7.

Một đêm không ngủ.

Thằng nhóc con kia dùng sắc dụ tôi, nhìn đã biết không phải thứ gì tốt lành.

Đúng lúc quản gia đến phỏng vấn, tôi định thử cảm giác làm phu nhân nhà giàu một lần.

Tôi lười biếng dựa vào ghế salon, nhìn quản gia mới tới.

Trông như con mọt sách.

Nhưng cảm giác lại rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.

Không phải là đồng hương đấy chứ?

“Này, tên gì thế?”

Quản gia: “Thạch Tiểu Hoa.”

Gì thế?

Tên con gái à?

Thạch Tiểu Hoa?

Khoan đã, đây không phải tên của bạn thân tôi sao?

Tôi rưng rưng kéo tay Tiểu Hoa.

“Có thể tìm thấy cậu thật tốt quá, nếu cậu không xuyên qua đây thì tớ sẽ tức chết mất.”

Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn tôi.

“Lục Nhân Giai?”

Tôi biết ngay, Tiểu Hoa dụ tôi đọc truyện séc, báo ứng như này hẳn là cô ấy nên có.

Tiểu Hoa và tôi nhận nhau, hai đứa vui như tết.

“Nhìn cơ bụng 8 múi của tớ này…”

8.

Tiểu Hoa đảm nhiệm vai trò quản gia.

Buổi sáng, cô ấy nói với tôi: “Sắp mù mắt rồi đây này.”

Tôi châm chọc: “Tớ còn liệt hết giác quan rồi ấy chứ.”

Tiểu Hoa hoảng sợ: “Cậu cũng ăn cức à?”

Mẹ kiếp, ai có khẩu vị nặng thế?

Sáng hôn nay, Tiểu Hoa đi tới phòng ngủ chính để quét dọn vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh không đóng, bá tổng nam 1 đang ngồi trong đó.

Bởi vì cả ngày ăn sơn hào hải vị, nam 1 đã thành công bị táo bón.

Đôi mắt anh ta nheo lại đầy nguy hiểm, nở nụ cười lạnh: “Tự mình ra đây đi!”

Sau đó, nam 1 tóm được 1 cục cức: “Rất tốt, cục cức này, mày đã thành công thu hút sự chú ý của tao.”

Nam 1 cầm cục cức đưa lên mũi ngửi, giọng điệu đầy mị hoặc: “Cục cưng, mày thối hơn hôm qua, cũng mê người hơn…”

Lòng tôi lặng như nước.

Ừm, đúng là phong cách bá tổng.

Tiểu Hoa: “Tớ tranh thủ chụp mấy tấm ảnh, cũng nói cho anh ta biết, phải chuyển cho tớ 10 triệu, nếu không tớ sẽ tung ảnh ra ngoài.”

Tôi vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Cậu thật quá đáng.”

Tiểu Hoa hơi hối hận: “Hình như hơi quá đáng thật, phải làm sao bây giờ?”

Tôi: “Nếu là tớ thì tớ phải hét giá 50 triệu trở lên, cậu chỉ hét 10 triệu là quá xem thường anh ta rồi! Để tớ dạy cho cậu một bài học, cậu gửi ảnh cho tớ đi!”

Lớn thế này rồi, tôi còn chưa nhìn ảnh bá tổng ăn cức bao giờ.

Ọe…

Quả nhiên, tiền này Tiểu Hoa nên kiếm!

Tôi sắp ói hết cả bữa tối qua ra ngoài rồi!

Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được hương vị kia.

Quá tởm…

9.

Mỗi ngày tôi đều bị Trà Trà và nam 1 giày vò.

Không biết phải chịu đựng tới bao giờ nữa.

Tiền trong tay tôi đủ để tôi dẫn theo Tiểu Hoa đi ăn ngon uống sướng.

Nhưng làm một phần của kịch bản, khi tôi có ý định rời khỏi bọn họ thì cơ thể sẽ bị khống chế.

Lăn lê bò trườn, gào khóc, la hét, vò đầu bứt tai, đi tới đi lui, lộn ngược đầu, đi bằng bốn chân…

Tôi ôm lấy đùi Trà Trà, khóc như nhà có tang: “Van xin em đấy, chị không dám nữa đâu, xin đừng đuổi chị ra ngoài, chị nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp em, chị sẵn lòng hầu hạ em cả đời…”

Cơ thể mất khống chế thì thôi đi, lại còn nói mấy lời thoại não tàn là như nào?

