18.

Để lấy được mảnh đất Bắc Thành kia, nội bộ tập đoàn họp rất nhiều lần.

Sau vô số lần bàn bạc và đàm phán, cuối cùng cũng hợp tác thành công.

Nhìn chữ kí trên bản hợp đồng, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

Sau khi ra khỏi phòng họp, đối phương cười, vẫy tay với tôi:

"Chu tiểu thư, chúng tôi rất thỏa mãn điều kiện phía bên kia."

"Lúc trước tập đoàn Trần thị cũng muốn mảnh đất này, nhưng bọn họ tăng yêu cầu nhiều quá."

"Mà Trần Chi Minh bên kia vẫn luôn vắng mặt trong cuộc họp, so sánh ra thì, bên cô vẫn có thành ý hơn."

"Hy vọng sau này, hợp tác của chúng ta có thể thuận lợi phát triển."

Tôi gật đầu với anh ta:

"Từ tổng, ngài yên tâm, đây là chuyện đương nhiên."

Về đến văn phòng, tôi phân phó cấp dưới, lập tức truyền thông tin lấy được mảnh đất kia đi.

Quả nhiên, rất nhanh đã thu được hồi âm.

Nghe nói nội bộ tập đoàn Trần thị chấn động, đang gấp rút tổ chức cuộc họp.

Xế chiều hôm đó, cổ phiếu tập đoàn Trần thị tụt mạnh.

Tôi nhếch môi cười.

Mảnh đất kia vô cùng quan trọng với tập đoàn Trần thị.

Bọn họ đã sớm đưa ra bản kế hoạch, dự định cùng hùn vốn với tập đoàn khác để thiết kế khu biệt thự ở đó.

Nhưng giờ thiết kế không thể nào làm được, không chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn, hơn hết là tổn hại danh dự cộng tác của bọn họ.

Trần Thư Yên nhắn tin cho tôi:

[Chu Khê, em được lắm.]

[Trần Chi Minh vẫn đang say sưa trong quán bar, bị ông nội bắt tại chỗ, mắng cho mất cả mặt luôn đó.]

[Còn dùng cả thước, chậc chậc, em xem, bị đánh thành như này rồi này.]

Trần Thư Yên gửi ảnh qua.

Trong ảnh, Trần Chi Minh quỳ dưới đất, hai má sưng vù, xem ra bị thương không nhẹ.

Nhìn thấy hắn sống không dễ dàng, tôi lại vô cùng dễ chịu.

19.

Đất tới tay, hoàn thành hạng mục lớn này xong, tôi đương nhiên phải chạy tới khoe công với Chu Kình Vũ.

Tôi đợi anh trước cửa từ sớm.

Đến lúc Chu Kình Vũ bước vào, tôi ôm chặt lấy anh:

"Anh trai, em lại kéo được hạng mục lớn cho tập đoàn rồi đó!"

"Anh xem, có phải em siêu lợi hại đúng chứ?"

Chu Kình Vũ cười khẽ, bế tôi lên, cưng chiều trả lời:

"Đương nhiên rồi, Khê Khê nhà mình là người lợi hại nhất thế giới.

Như dỗ em bé vậy.

Nhưng tôi vẫn rất vui.

Tôm ôm cổ anh:

"Anh trai vẫn luôn là anh hùng của em."

"Cho nên em muốn nỗ lực hơn nữa, để tới được gần anh hơn."

Năm tôi mười lăm tuổi.

Mẹ và bố dượng đi du lịch.

Nhưng trên đường cao tốc, hai người bất hạnh gặp tai nạn bỏ mình.

Từ lúc đó, thế giới tôi chỉ còn lại một mình Chu Kình Vũ.

Là anh che gió chắn mưa cho tôi, cản lại hết tất cả hỗn loạn bên ngoài thế giới vì tôi.

Anh một mình chèo chống sản nghiệp gia tộc, nhưng sau khi tôi thành niên lại giao toàn bộ cho tôi, lựa chọn tự mình thành lập công ty Kiến Tân.

Anh trai của tôi, là siêu anh hùng thuộc về mình tôi.

Nghe tôi nói thế, Chu Kình Vũ lắc đầu.

Anh hôn lên mặt tôi:

"Bé yêu, không phải anh hùng, anh chỉ muốn làm kị sĩ, luôn luôn bảo vệ em."

"Không cần tới gần anh, bởi vì anh luôn ở bên hầu hạ em."

20.

Sau khi xử lý xong chuyện của công ty, tôi và Chu Kình Vũ quyết định cùng nghỉ phép, đi Iceland du lịch.

Nhưng đến sân bay, tôi lại gặp phải người quen.

Trần Chi Minh nhìn thấy tôi, vô cùng ngạc nhiên, bước nhanh tới:

"Tiểu Khê, hôm nay em đến tiễn tôi à?"

Hắn gầy đi không ít, hai má lõm xuống.

Tóc hắn vốn luôn được chăm chút kĩ lưỡng, giờ lại lù xù trước trán.

Mà má phải vẫn sưng vù lên, vết đỏ chưa tan, trông cực kì chật vật.

Tôi cho hắn thấy vali sau lưng:

"Vô tình thôi, tôi và người yêu nghỉ phép đi chơi."

Mắt Trần Chi Minh ảm đạm hẳn đi: 

"Hóa ra là thế."

"Tiểu Khê, tôi phải đi Châu Phi."

"Không biết lần tới gặp lại sẽ là lúc nào."

"Em, có thể... ôm tôi một cái không?"

"Coi như là quà chia tay."

Hai ngày trước, Trần Thư Yên chính thức chưởng quản tập đoàn Trần Thị, cô ấy chính thức xuân phong đắc ý.

