4.
Suốt cả đêm, cơn mưa to lúc mưa lúc tạnh.
Trong cơn mơ màng, tôi liên tục nghe thấy tiếng brừm brừm.
Sáng dậy xem điện thoại, mười cuộc gọi nhỡ từ Hạ Dương.
Tôi rời giường, đi đánh răng rửa mặt, không để ý tới.
Vừa ra khỏi phòng, mùi đồ ăn thơm ngon nức mũi vờn quanh không khí lành lạnh bay đến.
Hạ Trạch Viễn bưng hai bát nóng hổi tới.
Bên trên có mấy con tôm, chút cải xanh, còn có nửa quả trứng lòng đào.
Nửa quả còn lại ở trong bát anh.
"Mưa không thể tạnh ngay được, ở đây có đồ nướng, phòng karaoke, boardgame, em muốn chơi gì? Để tôi đi sắp xếp."
Tối qua tôi ngủ không ngon, không muốn làm mấy việc hao phí thể lực.
"Có rạp phim không? Không ấy mình đi xem phim đi."
"Phòng tôi có."
Hạ Trạch Xa mỉm cười, nhìn tôi.
Con mồi chủ động nhảy vào lưới, thợ săn mừng rỡ không thôi.
Tôi điềm tĩnh nhai tôm, không để ảo tưởng trong đầu lộ ra ngoài.
"Xem trên điện thoại cũng được, em không kén chọn."
"Chỉ là xem phim thôi mà, em cho rằng Hạ Trạch Viễn tôi là ai?"
Được rồi, vẫn là bị nhìn thấu.
Chẳng qua tôi vẫn cố giả vờ thản nhiên.
"Gì đâu mà, lên phòng anh thì lên, em nói em không kén chọn mà."
Trong lúc tôi chọn phim, Hạ Trạch Viễn chuẩn bị cả đống đồ ăn vặt cho tôi.
Có lẽ đã quá lâu không thoải mái như này, phim mới chiếu được một lúc, tôi đã bắt đầu buồn ngủ.
"Lê Niệm."
Hạ Trạch Viễn đột nhiên lên tiếng.
Tôi miễn cưỡng ngoảnh đầu sang: "Sao thế..."
Nụ hôn mãnh liệt đột ngột ập tới.
Tôi không chống đỡ nổi, cơ thể ngã ra sau, hông lại bị đỡ mạnh lấy.
Ánh sáng từ phim mập mập mờ mờ.
Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng cho tôi cơ hội thở dốc.
"Hạ Trạch Viễn, anh lừa em."
Anh làm mặt vô tội:
"Trừ việc này ra, tôi quả thực đâu có làm gì. Làm gì có ai hẹn hò mà không hôn môi đâu?"
Vừa dứt lời, anh lại tiến đến gần.
Điện thoại tôi lại không đúng lúc rung lên.
Trên màn hình chói mắt, hiện lên thông báo Hạ Dương gọi đến."
Hạ Trạch Viễn với tay cầm lấy:
"Có gì nói nhanh."
Đầu kia yên lặng một lúc.
"Chú bảy? Ngại quá, cháu gọi nhầm."
Cúp máy được mấy giây, Hạ Dương lại gọi gọi.
"Hạ Trạch Viễn lại lần nữa ấn loa ngoài:
"Cháu tìm bạn gái chú, rốt cục có chuyện gì?"
Phía bên kia lại rơi vào im lặng.
Sau đó truyền đến tiếng gào thét chói tai:
"Hạ lão thất, đấy là cmn hôn thê của cháu!"
Hạ Trạch Viễn không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại lại rung lên mấy lần, anh không nghe, tôi cũng không nghe.
Trong giây phút này, tôi đã tưởng tượng ra được dáng vẻ Hạ Dương đang kích động như nào.
"A Viễn, người trong nhà biết quan hệ của mình sẽ phản ứng như nào?"
Tuy nói ngày hủy hôn, người Hạ gia đều răn dạy Hạ Dương, nhưng bọn họ vẫn là người một nhà. Đường đường là Hạ gia lại bị một con bé mồ côi hủy hôn, tin truyền đi cũng vô cùng mất mặt.
Bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hẳn oán trách tôi lắm.
Hạ Trạch Viễn lại hôn tôi hồi lâu.
Rồi mới nói:
"Dù là phản ứng như nào, em cũng không muốn giấu diếm bọn họ, đúng không?"
Tôi cũng hơi hết cách, khẽ gật đầu.
"Lúc hủy hôn đường đường chính chính, lúc yêu đương thoải thoải mái mái, đây mới là Lê Niệm tôi biết."
Từ lúc cha mẹ qua đời, tinh thần tôi luôn sa sút, u sầu. Mấy năm nay, tôi vẫn luôn gửi gắm tình cảm của mình lên Hạ Dương.
Cuộc sống tôi luôn uất ức, chật vật.
Nhưng, tôi nên sống một cuộc đời tự do, thoải mái mới đúng.
"A Viễn, em còn nhớ trước kia, chúng ta cũng không tiếp xúc nhiều, sao anh nhìn ra được?"
"Đấy chẳng qua là em nghĩ vậy thôi."