Thôi vậy, hôm nay lại đóng phim gì đây?

Hầu gái nũng nịu và chủ tịch lạnh lùng?

Thầy giáo dịu dàng và nữ sinh thanh thuần?

À, hôm nay là bị bệnh.

Ừm, em gái sốt cao và anh trai bác sĩ.

Thật đúng là nồi nào úp vung nấy, tính thì xấu mà chơi thì lắm trò…

Hôm nay là sinh nhật Trà Trà, nam 1 đặc biệt mở tiệc chiêu đãi giới nhà giàu ở biệt thự.

Tiệc tổ chức vào buổi tối, mà giữa trưa, bác sĩ gia đình lại đến biệt thự.

Đúng lúc nam 1 có chuyện ra ngoài, làm một mẹ kế, tôi rất có trách nhiệm báo cho anh ta biết Trà Trà ngã bệnh.

“Có bệnh thì tìm bác sĩ, tôi không biết chữa bệnh.”

Lời thoại quen tai ghê.

Hình như tôi thấy trên đầu nam 1 có một đồng cỏ xanh mướt.

Fuck boy, trên giường thì cục cưng bảo bối, xuống giường lại lạnh lùng cay nghiệt.

Đau lòng cho Trà Trà ba giây.

Bác sĩ gia đình ăn mặc lịch sự, dáng vẻ cấm dục, đeo kính gọng vàng, có thể nhìn thấy đường nét của cơ bụng qua lớp áo mỏng.

Hậu cung của Trà Trà có vô số giai nhân, tiêu chuẩn thấp nhất cũng phải là đẹp trai, sáu múi…

Trà Trà rúc vào ngực nam 3, nước mắt như mưa.

“Bác sĩ, em có lỗi với tình cảm của anh…”

Nam 3 an ủi: “Trà Trà, em đừng như thế, cho dù em trở thành dạng gì… anh cũng mãi mãi yêu em.”

Trà Trà bắt đầu bật thuộc tính trà xanh.

“Em gả cho anh Cảnh là do bất đắc dĩ, trái tim của em luôn hướng về bác sĩ, anh Cảnh… lần nào chị gái cũng vì anh Cảnh mà…”

“Không sao, anh có thể chấp nhận tất cả, chỉ cần anh còn có thể nhìn thấy em là được…”

Nghe thử xem, hai đứa này đang nói tiếng người sao?

Ai là người ngày nào cũng anh anh em em?

Giờ lại làm như ấm ức lắm vậy?

Nam 3 là thanh mai trúc mã của Lục tiểu thư.

Trà Trà rất có năng lực, toàn cướp mồi ngon của chị gái.

Phàm là đàn ông có liên quan tới Lục tiểu thư, ai cũng sẽ quỳ dưới váy Trà Trà.

Sau khi vị thanh mai trúc mã này biết Lục tiểu thư mất trinh với ông già kia thì vô cùng ghét bỏ.

Nam 3 cảm thấy Lục tiểu thư sa đọa, ngược lại, em gái Trà Trà lại tâm địa lương thiện, khéo hiểu lòng người, vì quan hệ của hai nhà mà chịu ấm ức đính hôn với nam 1.

Nam 3 nói Trà Trà không thể ở cùng với anh ta là do có nỗi khổ tâm.

“Lục Nhân Giai, Trà Trà ở nơi này chịu ấm ức, cô còn bắt nạt cô ấy, có người nào làm chị như cô không?”

“Nhớ tới chuyện trước kia của tôi và cô tôi đã cảm thấy ghê tởm rồi.”

Nói cái nồi gì thế?

Để hôm nay bà đây xử đẹp thanh mai trúc mã!

“Đóng cửa, thả Tiểu Hoa!”

Tiểu Hoa chảy nước bọt ròng ròng, hai mắt phát sáng.

Cô ấy uốn éo người, cười rất xấu xa.

“Anh ta rất đẹp, mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo lại có thịt, đúng kiểu tớ thích…”

Tiểu Hoa huýt sáo với nam 3, liếc mắt đưa tình.

