Tác giả: guava
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Mọi người ai cũng biết, tôi yêu say đắm thái tử gia Bắc Kinh Trần Chi Minh.
Vì hắn, tôi vứt bỏ tư thái của đại tiểu thư.
Tôi học đua xe, học uống rượu, thậm chí còn xăm hình hoa đào hắn thích nhất lên vai trái.
Vào một đêm mưa tầm tã, Trần Chi Minh vì bạch nguyệt quang của hắn, lại lần nữa bỏ rơi tôi.
Lúc anh kế tìm thấy tôi ướt đẫm cả người, anh chau mày:
"Em thích thằng đó đến mức vậy à?"
Tôi hừ nhẹ:
"Đúng thế, em đã nói từ trước rồi còn gì, anh không yêu em, em sẽ đi yêu người khác."
Đêm đó, anh kế cuối cùng tháo lớp mặt nạ lạnh lùng xuống.
Anh đè tôi dưới người, hôn tôi hết lần này đến lần khác.
"Bé yêu, yêu em như này, đã đủ hay chưa?"
1.
Hai giờ sáng, tôi bị thông báo tin nhắn đánh thức.
Tôi bực bội mở điện thoại.
Quả nhiên, là tin nhắn Trần Chi Minh gửi tới.
[Uống say rồi, tới đón tôi.]
Vị thái tử gia này luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, kiệm lời như vàng.
Lần này, ngay cả định vị cũng không gửi, tựa hồ như nghĩ rằng tôi sẽ tìm thấy hắn.
Đã bên nhau gần một tháng.
Nhưng Trần Chi Minh chưa bao giờ coi tôi là người yêu.
Hô tới quát lui, còn giống đang sai vặt osin hơn.
Giấc ngủ bị quấy nhiễu, tôi thấy chán ghét trong lòng.
Gì vậy anh giai nhan sắc có hạn, tự tin có thừa này? Uống say sao không gọi lái thuê đi? Tìm tôi làm gì chứ?
Nhưng nghĩ tới cá cược giữa tôi và bạn, tôi lại cố nhịn xuống, bắt đầu giả vờ.
Tôi chậm rãi gõ chữ, trả lời tin nhắn hắn:
[Vâng, A Minh! Em dậy ngay đây, tầm mười phút nữa đến chỗ anh.]
Trần Chi Minh gửi tin nhắn thoải, ngữ khí lười khác, nhưng lời nói ra lại vô cùng khốn nạn:
[Chờ em, chó ngoan của tôi.]
2.
Tôi cầm chìa khóa xe, chuẩn bị ra ngoài đón Trần Chi Minh.
Nhưng không ngờ rằng, lúc ra ngoài phòng khách, vừa khéo chạm mặt anh kế vừa về nhà.
Chu Kình Vũ, người anh trai không có quan hệ máu mủ với tôi.
Dưới ánh đèn ấm áp, ngũ quan anh vẫn lạnh lùng sắc bén như cũ.
Hình như anh vừa đi làm về.
Áo khoác âu vắt tùy ý trên cánh tay, tay áo sơ mi nới lỏng, kéo hờ lên, lộ ra hình xăm trên cổ tay.
Vừa lười biếng lại uy nghiêm.
Chu Kình Vũ lạnh lùng ngước mắt nhìn tôi.
"Muộn vậy rồi còn ra ngoài?"
Tôi nở nụ cười ngọt ngào với anh:
"Vâng anh, người yêu em uống say, đang chờ em tới đón."
Sắc mặt Chu Kình Vũ dần trầm xuống, anh ném áo khoác xuống ghế sô pha.
Một lúc lâu sau, anh mới lạnh lùng nói:
"Về ngủ."
"Đại tiểu thư Chu gia không cần phải làm tài xế cho người khác."
Tôi mỉm cười, tới gần Chu Kình Vũ, lấy bao thuốc lá trong túi quần anh.
Châm lửa, lười biếng nhả ra chút khói thuốc mập mờ.
"Anh trai à, anh không hiểu được đâu."
"Như thế không phải tài xế, vì thích anh ấy, cho nên em cam tâm tình nguyện làm những thứ này vì anh ấy."