"Ý anh là sao?"
"Hôn tôi chút, rồi tôi kể em nghe?"
5.
Hạ Dương giống như bị khùng nặng, thỉnh thoảng lại lên cơn.
Được một ngày yên tĩnh, đến nửa đêm lại bắt đầu oanh tạc điện thoại tôi.
"Tôi không chặn anh là nghĩ cho người Hạ gia, không muốn quá tuyệt tình, nhưng anh lại thật sự cho là tôi không dám đúng không?"
"Em cmn hẹn hò với chú bảy rồi, còn nói chưa đủ tuyệt tình?"
Giọng Hạ Dương vừa khàn vừa buồn bã, tôi khẽ giật mình: "Anh khóc à?"
Đầu kia vang lên tiếng leng keng.
"Anh và Thẩm Thư Nguyệt chỉ là chơi đùa mà thôi, đã bao giờ anh để người ngoài lề nháo loạn trước mặt em đâu?"
"Niệm Niệm, em chỉ đang cố tình chọc giận anh thôi, đúng không?"
"Sao em có thể hẹn hò với chú bảy anh được chứ? Chú ấy cũng là chú bảy em mà, hai người làm vậy chẳng phải có lỗi với liệt tổ liệt tông quá sao?"
Hóa ra là uống nhiều quá.
Vốn định mắng hắn một trận, nhưng nghĩ lại, tôi phí lời với con ma men làm gì?
Tôi trực tiếp tắt máy đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cửa phòng bị gõ.
Vừa hé cửa ra chút, Hạ Trạch Viễn đã chen vào.
"Thu dọn đồ đi, chúng ta di chuyển trận địa."
"Hả hả??"
Anh ôm chặt lấy tôi, trên áo gió dính đầy khí ẩm, trong ngực lại vô cùng ấm áp.
"Sáng nay bà nội gọi cho tôi, tên nhóc Hạ Dương kia định đến Tương Tây tìm tôi nên bà nội nhờ tôi an ủi thằng nhóc đó. Tôi nói thằng ranh con đó không phải đến giải sầu mà là đến bắt người tính sổ, lời còn chưa nói xong, bà nội kinh hỉ quá độ nên phải uống thuốc huyết áp rồi."
Tôi không khỏi căng thẳng: "Bà nội không có sao chứ?"
Trong lời Hạ Trạch Viễn lại lộ ra ý cười:
"Bà rất vui đấy, bảo tôi phải dẫn em về vào tiệc mừng thọ, vòng tay bà cuối cùng cũng có thể truyền đi rồi."
"Vòng ngọc tổ truyền ý ạ?"
Nghe nói mỗi khi bà nội sinh một đứa con sẽ đánh một chiếc vòng ngọc.
Nếu sinh con gái thì để làm đồ cưới, nếu sinh con trai thì để làm sính lễ.
Vòng lần trước dì Trần đưa cho tôi cũng là bà nội truyền cho dì.
Trong tay bà nội Hạ còn lại một chiếc vòng cuối cùng, giữ lại cho vợ của Hạ Trạch Viễn.
"A Viễn, em nhất định sẽ đi chúc thọ bà nội, cũng sẽ thừa nhận đang hẹn hò cùng anh. Nhưng mà vòng tay, em sợ là không thể nhận được."
Trong phút chốc, anh thoáng vẻ thất vọng.
Nhưng rất nhanh, anh lại mỉm cười:
"Ừ, chúng ta cứ đi từng bước một thôi. Dù sao có vài việc, phải thử mới biết có vừa ý hay không."
Không nên chọc đàn ông lúc sáng sớm.
*vì sáng sớm đàn ông thích bạch bạch bạch lắm đó :)))
Tôi vội vàng nói sang chuyện khác:
"Nãy anh bảo muốn chuyển chỗ khác, mình chuyển đi đâu thế?"
"Tôi còn mấy căn homestay khác, chúng ta cứ đi thẳng về phía Tây, đi Đại Lý trước rồi đến Lhasa, để thằng nhóc kia chạy một vòng. Đợi thêm hai tháng nữa, đến tiệc mừng thọ của bà nội rồi gặp mặt nó sau. Đến lúc đó..."
Đáy mắt Hạ Trạch Viễn bỗng trầm xuống, không tiếp tục nói nữa.
Tôi hỏi ngược lại:
"Anh sợ em bị hắn đoạt về à?"
"Niệm Niệm.
"Vậy để em xem khoảng thời gian này anh biểu hiện ra sao ha."
"Ví dụ như?"
"Thu dọn đồ giúp em."
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, anh nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều, ánh mắt mà tôi chưa từng nhìn thấy trên người Hạ Dương.
Trước giờ Hạ Dương luôn kiêu căng, ngỗ ngược, có đôi khi cũng sẽ trêu chọc tôi cười, nhưng hắn vẫn luôn coi mình là trung tâm, như một cậu trai chưa lớn.
Dục vọng chiếm hữu của Hạ Trạch Viễn tuy ngang ngược nhưng lại vô cùng dịu dàng, tôi hình như, dần bị đắm chìm vào đó mất rồi.
6.
