5.
Bởi vì lời mời ăn tối của Trần Chi Minh, tôi đặc biệt trang điểm rất tinh xảo.
Tôi còn mặc váy trễ ngực gợi cảm, chỉ để lộ ra hoa đào trên vai.
Quả nhiên, lúc Trần Chi Minh nhìn thấy tôi, biểu tình không che giấu chút kinh diễm nào.
Hắn thấp giọng tán thưởng:
"Rất đẹp."
Mà Trần Chi Minh còn để thuốc trị dị ứng xoài trên ghế lái phụ, cùng đó là một hộp trang sức tinh xảo.
Bên trong là dây chuyền kim cương lấp lánh.
Trần Chi Minh còn tự mình đeo cho tôi, động tác dịu dàng chưa từng có.
Vả một cái rồi cho kẹo, là thủ đoạn hắn hay dùng.
Chẳng qua tâm tình của tôi vẫn thế, vô cùng vui sướng.
Vậy xem ra, cả tháng không ngừng nỗ lực của tôi đã có hiệu quả rồi.
Lát cho thuê dây chuyền kim cương này, là có thể có thêm tiền đặt cược rồi.
Ngay lúc tôi cho là buổi hẹn tối nay sẽ tiến hành thuận lợi, Trần Chi Minh đang lái xe chợt nhận một cuộc điện thoại.
Ban đầu, ánh mắt hắn bình tĩnh như trước, chỉ đơn giản đáp lời.
Nhưng bỗng không biết bên kia nói gì, Trần Chi Minh bỗng nhiên thắng gấp lại.
Hắn thất thố hỏi:
"Nói thật à?"
Ngay lúc tôi chưa kịp phản ứng rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Trần Chi Minh cúp điện thoại.
Hắn quay sang, hờ hững mở miệng.
"Xuống xe."
Không phải chứ?
Vậy kế hoạch tối nay của tôi lại thất bại à?
Tôi đang định mở miệng, Trần Chi Minh lại không cần suy nghĩ, lặp lại:
"Xuống xe, đừng để tôi nói lần thứ ba."
"Tâm Tâm về rồi, tôi muốn đến sân bay đón em ấy."
Tôi hơi ngơ ngác.
Tôi chợt nhớ tới giấy note trong tài liệu.
Diệp Tâm, bạch nguyện quang của Trần Chi Minh.
Trần Chi Minh trước giờ chưa bao giờ kiên nhẫn, hắn ấn nút, mở cửa xe, mạnh bạo kéo tôi ra khỏi xe.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã ngã nhoài xuống đất.
Da thịt trần trụi cọ xuống mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra.
Bên ngoài còn đang mưa như thác đổ, tầm mắt tôi lập tức trở nên mơ hồ.
Xe thể thao của Trần Chi Minh nhanh chóng phóng đi, nước bùn bắn tung tóe khắp người tôi.
6.
Xung quanh là con đường hoang vu.
Đi rất lâu, tôi mới tìm được một tiệm tạp hóa.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, tôi mới nhận ra bây giờ trông mình kinh khủng mức nào.
Trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại, cũng chẳng là gì đâu, đây cũng chẳng phải lần đầu Trần Chi Minh bỏ mình lại, chẳng lẽ còn chưa quen chắc?
Nhịn thêm một lần nữa đi, hoàn thành cá cược xong là xong rồi.
Tôi lê chân, yếu ớt mỉm cười với nhân viên:
"Xin hỏi, tôi có thể mượn điện thoại của anh được không?"
"Túi tôi để quên trên xe."
Cầm lấy điện thoại, tôi bấm dãy số tôi đã nhớ kỹ.
Âm thanh trầm thấp của đàn ông truyền đến:
"Xin nghe."
Trong nháy mắt, lớp phòng ngự của tôi sụp đổ, nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi không thể nào giấu diếm được nữa.
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Anh trai, em đang ở ngoài."
"Em không có ô, em lạnh lắm."
"Anh đến đón em, có được không?"
Tôi chưa từng nghĩ tới, Chu Kình Vũ luôn trấn tĩnh lại có lúc rối loạn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của anh: "Được, Khê Khê, chờ anh."
7.
Lúc Chu Kình Vũ đến, tôi đang ôm chặt lấy chân, rúc trong góc run rẩy.
Anh cởi áo khoác ra, phủ lên người tôi, sau đó nhẹ nhàng lấy khăn tay, lau từng chút nước mưa trên người tôi.
Môi tôi run rẩy, khẽ mấp máy:
"Anh trai, anh tới đón em rồi."
Trên mặt Chu Kình Vũ đều là đau lòng và tức giận không thể giấu:
"Sao lại thành ra như này?"
"Không phải em nói, em ra ngoài ăn tối với Trần Chi Minh à?"
