Tác giả: Trân Bố Xước
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Đính hôn được bốn năm, Hạ Dương vẫn không chịu cưới tôi.
Hắn nói: "Không muốn chờ có thể cút."
Ngày hôm sau, tôi hủy hôn, rời khỏi Yến Thành, đi du sơn ngoạn thủy, kiếm niềm vui mới.
Sau này, chúng tôi gặp lại trên tiệc mừng thọ bà cụ Hạ.
Hắn luống cuống tay chân lấy nhẫn ra.
Tôi lại lạnh nhạt, thờ ơ rút sổ đỏ ra.
"Ngại quá, tôi kết hôn rồi."
"Với ai?"
"Chú bảy anh, Hạ Trạch Viễn đó."
Cách đó không xa, người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, rảo bước tới, ôm lấy eo tôi:
"Sau này, cháu phải gọi cô ấy là thím bảy."
1.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Tôi ngồi trên thềm đá lạnh như băng suốt một giờ, không ngừng gọi điện cho Hạ Dương.
Mãi chỉ nghe được tiếng máy móc kia.
Trước kia, tôi sẽ lo lắng đến an nguy của hắn.
Nhưng nhiều lần như này, tôi biết hắn chỉ đang không muốn tôi quấy rầy hắn.
Nhưng hôm nay là giỗ cha mẹ tôi. Những năm trước, hắn đều cùng đi tảo mộ với tôi.
Cho dù có cáu giận cũng nên bận tâm đến cảm xúc của tôi ngày hôm nay chứ?
Tôi thất vọng nghĩ, quyết định không chờ nữa.
Vừa mới đứng dậy, tôi lại trông thấy một thân ảnh từ xa đi tới.
Đáy lòng tôi không khỏi vui mừng.
Đến khi hắn tới gần chút ít, tôi mới nhận ra không phải là Hạ Dương.
Mà là anh em tốt của hắn, Lục Đình Châu.
"Tôi đến thăm chú dì."
Anh ta khom lưng, đặt hoa cúc xuống trước mộ, lại nói: "Tiện thể cho em xem cái này."
Hắn lấy điện thoại ra, ấn mở video.
Trong phòng bao tối mịt, áo sơ mi của Hạ Dương tháo một nửa, cô gái trong lồng ngực hắn vô cùng quyến rũ, cánh tay mảnh khảnh khoác lên cơ bụng hắn.
Tôi biết gương mặt kia.
Là tiểu hoa đán Thẩm Thư Nguyệt mới nổi tiếng dạo gần đây.
Nếu tôi nhớ không nhầm, Hạ thị nắm trong tay số cổ phần đủ để khống chế công ty quản lý cô ta ký hợp đồng.
Trong lúc nói cười, có người nhắc tới tôi.
"A Sướng, mày với Lê Niệm cũng đã đính hôn nhiều năm, sao vẫn chưa kết hôn vậy?"
Hạ Dương liếc mắt nhìn Thẩm Thư Nguyệt một chút, chậm rãi đáp:
"Còn chưa chơi chán."
"Mày chơi nó như thế, không sợ nó chạy à?"
Hắn giễu cợt: "Đâu ai thèm cưới nó, nó chạy được với ai?"
"Trông mày kìa. Lê Niệm thật sự toàn tâm toàn ý với mày. Mà ai cũng có giới hạn riêng thôi, mày đi quá giới hạn rồi không quay đầu được đâu."
Người nói lời này là Lục Đình Châu.
Video kết thúc, anh ta lại nói với tôi:
"Hôm qua chúng tôi chơi trên du thuyền, mấy người còn lại còn chưa cập bến. Lần này cậu ta đúng là quá đáng, tôi chỉ nói với em, còn cụ thể làm gì, em tự quyết định đi."
Tôi giật mình, đứng im tại chỗ.
Chợt nhớ lại hôm trước vừa cãi nhau ầm ĩ với Hạ Dương.
Nguyên nhân là sắp tới tiệc mừng thọ của bà nội hắn, bà tự mình gọi điện cho tôi, hỏi năm nay có thể dùng thân phận cháu dâu đến chúc thọ bà không.
