Tác giả: Tỳ Hưu
Sau khi xuyên vào truyện séccc, tôi bị ép quan sát nam nữ chính vờn nhau trên ghế sô pha.
"Đừng mà..."
Sắm vai thành phần kích thích, tôi lựa chọn nổi điên.
"Đã muốn kích thích thế rồi, vậy phải quán triệt cho tới cùng!"
1.
Làm một quả phụ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, chồng chết sớm, con trai đã lớn, gia sản hàng tỷ là của tôi... ý hả?
Xung hỉ tới, bà đây phải húp vội.
Nhưng di sản đều để lại cho con trai ổng, tôi nửa cắc cũng không có.
Nữ chính Trà Trà dựa hờ trong lòng một chàng trai, ánh mắt quyến rũ: "Chị vẫn đang trách em cướp mất anh Cảnh ạ?"
"Em và anh Cảnh chuyển về nhà tổ ở, chị vui lòng chăm sóc bọn em không? 200 ngàn một tháng được chứ?"
Đúng thế, đứa em gái ngoài giá thú của tôi sắp gả cho chồng sắp cưới của tôi.
Mà tôi, bị ép gả cho bố của chồng sắp cưới.
Chị em biến thành mẹ chồng nàng dâu, người yêu biến thành mẹ kế con riêng.
Thế giới này loạn thật rồi.
Tôi giả bộ không hiểu nữ chính Trà Trà đang lải nhải cái gì, chỉ nhe tám cái răng nở nụ cười tiêu chuẩn: "Tất nhiên, chăm sóc con trai và con dâu là điều người mẹ chồng này phải làm."
Làm một người mẹ chồng hiền lương thục đức, tôi rửa hoa quả cho con riêng và con dâu tương lai.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi...
Bọn họ, lại, bắt, đầu, rồi!!!
Đây là năng lực của truyện séccc hả?
Dù là thời điểm nào, dù là địa điểm nào!
Nữ chính Trà Trà nũng nịu: "Anh Cảnh đừng mà, bị phát hiện phải làm sao giờ?"
Tôi đứng trong phòng bếp, liếc nhìn ra ngoài.
Khó coi.
Tôi không rõ, rốt cục cái váy kia che được chỗ nào nữa.
Tôi không biến sắc đặt hoa quả lên bàn trà, chuẩn bị rời đi.
Trà Trà cắn môi, hai mắt rưng rưng, quay đầu hỏi tôi: "Chị ơi, có phải chị không muốn nhìn thấy bọn em đúng không?"
Đứa con gái có nhân tính bình thường hẳn sẽ không có cái biểu tình này chứ?
Tôi ghé bên tai nữ chính, nhẹ nhàng nói: "Vậy mẹ nên tình thương mến thương trả lời con dâu thế nào đây?"
Để bảo vệ người trong lòng, nam chính bắt đầu phun ra mấy câu bá tổng.
Chỉ thấy khóe miệng ảnh nhếch lên, con mắt biến thành biểu đồ hình quạt, ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt, bốn phần hững hờ.
"Nếu cô cố tình muốn chọc giận tôi, nói cô nghe, cô thành công rồi."
"Nữ nhân, đừng chọc tôi tức giận, nếu không tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà."
Trà Trà giữ chặt tay nam chính, nói: "Anh Cảnh, đừng thế, nếu chị đi rồi, em cũng muốn đi."
"Nể mặt Trà Trà, cô tốt nhất ở yên một chỗ đi, nếu không..."
Tôi: "Trên răng anh có thức ăn kìa."
"Nam chính: "..."
2.
Nam chính móc ra 20 vạn tiền mặt, ném lên bàn trà.
Bàn trà thủy tinh lập tức xuất hiện vết nứt.
Không hổ là nam chính, sao anh ta có thể cầm cục tiền to như cục gạch trên người thế nhỉ?
“Đây là 20 vạn, tôi ra lệnh cho cô phải đứng im trong này, không được di chuyển!”
Nhất định tôi là một phần phải có trong kịch bản.
Có tiền chính là ông lớn, tiểu nhân xin tuân lệnh!
Vì để che đi âm thanh kia, tôi định mở tivi.
Tôi cầm điều khiển, ấn xuống.
Tivi mở lên.
Âm thanh trong đó rất khó nghe.
Tôi biết ngay mà, trong truyện séc không có thứ gì đứng đắn hết.