Tôi cúi đầu:
"Đúng thế... nhưng anh ta vứt em lại đây."
Chu Kình Vũ cau mày:
"Em thích thằng đó đến mức vậy à?"
Tôi nghĩ rằng, tôi thật sự hư hỏng lắm rồi.
Lúc này, tôi vẫn muốn chọc tức Chu Kình Vũ.
Tôi nhìn thằng vào mắt anh, xì khẽ một tiếng:
"Đúng thế, em đã nói từ trước rồi còn gì, anh không yêu em, em sẽ đi yêu người khác."
Tôi thấy trong mắt anh dấy lên lửa giận hừng hực.
Một giây sau, môi tôi bị chặn lại.
Nụ hôn của Chu Kình Vũ vừa đột ngột vừa nóng bỏng.
Mà tôi lại tự nguyện thuần phục.
Tôi vụng về đáp lại Chu Kình Vũ, hôn càng nồng nàn hơn.
8.
Nụ hôn kết thúc, tôi xụi lơ dựa vào ngực Chu Kình Vũ.
Tôi ngả lên vai anh, yếu ớt kêu:
"Anh trai..."
Chu Kình Vũ hôn lên trán tôi:
"Ừm, anh đây."
Tất cả bất an và bối đều biến mất ngay vào lúc này, chỉ còn ỷ lại và an tâm.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa to như thác cuốn.
Nhưng vùi trong vòng tay của Chu Kình Vũ, anh không để tôi dính phải giọt mưa nào.
Tối nay anh đặc biệt dịu dàng.
Băng bó vết thương xong, rõ ràng tôi có thể tự đi, nhưng anh vẫn khăng khăng bế tôi vào phòng.
Tôi ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Chu Kình Vũ, không muốn anh rời đi:
"Anh trai, sấm to quá."
"Anh có thể giống như hồi bé, ngủ chung với em được không?"
Chu Kình Vũ chỉ cúi đầu nhìn tôi, không nói gì.
Tôi ngẩng đầu lên, quật cường đối mặt với anh:
"Nếu anh không muốn, vậy em tìm Trần Chi Minh cũng được."
"Bây giờ em gọi cho anh ấy..."
Chu Kình Vũ cúi người, nắm lấy cằm tôi.
Anh thản nhiên nói:
"Môi đã bị anh hôn sưng lên, còn nghĩ tới bạn trai à?"
"Bé yêu, em biết lời mời của em kích thích nhường nào khong?"
Tôi đỏ mặt, xích lại gần Chu Kình Vũ, thấp giọng nói: "Anh trai, em biết."
Sau đó, tôi cởi dần từng cúc một trên áo sơ mi của anh.
Toàn bộ hình xăm trên cánh tay trái anh lộ ra, là hình xăm phi điểu.
Chu Kình Vũ ôm tôi.
Bây giờ, phi điểu đang dừng trên eo tôi.
Trong lúc ý loạn tình mê, tôi kìm lại tiếng rên rỉ, ôm lấy mặt Chu Kình Vũ, nũng nịu:
"Anh trai, em thích anh từ rất lâu rồi."
"Về sau anh cũng yêu em hơn chút, được không?"
Từng nụ hôn rơi xuống mặt tôi. Chu Kình Vũ thở gấp bên tai tôi:
"Bé yêu, yêu em như này, đã đủ hay chưa?"
9.
Sáng sớm, tôi mơ màng mở mắt ra.
Chu Kình Vũ đã mặc đồ xong, đang đeo đồng hồ.
Tôi ngồi dậy, xuống giường, đi đến ôm eo anh:
"Anh trai, chào buổi sáng."
Anh xoa mặt tôi:
"Dưới đất lạnh lắm, sau xuống giường nhớ xỏ dép vào."
"Bây giờ còn sớm, em ngủ thêm chút đi."
"Đợi chiều anh tan làm, anh về nấu cơm cho em."
Tôi ngoan ngoãn đáp lời, nhưng trong lòng tôi lại thầm nổi ý xấu.
Tôi chạy tới bàn trang điểm, lấy son, thoa lên môi.
Sau đó tôi tháo cúc áo sơ mi cao nhất của anh ra, để lại vết son môi bên trong cổ áo anh.
Tôi nhoẻn miệng cười:
"Đi làm cũng phải nhớ đến em."
Chu Kình Vũ cong môi, nghiêm túc trả lời: "Ừm, sẽ luôn nhớ em."
10.
Tối qua, túi tôi tôi trên xe Trần Chi Minh.
Nhưng không ngờ rằng, Trần Thư Yên lại tự mình đến trả.
Vị đại tiểu thư này rất tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó châm một điếu thuốc:
"Em chị đúng là chẳng đáng tin gì cả, ngay cả túi xách cũng muốn chị mang trả."
Tôi rót cốc nước, đưa tới mặt cô ấy.