Mà chuyện Trần Chi Minh bị phái đi châu Phi, cô ấy còn vui vẻ đắc ý kể với tôi.

Sau khi mất mảnh đất kia, Trần Chi Minh vẫn như cũ không muốn phấn đấu, ngày ngày say xỉn.

Trưởng bối trong nhà thất vọng hoàn toàn với hắn, quyết định phái hắn đến chi nhánh bên châu Phi.

Nghe nói điều kiện bên ấy vô cùng gian khổ.

Tôi cong môi, lắc đầu với Trần Chi Minh:

"Tôi không muốn ôm anh, ghét chết được."

"Chúc anh sống vui ở châu Phi, chơi đùa thỏa thích với động vật hoang dã ở đó nhé."

Lúc này, Chu Kình Vũ vừa khéo mua cà phê xong, quay về.

Anh đeo kính râm, che nửa khuôn mặt.

Trần Chi Minh dò xét mặt Chu Kình Vũ:

"Tiểu Khê, đây là bạn trai em?"

Tôi lấy kính râm xuống, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú của Chu Kình Vũ lộ ra ngoài.

Ngay giây sau, tôi kiễng chân hôn lên môi anh.

Sau đó, tôi nở nụ cười khoe mẽ với Trần Chi Minh:

"Là anh trai, cũng là bạn trai."

Trần Chi Minh mở to hai mắt, kinh ngạc đến độ nói chuyện cũng nói lắp:

"Em, hai người..."

Chu Kình Vũ nhẹ nhàng nhếch môi.

Tôi khoác lấy tay Chu Kình Vũ, vẫy tay với Trần Chi Minh:

"Chúng tôi lên máy bay đây, bye bye."

21.

Ở Iceland, tôi và Chu Kình Vũ tắt nguồn điện thoại.

Chúng tôi hoàn toàn không để tâm việc công bố tình cảm sẽ tạo nên sóng to gió lớn như nào.

Ở nơi tha hương đất khách này, không ai nhận ra chúng tôi.

Cũng không ai biết được, chúng tôi là anh em trên danh nghĩa.

Chúng tôi nắm tay nhau dạo chơi trên dường, được thợ quay phim đi ngang qua, dùng tiếng anh khen ngợi.

Lúc đi dạo trên bãi đá, ánh chiều tà vừa khéo buông xuống.

Bờ biển tỏa ra từng ánh hoàng hôn lấp lánh như đá quý.

Tôi và Chu Kình Vũ lần đầu gặp mặt, cũng dưới ánh hoàng hôn.

Lúc đó tôi vô cùng tự do buông thả, trèo lên ghế chỉ để bẻ cành đào cao nhất xuống.

Nhưng không ngờ rằng, tôi trượt chân, cả người ngã xuống.

Không có đau đớn như tưởng tượng, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp.

Rõ ràng là trách cứ, nhưng ngữ khí mẹ lại vô cùng cưng chiều:

"Khê Khê, con lớn tướng rồi, sao vẫn nghịch ngợm thế?"

"Đây là anh trai của con đấy, sau này phải ngoan ngoãn ở cùng nhau đấy."

Mà lúc này, tôi nghiêng mặt qua, đập vào mắt là khuôn mặt dịu dàng của Chu Kình Vũ.

Thật vừa lòng đẹp ý.

Thời gian dần trôi, nhưng người thương vẫn luôn bên cạnh tôi.

Trước khi đến Iceland, tôi đã lén đọc nhật kí của Chu Kình Vũ.

Trong đó ghi lại nỗi đau đớn và dằn vặt của anh.

Sau khi tôi tỏ tình với anh, anh không biết nên xử lý tình cảm này ra sao.

Anh lo rằng tình yêu sẽ không dài lâu như tình thân, cũng lo sẽ có một người, tôi rời khỏi anh.

Anh cũng lo rằng, nếu tình cảm này bại lộ trước tầm mắt của thế tục, tôi sẽ bị dư luận làm hại.

Dưới ánh chiều tà, tôi lại lần nữa tỏ tình với Chu Kình Vũ:

"Anh trai, em đọc được nhật ký của anh rồi."

"Anh không cần lo lắng, em sẽ không rời đi. Em muốn chúng ta bên nhau."

"Cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

Chu Kình Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Giọng anh cùng với tiếng sóng vỗ, cùng nhau tiến vào trong lòng tôi.

"Bé yêu, ngày quyết định bên nhau, anh đã nghĩ kỹ rồi."

"Cho dù thế nào, anh cũng sẽ không buông tay em ra nữa."

Chu Kình Vũ chợt quỳ một chân xuống đất, lấy một hộp nhung đỏ trong túi ra.

Nhẫn kim cương bự trong hộp lung linh lóa mắt. 

Chu Kình Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười:

"Bé yêu, em có bằng lòng ký hợp đồng trọn đời cùng anh không?"

Tôi vui đến mức sắp òa khóc.

Tôi đưa tay trái ra, để Chu Kình Vũ đeo nhẫn kim cương lên tay tôi.

"Đương nhiên em bằng lòng rồi!"

22.

Tôi và Chu Kình Vũ đứng trên bờ biển, lặng lẽ ngắm ráng chiều tà.

Mặt trời lặn, trăng nhô lên, chân trời phủ đầy ánh trăng.

Thế giới dần dần chìm vào ban đêm yên tĩnh.

Nhưng tình cảm lưu luyến của chúng tôi vẫn rực rỡ như cũ.

Vĩnh viễn bên nhau.

Đây là ước định giữa tôi và Chu Kình Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play