12.

Vẫn là phòng bao quen thuộc.

Vẫn giống như trước, Trần Chi Minh ngồi ở giữa, được mọi người vây quanh.

Nhưng lần này, các bạn hắn đều không hẹn mà cùng trầm mặc, cứ một chén lại một chén uống rượu cùng Trần Chi Minh.

Trần Chi Minh một hơi cạn sạch whisky trong cốc, ngẩng đầu nhìn về phía tôi:

"Bé ngoan, đến bên này."

Ngồi xuống cạnh hắn, tôi mới phát hiện mùi rượu trên người hắn đã nồng vô cùng.

Trần Chi Minh nhìn mặt tôi, đáy mắt ẩn giấu vẻ si mê:

"Em và Tâm Tâm, thật sự rất giống nhau..."

"Em ấy về nước, tôi vốn là rất vui vẻ, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng..."

"Rõ ràng em ấy đã dùng gậy bóng chày cứu tôi, nhưng hôm qua tôi dẫn em ấy tới cửa hàng bóng chày, nhưng em ấy căn bản không biết đánh bóng chày."

"Sinh nhật năm mười bảy tuổi, em ấy cùng đón với tôi, nhưng em ấy lại quên mất, hôm nay là ngày gì."

Tôi nhẹ giọng hỏi:

"Anh vô cùng thích Diệp Tâm là bởi vì cô ấy đã cứu anh à?"

Trần Chi Minh ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế sô pha.

Hắn giơ một tay che mắt, che đi ánh đèn chói chang:

"Đúng thế, thích em ấy sáu năm."

Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra.

Cô gái mặc váy trắng chậm rãi đến cạnh Trần Chi Minh, kéo tay hắn:

"Anh Chi Minh, anh đừng giận nữa được không?"

"Quên mất sinh nhật anh là lỗi của em, em đã nấu cả bàn đồ ăn ở nhà, đang chờ anh về đó."

Cô gái này và tôi có khuôn mặt cực kỳ giống nhau.

Cô ta nghiêng đầu qua, nhìn thấy tôi đang ngồi cạnh Trần Chi Minh.

Nét mặt không màng danh lợi không còn sót lại chút gì, cô ta phòng bị hỏi: 

"Cô là ai?"

Tôi chống cằm, cười nhạt với cô ta: 

"Tôi ấy hả? Tôi là bạn gái của Trần Chi Minh."

13.

Diệp Tâm thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở nên phẫn nộ.

Cô ta hùng hổ chất vấn: "Cô là người dụ dỗ anh Chi Minh đúng chứ? Anh ấy đã từng nói sẽ chờ tôi về nước!"

"Cái loại người thứ ba như cô đúng là chẳng biết xấu hổ gì cả."

"Mượn cái mặt không khác gì chính chủ lắm để vội vàng làm thế thân, có thể đừng hạ tiện như thế được không?"

Tôi lấy bức ảnh chụp chung trong túi ra, đưa lên trước mặt cô ta:

"Cô gái trong bức ảnh này, là cô à?"

Nét mặt Diệp Tâm hơi mất tự nhiên, cô ta ấp a ấp úng trả lời: "Đúng thế, tôi và anh Chi Minh quen nhau năm lớp mười hai..."

Tôi chậm rãi cong môi: 

"Rõ ràng cô mới là người giả mạo, lại còn dám nói tôi là thế thân."

"Người trong bức ảnh này, là tôi mới đúng."

Diệp Tâm chấn động, ngẩng mặt lên, cốc trong tay cũng rơi xuống đất.

Trần Chi Minh đang thơ thẩn cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía tôi.

Hắn khàn khàn giọng, nói:

"Chu Khê, em nói thật à?"

Tôi nhìn thẳng vào hắn:

"Buổi chiều thứ sáu, ngõ nhỏ cạnh cổng trường trung học Nam Hoa."

"Gậy bóng chày màu đỏ trắng đan xen, hôm đấy tôi vừa học thể dục về."

"Trên cặp sách của tôi có treo chó bông, tôi đã tặng anh làm quà sinh nhật."

