặc dù không biết sao cô chợt đổi tính, nhưng cuối cùng cũng quay về chính đạo rồi. Xem ra đứa nhỏ trời sinh mang năng lượng cảm hóa..."
Tôi ghé vào tai Tiểu Lam, nói nhỏ: "Nhớ mai đưa tiền tiêu vặt cho chị đó."
"Hóa ra là lừa tiền trẻ con à!"
Tổng tài kéo tôi ra ngoài hành lang mắng.
"Cô đúng là loại người mặt dày xấu bụng, hám lợi, làm người mà không có ranh giới, là loại phụ nữ không chừa thủ đoạn nào!"
"Đúng thế!" Tôi đứng nghiêm người, nghênh đón ánh mắt hắn: "Anh cũng chẳng tốt đến cái mức đó đâu! Cái đồ tư bản nhà anh nữa! Cứ ra vẻ đạo mạo làm gì, cái nội tâm ghê tởm của anh không giấu nổi đi đâu đâu!"
"Hừ, mồm miệng sắc bén quá nhỉ?" Hắn cười nhạt, đưa tay nới lỏng cà vạt, ánh mắt hắn nhìn tôi như ưng sói nhìn nhau: "Nhưng không thể không thừa nhận... Bộ phận kinh doanh cần tìm nhân tài như cô."
"Đám cừu non xài phúc lợi công ty quá ngoan, Trịnh Thiên Thiên, không phải cô muốn tiền sao? Tôi muốn cô chiến đấu vì tôi, làm con sói của tôi, ăn miếng thịt tươi nhất, đếm được nhiều tiền nhất."