Trần Thư Yên lúc này mới để ý tới cánh tay băng kín của tôi, kinh ngạc hỏi:
"Sao em lại bị thương thế?"
Tôi lạnh nhạt trả lời:
"Hôm qua Diệp Tâm về nước, em bị Trần Chi Minh đẩy ra khỏi xe nên ngã cọ tay xuống đất."
Trần Thư Yên không nhịn được thấp giọng chửi bậy mấy câu, sau đó chau mày:
"Thằng nhóc này đúng là súc vật."
Cô ấy dập tắt thuốc, có chút áy náy nhìn tôi:
"Lúc đầu dám cá với em chỉ là do chị cảm thấy thú vị mà thôi."
"Chị không ngờ cái thằng nhóc Trần Chi Minh này quá đáng mức này."
"Nếu em muốn hủy cược, em có thể hủy bất cứ lúc..."
Tôi ngắt lời cô ấy: "Em sẽ không hủy cược."
"Giao hẹn yêu nhau một tháng, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng."
"Đến lúc đó nếu em thắng, chị đừng quên đưa phương án hợp tác kia cho em."
Trần Thư Yên cười khẽ, ôm vai tôi:
"Được, Chu Khê, chị ngày càng tán thưởng em đấy."
Cô ấy lấy một bức ảnh trong túi ra, đưa tới trước mặt tôi:
"Đúng rồi, hình như hôm qua thằng em chị với Diệp Tâm gì đó kia cãi nhau."
"Lúc nó về nhà đập phá rầm rầm, khiến chị ngủ cũng không ngon."
"Nó cứ vừa uống vừa cầm bức ảnh này, đứa con gái bên cạnh nó là Diệp Tâm nhỉ?"
Trong nháy mắt nhìn rõ bức ảnh, tôi không tự chủ mở to mắt nhìn.
Tôi kinh ngạc hỏi Trần Thư Yên:
"Người trong này là Trần Chi Minh ạ?"
Trần Thư Yên gật đầu: "Đúng, nó đấy."
Trong bức ảnh, hoa đào bị gió thổi bay, thiếu niên mặt mày bầm dập bưng bánh sinh nhật trong tay, khóe miệng ẩn giấu ý cười.
Mà bên cạnh thiếu niên là một cô gái đeo túi tập thể dục, sắc mặt lạnh lùng.
Nhưng, cô gái này không phải Diệp Tâm, mà là tôi.
11.
Đến tận nửa đêm, tôi vẫn nghĩ đến bức ảnh kia, mãi không chìm vào giấc ngủ được.
Tôi hỏi thăm bạn Trần Chi Minh mới biết được chuyện ngày xưa của hắn.
Năm Trần Chi Minh mười bảy tuổi, hắn đã điên dại tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm được cô gái trong bức ảnh.
Chính vào lúc đó, Diệp Tâm chủ động liên hệ Trần Chi Minh, nói mình là người trong ảnh.
Nhưng sự thật không phải thế.
Sau khi học xong tiết thể dục, tôi tan học đi về. Trên đường về, lúc đi ngang qua ngõ, tôi tận mắt chứng kiến blhđ.
Một đám người vây lại thành vòng, đấm đá thiếu niên ở giữa.
Tôi đã chứng kiến Chu Kình Vũ dùng nắm đấm xử lý trở ngại như này không biết bao nhiêu lần.
Tôi đã sớm lĩnh ngộ, lấy mạnh trị mạnh mới là chân lý.
Tôi rút gậy bóng chày trong túi ra, hung hăng đập vào lưng tên cầm đầu.
Nhìn dáng vẻ rên rỉ đau đớn dưới đất của gã, tôi xì một cái:
"Vừa rồi không phải cười vui lắm à?"
"Sao giờ không cười nữa đi?"
Đây cũng chỉ là đám ô hợp, cho nên bọn họ nhanh chóng giải tán.
Mà thiếu niên núp trong góc ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lảng tránh, cẩn thận mở miệng:
"Cảm ơn cậu..."
"Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu... có thể đón sinh nhật cùng tôi không?"
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, thiếu niên ngây ngô đó là Trần Chi Minh.
Cũng chưa từng nghĩ đến, sau bao nhiêu năm trời, hắn vẫn cất giữ bức ảnh chụp bừa này.
Chợt, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.
Tôi mở mạng xã hội của Trần Chi Minh ra.
Ảnh nền của hắn, chính là hoa đào đang bay xuống trong bức ảnh kia.
Thì ra là thế, hắn thích hoa đào, chẳng qua là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Lúc này, trên điện thoại tôi vừa khéo có tin nhắn đến.
Là tin nhắn của Trần Chi Minh:
[Hôm nay là sinh nhật tôi, cùng tôi đón sinh nhật đi.]
[Tôi ở quán bar đợi em.]