"Đấy là ngày cuối cùng tôi ở trong nước, ngay hôm sau tôi đã sang Anh du học."

Trần Chi Minh luôn trấn định, lạnh nhạt, ngay lúc này lại không còn giữ nổi chừng mực.

Hắn cẩn thận ôm lấy tôi, yếu ớt dụi mặt lên vai tôi:

"Tôi, tôi cuối cùng cũng tìm được em..."

Vai trái của tôi truyền đến cảm giác nóng ướt.

Lúc này tôi mới nhận ra, Trần Chi Minh đang rơi nước mắt.

Nhưng, hắn khóc thì liên quan gì đến tôi.

Màn hình điện thoại sáng lên, đồng hồ lập tức chuyển sang 0 giờ.

Cá cược hoàn tất.

Tôi nhẹ nhàng nói:

"Trần Chi Minh, chúng ta chia tay đi."

14.

Tôi đẩy Trần Chi Minh ra, đi thẳng ra ngoài cửa.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân hốt hoảng.

Cổ tay trái truyền đến cảm giác ấm nóng.

Tôi dùng sức thoát khỏi trói buộc của Trần Chi Minh.

Tôi quay người lại, đối mặt với đôi mắt đỏ bừng.

"Bé ngoan, không phải trước đó chúng ta vẫn đang rất tốt à?"

"Sao lại đột nhiên muốn chia tay?"

"Có thể không chia tay được không em?"

"Sau này tôi sẽ cố gắng bù đắp cho em."

"Em muốn tôi làm gì, tôi cũng nguyện ý, chỉ cần có thể khiến em vui vẻ."

Bên ngoài quán bar, chiếc xe Bach im lặng đỗ trước cửa.

Cửa sổ xe mở một nửa, một cánh tay xăm kín duỗi ra, nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc.

Chu Kình Vũ mở cửa xe, chậm rãi đi đến trước mặt tôi:

"Khê Khê, xử lý xong chưa?"

Tôi mỉm cười, ôm lấy cánh tay Chu Kình Vũ: 

"Xử lý xong rồi, anh trai."

Hình như Trần Chi Minh vẫn còn muốn nói với tôi điều gì đó.

Nhưng hắn chỉ dụi qua đôi mắt đỏ bừng, lễ phép chào Chu Kình Vũ: 

"Chào anh trai."

Chu Kình Vũ hừ nhẹ:

"Tôi không quen cậu, đừng gọi tôi là anh trai."

Cánh tay đang đưa ra của Trần Chi Minh khựng lại giữa không trung.

Tôi cố nén cười, kéo tay áo Chu Kình Vũ: 

"Chúng ta về nhà đi."

Trần Chi Minh đuổi theo mấy bước, nét mặt vô cùng nóng lòng.

Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Chu Kình Vũ, cuối cùng hắn chỉ thấp giọng nói một câu:

"Bé ngoan, tôi nhất định sẽ đoạt em về."

15.

Ô tô lao vút trên con đường tối om, Chu Kình Vũ vẫn luôn trầm mặc.

Tôi mới nhận ra, hình như hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm.

Về đến nhà, nhân lúc Chu Kình Vũ nghiêng người rút chìa khóa xe, tôi ôm lấy eo anh.

"Anh trai, sao không nói gì với em thế?"

"Có phải anh không vui không? Nói em nghe nguyên nhân đi, được không?"

Chu Kình Vũ vén tóc tôi ra sau tai.

Anh dừng một chút mới lên tiếng:

"Anh không muốn nghe thằng đó gọi em là bé ngoan, anh ghen."

Chu Kình Vũ trời sinh tính lãnh đạm, thế mà lúc này lại nói lời tâm tình như này.

Trong lòng tôi như có pháo hoa kinh hỉ đang nổ ầm ĩ.

Tôi ôm lấy vai anh:

"Em ở bên anh ta, chỉ là để thắng cược thôi."

"Anh biết mà, em chỉ thích một mình anh."

"Đừng ghen mà, chồng ơi."

Ngay nháy mắt nghe thấy hai từ "chồng ơi", cơ thể Chu Kình Vũ cứng đờ.