Chu Kình Vũ càng nhíu chặt mày hơn, anh giật lấy thuốc lá trên tay tôi, ấn vào gạt tàn.
Nét mặt tức giận không thể nào che giấu, anh vuốt ấn đường:
"Em học hút thuốc từ khi nào thế?"
Tôi lại bật lửa lên, lẳng lặng nhìn ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Kình Vũ.
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Anh trai, người đầu têu rõ là anh mà."
"Anh cự tuyệt lời tỏ tình của em, em đau lòng đến thế, chỉ có thể tìm đến thuốc lá để giải tỏa."
Tôi luôn rất rõ ràng.
Đúng là tôi có tình cảm đặc biệt biến thái với chính anh trai mình.
Chu Kình Vũ yên lặng.
Tôi lại rút thêm một điếu trong hộp thuốc lá của anh, quơ quơ chìa khóa xe với anh:
"Chỉ là, giờ em cũng không còn đau lòng nữa."
"Anh trai à, em nghĩ ấy, so với anh, em thích bạn trai em hơn chút đó."
"Em đi đón anh ấy trước, anh cũng nên ngủ sớm đi."
Đóng cửa nhà lại, rời khỏi tầm mắt Chu Kình Vũ xong, tôi không nhịn được bật cười.
Cảm giác nói dối, vẫn rất tuyệt.
Từ sau khi tỏ tình với Chu Kình Vũ, anh luôn cực kì lạnh lùng với tôi.
Lời tối nay anh nói với tôi, còn nhiều hơn cả tuần trước gộp lại.
Anh trai à, đúng là em muốn anh tức giận đó.
Nếu không như thế, sao anh nhận ra tình cảm của mình chứ?
Em tin rằng, anh cũng thích em, dù chỉ chút ít.
3.
Lúc đến quán bar, cửa phòng bao đang khép chặt.
Đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ âm thanh trò chuyện bên trong.
Bọn họ lại đang đàm tiếu tôi.
"Ai mà ngờ Chu Khê vì anh Minh mà làm đến mức này chứ. Trước kia nó toàn nhìn người ta bằng lỗ mũi, giờ anh Minh nhắn tin cái, có chẳng phải cun cút đến à?"
"Mấy ngày trước nó còn học đua xe vì anh Minh kìa, lúc đó cũng suýt chút nữa đụng xe vào bệnh viện rồi!"
"Tao nghĩ sau này đừng gọi nó là đại tiểu thư Chu gia nữa, gọi nó là đại chó liếm Chu gia đi."
Đúng thế.
Gần như toàn bộ người trong giới Bắc Kinh này đều biết, tôi yêu mê mệt Trần Chi Minh.
Hy vọng những lời bóng gió này cũng có thể truyền vào tai anh trai.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, mỉm cười đẩy cửa phòng bao ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy tôi, cả phòng bao trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông ngồi vị trí chủ tọa dường như không mảy may bị mấy ngôn từ tục tĩu kia quấy nhiễu.
Hắn vẫn thản nhiên như trước, vuốt ve chuỗi phật châu trong tay.
Trần Chi Minh vẫy vẫy tay với tôi.
"Đến đây."
Tôi ngoan ngoãn đến bên cạnh hắn.
Như đối xử với chó con, hắn xoa xoa đầu tôi.
Tôi thầm ghét bỏ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì.
Trần Chi Minh khẽ cười một tiếng:
"Bé ngoan, em nói tầm mười phút sẽ tới."
"Nhưng giờ đã hai giờ rưỡi, em đến muộn rồi."
"Em nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào?"
Quả nhiên, lịch sự và dịu dàng chỉ là vẻ bề ngoài, Trần Chi Minh nhanh chóng lộ ra bản chất rồi tệ của mình.
Hắn tùy ý ném một quả xoài xuống chân, hất cằm với tôi:
"Gọt vỏ cho tôi."
Tôi lén cắn răng.
Thằng chó, hắn biết rõ tôi dị ứng xoài.
Nhưng để thắng cược, tôi cũng không thể không nhịn.
Tôi đeo bao tay lên, cầm quả xoài lên, cẩn thận gọt vỏ.