Tôi trêu mấy câu trả lời bà.
Lúc Hạ Dương quay về, tôi tiện nhắc đến việc kết hôn.
Thái độ hắn vẫn chán ghét như trước.
"Gấp cái gì? Em chỉ cần biết, một ngày nào đó em sẽ trở thành bà chủ Hạ, như thế là đủ rồi."
"Một ngày nào đó là ngày nào?"
Tính tôi khá mềm mỏng, ngay cả lúc tức giận, ngữ điệu cũng không căng thẳng.
Cũng có lẽ là do hắn chỉ chọn tôi làm lốp dự phòng.
Nhưng cho dù tôi có cư xử dịu dàng, vẫn là chọc giận hắn.
"Nếu không muốn chờ, có thể cút."
Sau đó, hắn mất liên lạc.
Không biết Thẩm Thư Nguyệt này có thể ở bên hắn được bao lâu.
Tôi cứng nhắc nhếch môi, nói lời cảm ơn Lục Đình Châu, rồi lại hỏi hắn:
"Sao anh lại giúp tôi?"
Anh ta do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Ừ thì, thật ra là tôi... vẫn luôn thích em. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không theo đuổi em. Dù sao tôi cũng chỉ là thằng tồi như Hạ Dương mà thôi."
"Lê Niệm, tôi hy vọng em có thể hạnh phúc."
"Tôi sẽ."
Thời khắc quyết định buông bỏ, trái tim tôi chợt trống rỗng không ít.
Tôi gói ghém hành lý, khiến căn nhà cũng trở nên trống trải.
Ngay cả những đồ vật chưa dùng đến đang để tại lão trạch Hạ gia, tôi cũng mang theo hết.
2.
Chuyện tôi từ hôn đã kinh động đến già trẻ lớn bé trong Hạ gia.
Hạ Dương rời du thuyền xong lại đến biệt thự bạn bè, đang chơi bời được nửa lại bị cha hắn dẫn theo vệ sĩ kéo về.
Chú Hạ đạp hắn quỳ xuống.
"Mày làm ra trò hay gì rồi, nói cho rõ ràng đi!"
Hạ Dương cả người đầy men rượu, vẫn đang mơ màng.
"Cháu làm gì cơ? Cô lại mách lẻo gì với bọn họ rồi?"
Hắn nổi giận đùng đùng, nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn hắn chăm chú, lấy nhẫn đính hôn, vòng ngọc tổ truyền, cùng với thẻ ngân hàng, từng món từng món đặt lên bàn.
"Thưa chú dì, bà nội, cháu rất xin lỗi đã để mọi người thất vọng. Cháu nghĩ Hạ Dương chậm chạp không chịu kết hôn với cháu, nhất định là có tính toán của mình, cháu sẽ không lãng phí thời gian lên người anh ấy nữa."
"Sau này hai nhà chúng ta vẫn như trước, chỉ cần mọi người không chê, cháu vẫn là con, là cháu của mọi người. Chỉ là cháu và Hạ Dương, coi như chưa từng có chuyện gì là được."
Nói là hai nhà, nhưng nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi.
Từ năm mười bảy tuổi, cha mẹ tôi gặp tai nạn máy bay bỏ mình, thế giới tôi sụp đổ.
Mẹ Hạ Dương - dì Trần và mẹ tôi là bạn thân, Hạ gia nhận nuôi tôi, lại cho tôi thêm một mái ấm, tôi rất cảm kích bọn họ.
Cho dù Hạ Dương đối xử với tôi như nào, tôi cũng sẽ không quên phần ân tình này.
"Lê Niệm!"
Hạ Dương nổi giận, gầm lên một tiếng. Hắn vừa đứng lên, lại bị cha hắn đạp trở về.
Hắn mở miệng lần nữa, lần này giọng hắn mang theo vài phần nén chịu:
"Lê Niệm, cô lại làm loạn gì nữa?"
Dì Trần mắng té tát hắn:
"Con còn không biết xấu hổ mà nói thế nữa! Hôm qua là ngày giỗ cha mẹ Niệm Niệm, con chết dí ở chỗ nào?"