“Anh đẹp trai êiii, yêu nhau không?”

Nam 3 trông thấy Tiểu Hoa cường tráng vạm vỡ, lập tức xấu hổ đỏ mặt.

Vì thiết lập nhân vật, anh ta vẫn phải mỉm cười đầy lịch sự: “Ngại quá, tôi không thích đàn ông.”

Tiểu Hoa: “Thật trùng hợp, tôi thích.”

Nam 3 nghẹn họng: “Không được, tôi có bệnh, tôi… yếu sinh lý.”

Tiểu Hoa giống như con chuột lớn, lập tức lao ra, ôm nam 3 hết hôn lại gặm.

Nam 3 thường xuyên ở bệnh viện, làm sau đấu được với Tiểu Hoa.

Chỉ có thể để Tiểu Hoa làm nhục.

Tiểu Hoa gặm nhấm xong, vừa lòng thỏa ý nói: “Duyên phận trời ban, anh với tôi đúng là trời sinh một cặp.”

Tiểu Hoa nói xong, lập tức bế nam 3 lên, chạy về phòng.

Để lại một bóng lưng xinh đẹp cho Trà Trà.

“Đêm nay không cần phần cơm tớ, tớ ăn no rồi.”

“Anh đẹp trai, đến đây đi, đừng vì thấy em liễu yếu đào tơ mà thương tiếc…”

Liễu yếu đào tơ?

Liễu 8 múi đào mét chín hay gì?

Trà Trà hoảng sợ hỏi tôi: “Anh bác sĩ bị sao vậy?”

Tôi vỗ vai cô ta, cười nham hiểm: “Từ giờ về sau, anh ta không còn là anh bác sĩ của em nữa đâu, bây giờ gọi nhau là chị em vẫn còn kịp.”

Trà Trà lập tức hiểu ra, chạy vội lên tầng, vừa chạy vừa khóc: “Không được, em phải cứu anh ấy.”

Tôi cũng đi theo, trong tay ôm một chai dầu ăn.

Bạn thân tôi đi vội quá, chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Phòng Tiểu Hoa vô cùng im ắng, không có tiếng động nào vang lên.

Trong đầu tôi hiện ra đủ loại hình ảnh.

Lẽ nào vì nam 3 thề chết không phục nên Tiểu Hoa đã nóng giận…

Không được…

Trà Trà khóc lóc gõ cửa.

“Anh mau trả anh bác sĩ lại cho tôi, nếu không mở cửa tôi sẽ báo cảnh sát.”

Lạch cạch!

Cửa mở.

Nam 3 đen mặt ngồi trên giường, Tiểu Hoa mặt mày hớn hở.

“Lục Nhân Giai, chị còn biết xấu hổ không?”

Tôi lật tay, tát cho Trà Trà một cái.

“Thế em và anh bác sĩ của em thì sao? Em còn biết xấu hổ không? Làm con dâu nhà này rồi mà lại dây dưa với anh ta?”

Trà Trà bị tôi đánh ngẩn người.

“Chị… chị nói bậy, anh bác sĩ, em chỉ yêu mình anh mà thôi…”

Tôi ra vẻ kinh ngạc: “Em không gả cho anh bác sĩ không phải vì anh ta nghèo hơn anh Cảnh của em sao?”

Nói xong tôi hoảng hốt bịt miệng lại.

“Ôi mẹ ơi, chị lỡ nói ra sự thật mất rồi.”

Trà Trà luống cuống, nhào vào trong ngực nam 3.

“Không phải đâu, anh bác sĩ, anh phải tin tưởng tình cảm của em…”

“Em không biết chị dâu lại nặng tình như vậy, em nhớ hình như trước kia chị dâu còn đòi gả cho em cơ mà, sao lại gả cho anh rể tương lai thế nhỉ?”

Tiểu Hoa há hốc miệng: “Quan hệ thật loạn…”

Tôi thở dài một tiếng: “Chuyện của giới thượng lưu chúng tớ, một người làm như cậu sẽ không hiểu rõ đâu.”