“Anh Cảnh thật đáng ghét…”
Kinh hỉ không?
Kinh hãi thì có!
Đây là kịch bản kiều thê và bá tổng trong truyện séc à?
Tôi hết chịu nổi rồi!
Chắc phải lấy sách ôn thi đại học ra để gột rửa tâm hồn mất thôi.
Tôi nhắm mắt lại, thầm mặc niệm giá trị quan của chủ nghĩa xã hội.
“Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh…”
3.
Sau khi ngủ dậy, tôi xuyên vào truyện séc, cũng may, tôi không phải là nữ chính.
Bây giờ tôi rất muốn chọc mù hai mắt mình.
Trước khi xuyên qua, tôi cũng là người đứng đắn.
Nhà tôi làm kinh doanh, đợi sau khi cha tôi về hưu, tôi sẽ kế thừa tài sản của ông ấy - là một cửa hàng đồ chơi nho nhỏ.
Bạn thân tôi thường hay kéo tôi xem mấy thứ đồi trụy, nói văn hoa là để giáo dục giới tính cho tôi.
Rất tốt, bây giờ chữ trong sách đã biến thành phim hành động rồi.
Một mảnh vải rách bay lên đầu tôi.
“Chồng, anh làm hỏng váy em rồi, đắt lắm đó, hơn một vạn lận…”
“Ngoan, anh mua cho em cái mới, anh mua đứt cả cửa hàng luôn, được không?”
Tôi không nhịn được mà liếc mắt qua.
Thừa tiền như vậy sao không đưa tôi đi?
4.
Buổi tối, tôi làm tròn nghĩa vụ, nấu một bữa thịnh soạn.
Nam 2 là con trai tôi cũng sẽ về nhà ăn cơm.
Nam 1 và em gái Trà Trà ngồi đối diện tôi và nam 2.
Nam 1 vừa uống một ngụm sữa bò, vừa túm lấy gáy Trà Trà, dùng miệng đút sữa cho đối phương.
Sữa bò chảy theo khóe miệng Trà Trà xuống, đọng thành vũng trên mặt đất.
Tôi đau lòng cho bản thân một giây, tí nữa tôi lại phải đi lau sàn rồi!
Nam 2 mong đợi nhìn tôi.
“Mẹ nhỏ, con cũng muốn.”
Tôi đưa tay xoa đầu nam 2, bày ra nụ cười của người mẹ hiền: “Ngoan, trẻ con không được học kiểu này, uống sữa từ miệng người khác sẽ bị thối mồm.”
Hai người kia tốn hơn nửa tiếng mới uống xong một cốc sữa bò.
Trà Trà nấc một cái, giọng nói hơi nức nở: “Chồng, em không uống được nữa.”
Nam 1 mỉm cười, ghé sát vào miệng Trà Trà, nuốt mấy ngụm nước bọt: “Mùi sữa của cục cưng thơm quá đi.”
Trà Trà thẹn thùng, dùng nắm đấm nhỏ đập vào ngực nam 1.
“Anh trai… thật hư hỏng…”
Nam 1 dụ dỗ: “Ăn thêm chút nữa được không?”
“Chị gái vẫn đang ngồi đây mà…”
Tôi muốn ói!
Coi như tôi chết rồi đi, có việc gì thì cứ hóa vàng mã là được!
“Cục cưng, anh vẫn chưa no.”
Trà Trà ném cho tôi một ánh mắt đầy đắc ý.
Tôi nhìn sữa bò trong cốc, hơi ghê tởm.
Dạ dày cũng cảm thấy khó chịu.
Bủm!
Âm thanh quá lớn, nam 1, nam 2, tôi, ba người nhìn nhau.
Nam 1 hít sâu một hơi, vẻ mặt thỏa mãn.
“Không hổ là cục cưng, ngay cả rắm cũng mang mùi thơm của sủi cảo, khiến người ta không nhịn nổi…”
Nam 2 khiếp sợ nhìn nam 1.
“Anh này, em thấy hơi thối.”
Tôi che mũi, nín cười: “Xin lỗi nha, bụng không tốt lắm, trưa nay còn ăn rau hẹ, mùi hơi nồng xíu…”
Nam 1 đen mặt, Trà Trà cũng mắc ói nôn khan.
Nhìn ra được, quả rắm này đã khiến cho nam 1 sụp đổ tinh thần.