Hạ Dương sửng sốt, ánh mắt thoáng chốc tỉnh táo hơn, dáng vẻ ngang ngược cũng bớt đi.
"Anh, anh xin lỗi."
"Nhưng em cũng không đến mức phải hủy hôn như thế chứ?"
"Trong giới có ai không biết em là người phụ nữ của anh đâu? Ngoại trừ anh ra, em còn có thể gả cho ai nữa?"
Tôi không trả lời hắn, chỉ đứng dậy, chào tạm biệt mọi người.
Tự mình đến hủy hôn, là vì bận tâm đến mấy vị trưởng bối.
Còn về phần Hạ Dương, nói thêm một câu cũng thấy phí lời.
"Lê Niệm, hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, cả đời này cũng đừng hòng bước vào nữa!"
"Thằng bất hiếu! Lão trạch từ lúc nào đến phiên mày làm chủ?"
Chú Hạ lại đạp hắn một cái.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật dưới đất của hắn, trong lòng tôi vui sướng.
Tối hôm đó, tôi lập tức mua vé đi Tương Tây.
Lúc đến nơi trời cũng đã tối.
Tôi đã đặt trước homestay trong khu thành cổ.
Chủ nhà rất nhiệt tình, chủ động nói sẽ đến đón tôi.
Nhưng lúc tôi nhìn thấy chủ nhà, tôi không khỏi trợn tròn mắt.
"Chú... bảy?"
3.
Nhân viên homestay liên lạc với tôi, nói chủ nhà sẽ tới đón tôi, nhưng không ngờ lại là Hạ Trạch Viễn.
Giờ phút này, anh đứng dưới đèn đường, ánh đèn dội ngược, tôi không nhìn rõ ánh mắt anh.
Tôi chỉ cảm thấy có ánh mắt nóng rực rơi lên người tôi.
"Có tiến bộ đấy, một mình cũng dám du lịch ở đây."
"Cháu ngồi tàu cao tốc tới."
Từ khi cha mẹ xảy ra chuyện, tôi chưa từng đi máy bay.
Đi du lịch hầu như đều có Hạ Dương đi cùng.
Lần này, tôi hạ quyết tâm, muốn bản thân trở nên độc lập.
"Giỏi quá ha."
Ngữ khí anh mang theo vẻ trêu chọc, anh vươn tay qua cầm lấy hành lý.
"Dám tự hủy hôn, rồi còn dám tự đi du lịch một mình."
Trời vừa mưa, đường lát đá rất trơn, tôi cẩn thận đi sau lưng anh.
"Thông tin truyền nhanh đến thế ạ."
"Hôm qua bà vừa buôn cả tiếng với tôi. Nửa tiếng trước mắng thằng ranh con kia, nửa tiếng sau..."
Anh đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn tôi: "Giục tôi tìm đối tượng."
Mũi bị gió lạnh đột ngột ùa vào, tôi không nhịn được, hắt hơi một cái.
"Chú bảy, chú vẫn còn độc thân ạ?"
Anh bay nhảy bên ngoài nhiều năm, tôi không rõ chuyện tình cảm của anh lắm.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức cực kì hối hận.
Hạ Trạch Viễn khẽ cười mấy tiếng không rõ.
Không biết có phải anh cũng nhớ tới chuyện tám năm trước không.
Tôi chọn im lặng, cúi gằm đầu đi tới homestay.
"Nếu là em thì chọn phòng nào cũng được, ở bao lâu cũng được."
"Cảm ơn chú bảy."
Tôi ngẩng đầu, nhìn một vòng, mắt dừng lại ở căn phòng duy nhất cạnh sân thượng tầng ba:
"Chú bảy, phòng kia cũng khá được ạ."
Anh lại khẽ cười.
"Đấy là phòng tôi, nhưng em muốn ở cũng được."
Tôi lúng túng chĩa ngón tay sang phía khác, chỉ bừa một căn phòng ở tầng hai:
"Phòng kia cũng được ạ."