Trong phòng bao truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Tôi nghe thấy có người nói nhỏ:
"Không phải chứ, đây là Chu Khê ấy hả? Như thế mà cũng không tức luôn?"
Bóc xong, tôi còn không quên cắt miếng, bưng đến trước mặt Trần Chi Minh.
"A Minh, như này đã được chưa?"
Trần Chi Minh cười nhạt, bóp mặt tôi:
"Ngoan quá."
Nhưng ngay giây sau, hắn cầm ly rượu, chậm rãi đổ xuống đầu tôi.
Tóc tôi bị rượu làm ướt nhẹp.
Trần Chi Minh lấy khăn lau sạch từng ngón tay của mình.
Không biết từ lúc nào, đáy mắt hắn đã lạnh như băng.
"Bé ngoan, em quên rồi à, tôi không thích xoài."
Trần Chi Minh đổ thẳng đĩa xoài vào thùng rác.
Hắn nặng nề bóp cổ tay tôi, mạnh bạo kéo tôi ra ngoài.
Trần Chi Minh cao ngạo nhìn tôi:
"Ngay cả tôi thích gì cũng không biết, cút về."
Nhìn cửa đóng lại, tôi không ngừng cười lạnh.
Trần Chi Minh, anh được lắm.
Tôi lấy điện thoại ra, mở khung chat trên cùng, gửi một tin nhắn:
[Cược thêm năm ngàn vạn, theo hay không?]
4.
Hôm sau, Trần Chi Minh lại như chưa có chuyện gì, gửi tin nhắn cho tôi:
[Ăn tối cùng nhau nhé.]
Tôi vươn vai một cái, tùy ý trả lời:
[Vâng, A Minh.]
Đến lúc xuống nhà, Chu Kình Vũ không đi làm, ngồi trên sô pha làm việc.
Cũng hợp ý tôi lắm.
Tôi dựa vào người anh, thân mật khoác tay anh, nũng nịu nói:
"Anh trai, chào buổi sáng."
Chu Kình Vũ chỉ ừ nhẹ một tiếng, thờ ơ rút tay ra.
Tôi cởi áo khoác xuống, vẫn không chịu buông tha, xích lại gần:
"Anh trai, anh xem hình xăm mới của em này, có phải rất đẹp đúng chứ?"
Sau khi rời khỏi quán bar, tôi tìm một tiệm xăm suốt cả đêm.
Bên vai trái xăm lên một bông đào kiều diễm.
Hoa đào hồng nhạt nở rộ trên làn da tuyết trắng, trông có vẻ đặc biệt diêm dúa lẳng lơ.
Rất rõ ràng, hô hấp Chu Kình Vũ ngừng lại phút chốc.
Sắc mặt anh trầm đến mức như có thể nhỏ ra nước:
"Chu Khê, em liều lĩnh cũng phải có mức độ thôi chứ?"
"Trước khi xăm hình, sao em không hỏi anh trước?"
Tôi tội nghiệp mở miệng:
"Nhưng bạn trai em cũng thích hoa đào lắm á."
"Với lại, em thấy anh trai cũng có hình xăm, sao em lại không thể?"
Chu Kình Vũ nhắm hai mắt lại.
Yên lặng rất lâu, anh mới thở hắt ra:
"Chu Khê, em đừng nhắc đến thằng bạn trai em trước mặt anh nữa."
"Anh đã nói rồi, em và Trần Chi Minh không xứng đôi."
Tôi mỉm cười:
"Anh trai, anh cũng đã nói, em và anh không xứng đôi."
Chu Kình Vũ lạnh lùng nhìn đóa hoa đào nở rộ kia.
Anh không chút lưu tình đứng dậy, chỉ thờ ơ để lại một câu:
"Tùy em."
Nhưng anh vẫn là kiểu già mồm mềm lòng, trước khi rời đi, anh vẫn mua cả túi thuốc bôi cho tôi.
Mà trong lòng tôi lại tràn đầy yêu thương không thể giấu.
Anh trai, thật ra em không phải vì Trần Chi Minh.
Trong tập tranh của anh, ngoài tranh chân dung của em ra, chính là hoa đào.
Em biết, thứ anh thích nhất, cũng chính là hoa đào.