Hành động của tôi triệt để chọc giận nam 1, anh ta nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng.
“Cô bị sa thải! Tìm một quản gia khác đi, mỗi tháng 20 vạn.”
Trà Trà ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Tiền lương quản gia và tiền lần trước của chị gái bằng nhau, chị gái sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Hả?
Gì?
Quản gia và tôi cùng một cấp bậc sao?
Tôi nhìn bức ảnh.
Thân hình thể thao, chiều cao mét chín.
20 vạn, rất đáng!
5.
Ông già kia chết sớm, không để lại gì cho tôi, tôi chỉ có thể tự cung tự cấp.
Tôi định lén lấy mấy bức tranh đắt tiền trong biệt thự mang ra ngoài bán.
Nhân lúc Trà Trà và boss lớn đại chiến, tôi đứng trên ghế, kiễng chân lên tráo đổi tranh.
Tôi treo đồ dởm lên, đang thưởng thức kiệt tác của mình thì có một đôi tay ôm quanh hông tôi.
“Mẹ nhỏ không ngoan, bị con bắt được rồi nè…”
Tôi hít sâu một hơi, chậm chạp quay đầu lại.
Cặp mắt đào hoa, sống mũi cao, môi mỏng.
Ừm, rất đẹp trai.
Từ từ đã, con trai ra đây lúc nào thế nhỉ?
“Mẹ ơi, con xem được không?”
Trong mắt nam 2 mang theo chút tinh nghịch.
Tôi: “Không có gì để xem.”
Đàn ông đâu quan trọng bằng tiền.
Nam 2 thay đổi sắc mặt: “Mẹ nhỏ, con tận mắt trông thấy mẹ ăn trộm tranh, nếu con nói cho anh trai thì anh ấy sẽ xử lý thế nào nhỉ?”
Tôi giả vờ bối rối, kéo tay thằng bé, cầu khẩn: “Chỉ cần con không nói ra ngoài thì muốn mẹ làm gì cũng được.”
Nam 2 nghe vậy, hai mắt lóe sáng: “Hay là… mẹ nhỏ hầu hạ con cho tốt là được.”
Có hiếu ghê ha?
Tuổi còn nhỏ mà nói chuyện lòng vòng gớm.
Tôi nở nụ cười ngọt ngào với thằng bé.
“Được.”
Cách gọi “mẹ nhỏ” này… rất có cảm giác của truyện séc nha.
Tôi đưa nam 2 đến phòng tôi, vừa đóng cửa, tôi đã nở nụ cười: “Chuẩn bị xong chưa?”
Nam 2 gật đầu.
Rầm!
Một cước toàn lực, nam 2 ngã xuống giường.
“Thằng con bất hiếu này! Phải biết tôn trọng mẹ, hiểu không?”
Năm xưa bà đây là trưởng clb Taekwondo ở trường đại học đó!
Để đề phòng nam 2 giở trò, tôi kiếm dây thừng trong kho trói thằng bé lại.
Phòng bên cạnh vẫn đang đại chiến.
Giường không ngừng vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tôi vỗ vỗ mặt nam 2.
“Nghe lén anh trai mình có cảm giác thế nào?”
Âm thanh ô nhiễm này… không thể để một mình tôi chịu được!
“Nhưng con nghĩ tiếng của mẹ nhỏ sẽ êm tai hơn gấp trăm lần.”
Nam 2 nở nụ cười đầy khiêu khích.
Mất dạy!
Tôi tiện tay cầm thước gỗ trên bàn lên: “Trẻ con không nghe lời sẽ bị đánh mông…”
Chát! Chát! Chát!
“Đau…”
Nhìn dáng vẻ nhịn đau của nam 2, tôi vô cùng hài lòng.
Tôi chà đạp một hồi, thằng bé không dám ăn nói linh tinh nữa.
Nam 2 đỏ mắt, nước mắt rơm rớm, quỳ gối trước mặt tôi.
“Chủ nhân…”
Tôi: ???
6.
Tôi hiểu, truyện séc mà…
Tôi khuyên bảo nam 2: “Không được nói chuyện bức tranh cho ai biết.”
Nam 2 giơ bốn ngón tay lên thề: “Chủ nhân, bé hứa sẽ nghe lời.”
“Không thể bại lộ quan hệ của chúng ta, biết chưa?”
Sau đó, tôi đưa số thẻ ngân hàng cho nam 2: “Để mẹ xem thành ý của con đến đâu.”