Hạ Dương chạy tới Tương Tây, không thấy chúng tôi, dưới cơn nóng giận đã đập phá homestay của Hạ Trạch Viễn.
Lúc nhận được tin nhắn nhân viên gửi tới, chúng tôi đang đạp xe bên bờ sông Nhị.
Trên đường đi qua một trấn nhỏ, chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi.
Hạ Trạch Viễn bình tĩnh trả lời:
[Cứ để nó phá. Đợi nó phá xong rồi, thống kê thiệt hại rồi tổng hợp gửi cho tôi. Trong lúc này cứ trấn an khách khứa, cần hoàn tiền cứ hoàn, cần xin lỗi cứ xin lỗi. Nếu nó hỏi tung tích của tôi, cứ nói tôi đi Tây Tạng.]
Tôi suýt nữa bị sặc nước trái cây.
"Đợi đến lúc nó đuổi tới Lhasa, phát hiện chúng ta căn bản không đến đó, chỉ sợ sẽ phá ác hơn."
Hạ Trạch Viễn nhướn mày, nét mặt gian trá:
"Đương nhiên tôi sẽ tìm cha nó tính sổ, theo tính anh trai tôi, không chỉ cắt thẻ nó mà còn phải đập cho trận."
Tôi nghe mà hả giận, tâm trạng rất tốt, gỡ một miếng cá giơ đến bên miệng anh.
Chỉ thấy mặt anh cứng đờ, yết hầu khẽ giật, nhìn về phía tôi như tôi mới là miếng cá kia.
"Em thưởng cho tôi vì tôi biểu hiện tốt à?"
"Niệm Niệm."
"Tôi muốn phần thưởng lớn hơn nữa. Tôi muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Gió nhẹ thổi lướt qua.
Tôi vuốt lại chỗ tóc loạn, nhỏ giọng đáp:
"Ừm."
Chúng tôi du sơn ngoạn thủy, mãi đến hai tháng sau, một ngày trước tiệc mừng thọ của bà nội, chúng tôi mới về Yến Thành.
Thời khắc bước xuống khỏi tàu cao tốc, tôi cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Anh nắm chặt tay tôi:
"Chỉ lúc nữa thôi sẽ không thể hối hận được nữa. Tôi muốn cưới em, nhưng vẫn sẽ tôn trọng em."
Xe đang đi về hướng Cục dân chính.
Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, trong đầu tôi cũng hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Có lúc là khi anh nấu bữa sáng cho tôi, lúc lại là khi anh hôn tôi trong căn phòng tối mịt.
Lại có lúc ở bờ sông Nhị, ở hồ Nam, ở Ô Trấn, trên núi Trường Bạch, cùng anh ngắm nhìn sông núi biển hồ, cả đường xóc nảy, nhưng lại thong dong tự tại.
Trái tim tôi đã chấp nhận anh rồi.
"A Viễn, em nguyện ý."
Tiệc mừng thọ được tổ chức trong lão trạch Hạ gia.
Hơn nửa nhân vật tiếng tăm trong Yến thành đều tới, chỉ không thấy mỗi bóng dáng Hạ Dương.
Hạ Trạch Viễn dắt tôi đến kính trà cho bà cụ.
Bà cụ kích động đến mức nước mắt rơi đầy mặt, run rẩy đeo vòng tay cho tôi.
"Là thằng Dương không có phúc khí, bây giờ thì tốt rồi, không thành cháu dâu, ngược lại thành con dâu, tốt lắm, tốt lắm."
"Bà nội, sau này con và A Viễn sẽ luôn hiếu thuận bà."
"Còn gọi bà nội à?"
Tôi do dự mấy giây, chậm rãi gọi một tiếng "mẹ".
Đã vài chục năm không xưng hô như thế, trong chốc lát, tâm trạng tôi càng thêm phức tạp.
Dì Trần đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, khóe mắt cũng hơi ươn ướt:
"Vốn tưởng rằng sẽ thành con dâu, ai ngờ lại thành em dâu. Có sao nói vậy, lão thất vẫn đáng tin hơn A Dương. Đứa nhóc này, chọn khéo lắm đấy."
"Sao Hạ Dương không đến thế ạ?"
"Nó ở nhà nghỉ mấy hôm rồi lại chạy tới núi Trường Bạch rồi. Không biết lúc nào mới về."
Tôi và Hạ Dương liếc nhau.
Hẳn hắn nghe được thông tin chúng tôi đang ở đó nên mới đuổi tới.
Nếu sớm đã biết như này, sao lúc trước còn như thế?
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, Hạ Dương xuất hiện.
Âu phục phẳng phiu, nhìn qua trông vẫn giống cậu ấm phong lưu trác táng, nhìn kỹ hơn, trên mặt hắn lại không ít tang thương.
Hạ Trạch Viễn đang đi xã giao với khách khứa, tôi cảm thấy nhàm chán nên một mình ngồi ăn bánh ngọt ở một góc.
Hạ Dương lập tức xông tới, ly rượu tôi vừa cầm lên bị hắn giật lấy.
"Lê Niệm, ông đây tìm em hai tháng rồi, chừng nào mới trở về?"