Anh cắn nhẹ lên xương quai xanh của tôi:

"Bé yêu, em vừa gọi anh là gì? Nói lại lần nữa."

"Chồng ơi, ưm..."

Chu Kình Vũ ngậm lấy môi tôi, lời tôi bị kẹt lại bên trong.

Hình xăm hoa đào trên vai, lặng lẽ nở rộ trong lòng Chu Kình Vũ.

Đến tận ba giờ sáng, hoa đào vẫn chưa ngủ.

16.

Ngày hôm sau, tôi hẹn Trần Thư Yên gặp mặt ở quán cà phê.

Cô ấy hả hê sáp tới gần tôi:

"Hôm qua em nói với thằng nhãi nhà chị cái gì thế?"

"Hôm qua nó ngồi xem phim tình yêu tình báo cả đêm ngoài phòng khách, còn gọi tên em."

"Hình như nó còn khóc nữa, trông thương tâm lắm."

Tôi không quan tâm, nói:

"Chị kệ đi."

"Trước giờ tên Trần Chi Minh này lúc nào chả thần kinh, có chuyện gì làm ra không kì lạ đâu."

"Yêu đương một tháng, em thắng lần cá cược này rồi."

Trần Thư Yên tán thành, gật đầu:

"Em nói đúng, quả thực Trần Chi Minh có chút vấn đề về tinh thần."

"Không ngờ rằng, đại tiểu thư Chu đây lại dám bỏ lòng kiêu ngạo, nhẫn nhịn nó một tháng."

Cô ấy lấy thẻ ngân hàng và hợp đồng hợp tác, đưa tới trước mặt tôi:

"Trong thẻ là một trăm triệu chị thua, còn hợp đồng hợp tác, em xem chút đi."

Đọc xong hợp đồng hợp tác của tập đoàn Trần thị, tôi cong môi.

Tôi đã nắm được thông tin của đối thủ cạnh tranh trong lòng bàn tay, chẳng lẽ lại không thắng nổi?

Tôi tin là, tôi có thể sớm một bước, lấy được mảnh đất Bắc thành kia.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhướn mày với Trần Thư Yên:

"Đây là hạng mục đầu tiên của Trần Chi Minh sau khi tiếp nhận tập đoàn Trần thị."

"Nếu em lấy được mảnh đất kia, tập đoàn cũng chỉ thiệt hại có mấy triệu bạc."

"Nhưng đối với vị trí người thừa kế của Trần Chi Minh, khéo đến lúc đó vô cùng nguy hiểm đó."

Trần Thư Yên cười nhạt: 

"Cầu còn không dược, dù sao tổn thất cũng chẳng phải tiền chị."

"Trần Chi Minh chính là cái máy bào, cả ngày chỉ thích uống rượu yêu đương."

"Có thể khiến nó vứt bỏ vị trí người thừa kế là tốt nhất."

"Để trưởng bối trong nhà tự nhận ra nó không đủ khả năng, như vậy bọn họ sẽ tự chọn chị."

"Chị đã nói rồi, vụ cá cược này chỉ là trò đùa. Chu Khê, dù em có hoàn thành hay không, chị vẫn sẽ đưa hợp đồng hợp tác này cho em, bởi vì chị cần em."

Tôi nhìn đôi mắt bừng bừng dã tâm của Trần Thư Yên.

Tôi biết, trưởng bối Trần gia trước giờ luôn trọng nam khinh nữ.

Lúc chọn người thừa kế, bọn họ không lựa chọn Trần Thư Yên đã dẫn đầu tập đoàn mở rộng ra thị trường nước ngoài, mà lại lựa chọn Trần Chi Minh suốt ngày ăn chơi đàng điếm.

Trần Thư Yên luôn buồn bực trong lòng vì chuyện này.

Tôi cười khẽ, vươn tay ra trước mặt Trần Thư Yên:

"Vậy, hợp tác vui vẻ ha?"

Hai tay bắt lấy nhau:

"Hợp tác vui vẻ."

17.

Từ sau khi chia tay, Trần Chi Minh thỉnh thoảng nhắn mấy tin quấy rối, muốn quay lại với tôi.