Một lát sau.
“xxxx vạn đã được chuyển vào tài khoản của bạn.”
Phát tài rồi!
Nam 2 là đứa con ngốc của địa chủ.
Haiz, kẻ ngốc lắm tiền!
Nể tình nam 2 nghe lời, tôi cởi dây, bảo thằng bé đi về phòng nghỉ.
“Chủ nhân, ngài đã thỏa mãn chưa? Có muốn lấy toàn bộ gia sản không?”
Áo ngủ xộc xệch, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, nét mặt lười biếng, đôi mắt đào hoa, phong tình vạn chủng.
Cay mắt quá.
Làm sao bây giờ?
Tôi còn nhớ, nam 2 trong truyện này tên là Yến Thâm.
“Một người là fuck boy bỏ rơi vị hôn thê, dây dưa với em gái của vợ, một người là em gái ngoan hiền nhưng bụng đầy mưu kế, ngài thật sự cam tâm chịu nhục như vậy sao?”
Yến Thâm quỳ trên mặt đất, nhặt dây thừng lên, thắt nút thòng lọng vào cổ mình, đặt đầu dây vào tay tôi.
“Chủ nhân, bé sẽ phối hợp với ngài, giúp ngài đạt được tất cả những gì ngài muốn.”
Mỹ nam thuần phục dưới chân, rất khó khiến người ta không động lòng.
Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy vai Yến Thâm, để thằng bé dựa vào tường.
Yến Thâm hơi nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tôi dạng chân trên đùi thằng bé, chậm rãi ghé mặt qua, dựa đầu vào trán thằng bé.
Ngón trỏ đặt lên môi thằng bé, cảm giác mềm mại dưới tay khiến tôi không nhịn được mà vuốt ve một hồi.
Nhìn đôi tai đỏ bừng và yết hầu nhấp nhô của Yến Thâm, tôi lộ ra nụ cười hài lòng.
Cún con ngây thơ, rất mê người.
Lúc bà đây đọc truyện không để ý lắm…
Giọng Yến Thâm hơi khàn.
“Chủ nhân…”
Tôi chậm rãi buộc dây áo choàng tắm của thằng bé lại, không cẩn thận đụng phải eo thằng bé, ừm, cảm xúc rất tốt.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực và biến hóa của Yến Thâm, tôi ngẩng đầu lên, đối mặt với thằng bé.
“Sao cậu hai phải giúp tôi? Cậu muốn gì ở tôi đây?”
Khóe môi Yến Thâm nhếch lên ý cười, thấp giọng nói: “Bí mật…”
“Lục tiểu thư trên trời có linh, cũng sẽ không muốn bị uổng mạng đâu nhỉ?”
“Chiếm cơ thể người khác, không phải nên giúp người ta báo thù sao?”
Nghe được lời của thằng bé, tôi nhanh chóng buộc thắt lưng lại.
Yến Thâm phát hiện ra rồi.
Tôi không phải là Lục tiểu thư!
Lục tiểu thư trong sách có tính cách như nào tôi không hiểu rõ, tôi chỉ biết Lục tiểu thư bị hạ độc, đưa đến trên giường của lão già kia.
Khi tôi xuyên đến thì đã sốt cao, toàn thân ướt sũng.
Bên ngoài đồn rằng Lục tiểu thư đã mất trinh, tôi cứ thế bị ép gả vào đây.
Ông già đã bệnh nặng từ lâu, không thể động đậy, chưa được mấy ngày đã ngỏm củ tỏi.
Trùng hợp nhất là, sau hôm Lục tiểu thư bị hạ độc thì Trà Trà và nam 1 tuyên bố đính hôn.
Hai người bọn họ lấy cớ là giữ mối thông gia giữa hai nhà, bảo toàn thanh danh của tôi.
Trong mắt cha Lục tiểu thư thì chỉ có người thứ 3 Kiều Kiều, làm gì còn đứa con gái mẹ mất sớm như Lục tiểu thư và đứa con trai đang đi công tác nước ngoài.
Yến Thâm không phản kháng, chỉ im lặng nhìn tôi.
“Chủ nhân, không hài lòng sao?”
“Sau khi thành công, cả bé và gia sản đều là của chủ nhân.”
Gia sản tôi có thể nhận.
Còn người thì…
Ừm… hơi khó mở miệng…