Yến Thâm dựa vào cửa, cười gian xảo: “Anh, anh nghe thấy chưa? Chị dâu nói từ trước tới giờ chưa từng yêu anh kìa.”

Trong video là cảnh đẹp của Trà Trà và nam 3.

Đầu bên kia video là gương mặt đầy tức giận của bá tổng.

“Mẹ kiếp!”

10.

Mọi thứ tiến hành đúng như kế hoạch của chúng tôi.

Lúc Trà Trà gọi điện cho nam 3, Tiểu Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mỗi ngày đều là Trà Trà ghê tởm chúng tôi, hôm nay đổi kèo một phen.

Tiểu Hoa chỉ mới chấm mút có tí mà mặt nam 3 đã đen như than đá.

Truyện séc mà, mọi mối quan hệ đều có chung một kết quả thôi.

Trà Trà dụ nam 3 đến, đương nhiên phải lạt mềm buộc chặt một hồi.

Chúng tôi thuận nước đẩy thuyền, để boss lớn nghe được lời tâm tình của Trà Trà với nam 3.

Mặc dù trong truyện séc, cuối cùng mọi người đều hài hòa chung sống, nhưng trong quá trình rèn luyện không thể thiếu màn tranh giành tình nhân.

Một khi nảy sinh nghi ngờ, boss lớn sẽ không biết Trà Trà có thích anh ta thật không, hay chỉ là thích tiền của anh ta.

Không lâu sau, nam 1 trở về, đánh lộn với nam 3.

Tôi đứng bên cạnh hô: “Đừng đánh nữa, tối nay còn có tiệc, để khách quý thấy vết thương thì không hay lắm đâu…”

Yến Thâm và Tiểu Hoa liếc nhìn nhau, nhân lúc can ngăn, bọn họ tiện chân đá cho nam 1 và nam 3 mấy cước.

Thế là trong bữa tiệc, nam 1 bị đánh thành đầu heo trốn trong phòng ngủ không dám ra ngoài.

Tiệc do Yến Thâm chủ trì.

Làm mẹ nhỏ của thằng bé, tôi cũng phải góp mặt.

Tôi cầm ly đi xã giao với mọi người.

“Ôi chao, không phải dì nói cháu đâu, nhưng mới có mấy ngày không gặp mà đã quên hết lễ nghi rồi à, cháu xem, cách cháu cầm ly kìa, không lịch sự chút nào.”

Rõ ràng là nói tôi…

Tôi đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng.

Là bà mẹ tiểu tam của Trà Trà.

Tôi đang định nổi điên, sau lưng lại có thứ gì ấm nóng chạm vào.

Không biết Yến Thâm đến từ bao giờ, thằng bé khẽ nắm tay tôi, điều chỉnh một hồi.

“Mẹ nhỏ, bình thường chạm ly sẽ nghiêng 45 độ, cụng bằng bụng ly, để không ảnh hưởng đến chất lượng của rượu vang, phải cầm lấy phần chân đế…”

Đù, dạy thì cứ dạy, sao phải dí gần vậy?

Mẹ Trà Trà bắt đầu hùa theo.

“Đúng vậy, có tí lễ nghi cơ bản cũng không hiểu rõ.”

Yến Thâm cúi người, khẽ cười vào tai tôi, hơi thở mát lạnh, tôi cảm giác tim mình đập thình thịch, gò má cung đỏ lên.

“Học xong chưa?”

Tôi sững sờ gật đầu.

Yến Thâm buông tay ra, ngẩng đầu nhìn mẹ Trà Trà, nét mặt lạnh lùng.

“Chuyện nhà chúng tôi không đến lượt người ngoài xen vào, một ly rượu mà thôi. Ở nhà chúng tôi, mẹ nhỏ chính là quy củ, chẳng lẽ uống rượu còn phải xem thái độ của bà?”

Mẹ Trà Trà oán giận nhìn tôi, ngón tay siết ly đến trắng bệch.

Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ.

“Đúng vậy, một ly rượu mà thôi, chuyện bé xé ra to làm gì?”

“Cũng không nhìn xem hôm nay là tiệc của nhà ai? Không tên không tuổi, đứng trong này ra mặt trưởng bối cái nỗi gì?”

“...”

Mẹ Trà Trà tức giận tái mặt, hậm hực rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play