Anh xách hành lý cho tôi đến phòng, giúp tôi bật điều hòa:
"Đêm ở đây lạnh đấy, cẩn thận không cảm."
"Vâng, chú bảy... ngủ ngon nha?"
Thấy anh không định đi ra, trong lúc nhất thời, tôi hơi không biết nên làm sao.
Hạ Trạch Viễn không trả lời tôi, mà nghiêm túc đánh giá tôi, lúc lâu sau mới mở miệng:
"Lê Niệm, giờ em độc thân rồi, có thể tự do yêu đương. Hay ấy, em cân nhắc tôi đi?"
Tiếng mưa lại nổi lên, ngoài cửa sổ, bóng cây trúc đung đưa theo gió.
Buổi chiều năm thi đại học, cũng đổ một trận mưa to.
Hạ Trạch Viễn đến trường đón tôi và Hạ Dương.
Hạ Dương ném cặp cho anh rồi đi tụ tập với đám bạn, trong xe chỉ có mình tôi và anh.
Anh không lập tức lái xe đi, chỉ nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.
"Lê Niệm, em mười tám tuổi rồi, có thể yêu đương. Hay ấy, em cân nhắc tôi đi?"
Tôi nghe câu kia xong, lập tức đứng hình.
"Chú, chú bảy, chú là trưởng, trưởng bối mà."
"Em không mang họ Hạ, tính trưởng bối kiểu gì?"
Tôi nắm chặt lấy móc treo điện thoại, đây là quà tốt nghiệp tôi định tặng Hạ Dương trước khi thi tốt nghiệp.
Tôi định tối nay sẽ tỏ tình với hắn.
"Chú bảy, cháu có người mình thích rồi, nên... giờ chưa cân nhắc đến được."
Trên mặt Hạ Trạch Viễn lộ ra vẻ bi thương.
Anh không hỏi tôi người nọ là ai.
Nhưng nhất định có thể đoán được.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, không ít người Hạ gia trêu chọc tôi và Hạ Dương.
Hạ Dương chưa từng kháng cự.
Tôi cũng thế.
"Ừ, tôi tỏ tình là chuyện của tôi, em từ chối là chuyện của em, vô cùng hợp lý."
Đấy là câu cuối cùng anh nói với tôi.
Từ đợt đó, anh bề bộn nhiều việc, tôi cũng bận việc học, một năm không gặp được nhau mấy lần.
Cho dù có họp gia đình cũng chỉ lên tiếng chào hỏi nhau.
Mãi đến đêm nay, tôi lại nghe được câu nói quen thuộc kia.
"Ừm."
Tôi đưa ra đáp án không giống với lần trước.
Dù sao, tôi đã không còn người mình thích nữa, Hạ Trạch Viễn lại là người ưu tú, vẫn là người đáng giá nhất Hạ gia, là người khiến bà nội Hạ vô cùng đắc ý.
Bà luôn gặp ai cũng khen, lúc nào cũng nói không uổng công mình hơn bốn mươi tuổi vẫn sinh con, là món hời nhất đời bà.
Hẹn hò với anh, tôi không lỗ.
Ánh mắt Hạ Trạch Viễn sáng rực, anh cong môi, nói:
"Việc này không nên chậm trễ, ngày mai chúng ta bắt đầu hẹn hò nhé."
"Vâng, chú bảy."
"Em là bạn gái tôi, còn gọi chú bảy làm gì?"
Tôi nghĩ ngợi, người Hạ gia có người gọi anh là lão thất, có người gọi A Viễn, tôi chọn một trong đó vậy.
"A Viễn."
"Ngày mai gặp nhé, Niệm Niệm."
Lúc sắp ra ngoài, anh lại quay đầu lại:
"Lúc nãy em nói muốn ở phòng tôi, hay ấy, em cũng cân nhắc thêm chút đi?"
Ánh mắt Hạ Trạch Viễn như có thâm ý khác, như thợ săn đang dụ bắt con mồi.
Tôi mỉm cười:
"A Viễn."
"Ừm?"
"Ngày mai gặp nha."