Thậm chí còn ngày ngày chờ tôi trước cửa, chỉ để tặng quà và hoa cho tôi.

Ngày nào cũng thế.

Tôi vừa ra ngoài là chạm mặt Trần Chi Minh.

Sắc mặt hắn tiều tụy, cằm đầu râu lởm chởm.

Nhìn thấy tôi, hắn thật sự tiến lên: 

"Bé ngoan, tại sao em chặn hết các tài khoản của tôi?"

"Còn cả quà trước tôi tặng nữa, tôi thấy chúng trong thùng rác cả rồi."

"Có phải em không thích đúng không?"

"Tối qua tôi mới thắng đấu giá được viên kim cương, tôi sẽ chế tác thành dây chuyền tặng em, được không?"

Tối hôm qua, toàn bộ người trong Bắc Kinh đều biết hành động hào phóng chịu chi, mua kim cương với giá trên trời của Trần Chi Minh.

Nhưng đối với tôi, tình yêu thấp hèn này, không đáng để vào mắt.

Tôi khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mặt Trần Chi Minh:

"Trần Chi Minh, tôi biết anh gọi tôi là bé ngoan, vì cảm thấy tôi là chó ngoan của anh."

"Cho con tượng trưng cho trung thành và đơn thuần, nhưng anh đã biến nó thành nghĩa xấu."

"Có thể anh đã quên mất anh tệ với tôi như nào, nhưng tôi còn nhớ."

"Lúc đua xe, anh sai bạn anh đụng tôi, chỉ để nhìn tôi xấu mặt."

"Diệp Tâm trở về giữa đêm, anh đẩy tôi ra khỏi xe. Anh biết không? Đêm đó giữa trời mưa, tôi phải đi mất hai cây số mới tìm được một hàng tạp hóa."

Sắc mặt Trần Chi Minh xám ngắt, hắn thấp giọng lặp lại: 

"Xin lỗi, Tiểu Khê, thật sự xin lỗi..."

"Lúc đó tôi chưa biết em là người tôi muốn tìm."

"Cho tôi thêm một cơ hội nữa, được không em?"

Tôi kiên định lắc đầu:

"Nói thật cho anh biết, ban đầu bên anh cũng chỉ là trò đùa vui thôi. Tôi chưa từng có tình cảm với anh."

"Bây giờ chúng ta đã chia tay, chia đôi hai ngả, xin anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa."

Trần Chi Minh vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục nói: 

"Tiểu Khê, em đừng nói nhảm."

"Trước kia rõ ràng em yêu tôi đến thế, sao chỉ có thể là chơi đùa được?"

"Từ sau năm mười bảy tuổi gặp được em, tôi vẫn luôn thầm mến em, tôi thật lòng với em, có trời đất chứng giám."

"Cho nên, để tôi theo đuổi em, có được không?"

Tôi thật sự không còn kiên nhẫn, tháo khăn lụa trên cổ xuống, để lộ dấu hôn trên cổ cho Trần Chi Minh nhìn.

"Nhìn thấy chưa? Đây là bạn trai tôi để lại đấy."

Trần Chi Minh mở to hai mắt nhìn, không dám tin lùi về sau mấy bước.

Hốc mắt hắn đỏ bừng, tâm trạng trên mặt vô cùng phức tạp.

Một lúc sau, hắn mới khàn khàn lên tiếng:

"Em vừa chia tay tôi đã có người yêu mới rồi à?"

"Tôi còn chưa nắm tay em, sao hắn dám... để lại nhiều dấu hôn trên người em đến thế..."

Tôi xoay người định rời đi.

Trần Chi Minh nhanh chóng đuổi theo, hắn gấp gáp nói:

"Tiểu Khê, tôi không có ý chỉ trích em, tôi chỉ hơi ghen mà thôi."

"Chỉ cần em chịu để tôi ở lại bên em, tôi vui lòng lùi một bước!"

"Ba người cũng không phải không thể..."

Tôi thật sự không nhịn nổi, mắng Trần Chi Minh một câu:

"Thằng khùng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play